• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Lộc không ngờ tới Lee mà bản thân vẫn luôn muốn được gặp lại ngồi ngay bên cạnh mình, càng không nghĩ tới vậy mà anh ta lại gia nhập vào đoàn đội của Tần Lễ Sơ. Lúc trước còn cảm thấy vẻ ngoài của người này bình thường, không khác gì những lập trình viên khác, nhưng hiện tại vừa biết anh ta là Lee, có filter của Tách Rời, Tử Lộc chỉ cảm thấy cả người anh ta tràn ngập tài hoa.

Tử Lộc có rất nhiều vấn đề liên quan đến Tách Rời muốn tự mình hỏi ý kiến người sáng tạo game, bây giờ bất ngờ gặp được Lee, cô không khỏi mừng rỡ.

Vì thế sau khi nói xong, cô mới chợt ý thức được chồng cũ cũng đang ngồi bên cạnh.

Tử Lộc vốn tưởng rằng Tần Lễ Sơ tới để ngắm bắn mình, còn muốn đợi lát nữa lại mắng anh một trận đừng quấy rầy người khác.

Hiện tại mới phát hiện căn bản Tần Lễ Sơ không phải tới để rình rập mà thật sự đang đợi người. Tất cả đều chỉ là hiểu lầm, là cô tự mình đa tình.

Tử Lộc bắt đầu hối hận, khi nghe thấy hai từ “Tách Rời” liền như kẻ ngốc đi qua.

Lần trước cô lạnh nhạt nói với Tần Lễ Sơ đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, cô chỉ muốn sống bình yên. Bây giờ cô vừa xúc động đã đi qua chào hỏi nhân viên của anh, còn ở ngay trước mặt anh nữa chứ. Quả thực đã vi phạm ý định ban đầu của chính mình.

Đặc biệt giờ phút này, Lee được cô chào hỏi đang ngơ ngác nhìn cô, cực kỳ không biết phải làm sao, cũng không tiếp lời Tử Lộc. Cô lẻ loi đứng ở bên bàn, làm quen thất bại.

Ngay lúc này, Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nói: “Có muốn ghép bàn không?”

Tử Lộc mới bớt xấu hổ hơn chút, gật đầu.

Tần Lễ Sơ gọi nhân viên phục vụ tới ghép bàn.

Hai chiếc bàn vuông ghép thành một khối biến thành bàn bốn người.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lý Nguyên cuối cùng đã phản ứng lại, nhỏ giọng nói với Tử Lộc: “Cảm ơn cô đã thích, Tách Rời đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực của tôi.”

Nghe chính người thiết kế nhắc tới Tách Rời, một chút xấu hổ vừa rồi của Tử Lộc đã biến mất không còn tăm hơi, thay thế bằng sự hưng phấn, hỏi Lee: “Cốt truyện gốc của trò chơi cũng là do anh tham gia lên ý tưởng sao? Bối cảnh của câu chuyện rất thú vị, còn có những lời thoại của NPC. Mỗi người trong số họ đều là sự tồn tại bằng xương bằng thịt, không giống như phần lớn trò chơi khác hời hợt, phiến diện và mang tính đại chúng, chẳng có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.”

Lý Nguyên nghe thấy người khác khen, cười thẹn thùng, lại nói: “Đúng vậy, tôi có tham gia, tác giả của cốt truyện cũng là tôi… Lấy cảm hứng từ…”

Lý Nguyên từ từ kể ra.

Tử Lộc nghe rất tập trung, đến mức không để ý bụng mình đang kêu vang.

Lý Nguyên đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của ông chủ, dừng lời. 

Tần Lễ Sơ rót cho anh ta một cốc nước: “Cậu khát rồi, uống nước đi.”

Lý Nguyên được quan tâm mà sợ hãi nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Tần.”

Anh ta cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Thật ra anh ta cũng không quá khát, trên đường tới đây do quá căng thẳng nên đã uống hết nửa chai Nông Phu Sơn Tuyền, khi đang chuẩn bị buông cốc xuống thì lại lần nữa cảm nhận được ánh mắt của ông chủ.

Lý Nguyên căng da đầu tiếp tục uống nước, liếc mắt nhìn ông chủ. Ông chủ lộ ra ánh mắt tán dương.

Lý Nguyên dừng lại uống nước, Tử Lộc cũng ăn hai miếng ngỗng nướng, một bát cơm tẻ. Lúc trước cố gắng gượng nói chuyện với Lý Nguyên, cũng quên mất mình đang đói. Bây giờ mới cảm thấy cực kỳ đói.

Không bao lâu sau, cô liền giải quyết xong một đ ĩa ngỗng nướng.

Lượng cơm cô ăn trước giờ không nhiều, một đ ĩa ngỗn nướng vào bụng đã no bảy tám phần.

Tử Lộc còn có không ít vấn đề muốn hỏi Lý Nguyên.

Cô ăn xong ngỗng nướng, đồ ăn mà Tần Lễ Sơ gọi cũng được mang lên. Lý Nguyên vùi đầu ăn cơm.

Tử Lộc cũng ngại hỏi tiếp.

Cũng là lúc này, cô mới chú ý tới chồng cũ của mình.

Anh vẫn không khác gì so với trước, khi ăn đồ Quảng Đông đều thích chấm tương ớt. Một bát hoành thánh tôm tươi mà đổ hơn nửa chai tương ớt vào, nước canh cũng biến thành súp dầu ớt.

Có lẽ chú ý tới ánh mắt của cô, anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô một cái, hỏi: “Ăn no rồi à?”

Tử Lộc nói: “Chưa.”

Anh đáp ừm, lại tiếp tục ăn mì hoành thánh tôm tươi chan dầu ớt của anh.

Vừa đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng dương chi cam lộ lên. 

Chiếc bát thủy tinh cỡ lòng bàn tay chứa đầy cam vàng hấp dẫn, bên trên có cùi bưởi và xoài, cùng sinh tố xay nhuyễn.

Tử Lộc cầm cái muỗng, xúc một miếng, đang muốn đưa vào trong miệng thì Tần Lễ Sơ ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Em có thể ăn cái gì sao?”

Tử Lộc sửng sốt, chợt phản ứng lại.

Mấy ngày nay bà dì của cô tới, không thể ăn đồ lạnh.

Thể chất của cô là thể hàn bẩm sinh, trong kỳ kinh nguyệt mà chạm vào đồ lạnh sẽ dễ bị đau bụng kinh.

Cô buông cái muỗng xuống, không ăn nữa.

Phụ nữ có lẽ luôn dễ bị những chi tiết nhỏ làm cho rung động. Tần Lễ Sơ nhớ rõ thời gian đến tháng của cô, khiến Tử Lộc có chút kinh ngạc. Cô không khỏi nhớ tới khi vẫn còn là vợ chồng với Tần Lễ Sơ, anh vẫn luôn biểu hiện khá tốt ở phương diện này.

Anh biết cô thích ăn đồ ngọt lạnh, hơn nữa anh cũng biết cô không thể ăn đồ ngọt trong thời gian này. Suốt ba năm qua anh vẫn luôn nhắc nhở cô rất nhiều lần về vấn đề này.

Anh bận công tác không ở nhà thì sẽ để dì giúp việc trông chừng cô.

Nhớ tới chuyện trước kia, Tử Lộc có chút cảm khái.

Lúc này, nhân viên phục vụ cũng mang món tráng miệng của bàn Tần Lễ Sơ lên.

Anh tự nhiên đưa một ly nước đường đỏ còn ấm nóng tới trước mặt Tử Lộc nói: “Uống cái này đi. Hiện tại em ở một mình, trong nhà không có bảo mẫu, đau cũng không gọi được người tới. Đừng chạm vào đồ lạnh.

Nói xong, Tần Lễ Sơ và Lý Nguyên cùng bàn về trò chơi mới, sau đó cũng không nói gì với Tử Lộc nữa, dường như chỉ quan tâm bình thường không hề có chút nào mập mờ, đơn thuần chỉ xuất phát từ sự lịch sự.

Tử Lộc uống nước đường đỏ, cảm thấy bụng nhỏ ấm áp, thật sự thoải mái hơn nhiều. Cô nghe Tần Lễ Sơ và Lý Nguyên nói chuyện, cùng dần bị hấp dẫn.

Đến khi cô uống xong nước đường đỏ, ăn no đến chín phần, Tần Lễ Sơ mới tiếp tục ăn bữa tối của mình. Cuối cùng Tử Lộc cũng có thể tiếp tục hỏi. Nhưng khi bữa tối gần kết thúc, Tử Lộc vẫn còn chưa hỏi xong.

Tần Lễ Sơ hỏi Lý Nguyên: “Cậu tới đây bằng gì?”

Lý Nguyên: “Gọi xe taxi ạ.”

Tần Lễ Sơ: “Nơi cậu ở chắc khá xa phải không?”

Lý Nguyên: “Tôi ở khu Thông Châu.”

Tần Lễ Sơ: “Tôi đưa cậu về.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nói rồi anh nhìn về phía Tử Lộc: “Em còn vấn đề gì không? Nếu muốn thì có thể tiếp tục hỏi trên đường về.”

Cuối cùng Tử Lộc cũng không chịu được cám dỗ nói: “Được.”

Tuy rằng Lý Nguyên là trạch nam, cũng chưa từng yêu đương nhưng anh biết khi gọi xe từ nhà tới nhà hàng là một giờ chiều, cũng không phải giờ cao điểm ách tắc giao thông.

Hiện tại là buổi tối, không kẹt xe chút nào.

Ông chủ đưa anh ta về nhà, tốn mất hai tiếng.

Thời điểm xuống xe, ông chủ hạ cửa sổ xe xuống, nói với anh ta: “Ngày mai cố gắng làm việc.”

Ban đầu Lý Nguyên còn được quan tâm mà sợ nhưng đến bây giờ đã ý thức được.

Anh ta quá thảm.

Tối nay anh ta là một người công cụ.

Lý Nguyên vừa xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người là Tử Lộc và Tần Lễ Sơ.

Tử Lộc cũng dần bình ổn lại tâm trạng sau khi phấn khích vì gặp được Lee, nhận ra mình và chồng cũ có lại có liên hệ với nhau.

Trước đó Tử Lộc tràn đầy cảnh giác và phòng bị với Tần Lễ Sơ. Hiện tại đã vơi đi một ít.

Nhưng mà không phải hoàn toàn thả lỏng. Cô luôn cảm thấy anh nhất định có chiêu sau.

Suốt dọc đường về nhà, Tử Lộc thấp thỏm chờ đợi chiêu sau của anh, nhưng chẳng chờ được cái gì. Anh yên lặng đưa cô tới trước cửa nhà. Cho đến khi Tử Lộc xuống xe anh mới nói một câu: “Tới rồi.”

Lúc sau liền thả cô xuống.

Sau khi cô xuống xe, anh cũng không dừng lại lâu, trực tiếp rời đi.

Lúc này Tử Lộc mới nhẹ nhàng thở ra.

Ở chung với Tần Lễ Sơ như thế này thoải mái hơn nhiều so với việc Tần Lễ Sơ quỳ gối trước ông ngoại cô để bị đánh, cũng không khiến cô vừa phòng bị vừa mâu thuẫn như vậy.

Tử Lộc vừa về đến nhà, Hồ Lô Đường Ướp Lạnh đã gửi Wechat cho cô.

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Chị gái nhỏ cứu mạng! Em không qua được ải Bạch Cốt Tinh! Mũi tên xương của nó quá dày đặc, trúng một phát em liền chết thẳng cẳng.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Huhuhuhu.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Chiếp chiếp.]

Tử Lộc vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, tiện tay gửi voice chat dạy Hồ Lô Đường Ướp Lạnh cách đánh quái.

Có lẽ là cô ấy là người đầu tiên mà bản thân đề cử thành công nên chỉ dạy Hồ Lô Đường Ướp Lạnh chơi game khiến Tử Lộc có cảm giác như chính mình đã thu nhận được một đồ đệ.

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Chị đang tắm sao?]

[Lộc Lộc: Em nghe thấy tiếng nước à? Đúng vậy, chị đang xả nước vào bồn tắm.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Bồn tắm?]

[Lộc Lộc: Ừm.]

Hai phút sau, Hồ Lô Đường Ướp Lạnh mới trả lời.

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Huhuhu hâm mộ chị gái nhỏ, em cũng muốn ngâm bồn nhưng dì cả của em tới, không thể làm vậy.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Bác sĩ gia đình nói với em, khi dì cả tới thì tốt nhất không nên tắm bồn, dễ sinh ra vi khuẩn.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Còn sẽ bị viêm âm đ@o.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Viêm âm đ@o rất đáng sợ, tái đi tái lại. Là một cô gái chưa chồng mà em bị viêm âm đ@o, điều trị rất đau đớn, bị nhét một viên thuốc vừa rát vừa thô vào bên trong, ngứa ngáy khó chịu, đi đường cũng đau.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Huhuhu, em thật sự rất thích tắm bồn, nhưng khi nghĩ đến dì cả tới, phía dưới rất yếu ớt lại nguy hiểm. Vừa mở chân ra, tất cả vi khuẩn đều có thể tùy tiện chui vào, không cẩn thận là bị bệnh.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Điều trị không tốt còn dễ dẫn tới bệnh cổ tử c ung, viêm âm đ@o dễ dàng dẫn đến nhiễm trùng đường tiết niệu, viêm bàng quang, hủy hoại hoàn toàn phần dưới cơ thể.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Thật hâm mộ chị gái nhỏ có thể tắm bồn hôm nay.]

Tử Lộc đóng vòi nước, từ bỏ tắm bồn.

Cô biết khi dì cả tới không nên ngâm bồn, nhưng ngày đầu tiên lượng máu của cô ra không nhiều. Sau khi tắm vòi sen xong thì cơ bản đều sạch sẽ. Thỉnh thoảng cô sẽ mạo hiểm thử, ngâm vài phút.

Cô thử qua vài lần cũng không có vấn đề gì.

Hôm nay vốn muốn thử tiếp lần nữa, nhưng Hồ Lô Đường Ướp Lạnh nói vậy rồi, Tử Lộc chẳng thể nào bước chân vào bồn tắm được.

Lúc này, Hồ Lô Đường Ướp Lạnh lại gửi tin nhắn tới.

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Chị gái nhỏ đang tắm bồn sao?]

[Lộc Lộc: Không, chị chỉ tắm qua thôi. Hôm nay dì cả của chị cũng tới.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Bụng nhỏ có đau không?]

[Lộc Lộc: Vẫn ổn, buổi tối lúc ăn cơm đã uống nước đường đỏ, không đau lắm.]

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Làm phụ nữ thật khổ.]

Nửa đêm, Vương Lam lướt thấy một bức ảnh trong vòng bạn bè.

[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Dì cả tới thật là khổ quá đi. Khó chịu quá à.]

Vương Lam thấy vợ cũ của ông chủ bình luận: Đồng cảm, làm phụ nữ đúng là không dễ dàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Nguyên và Vương Lam: Làm nhân viên của tổng giám đốc Tần cũng không dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK