– Bắt tất cả lại, không được để xổng!
Hoàn lão đang đùa nghịch với Tiểu Nguyệt, thì có một nô tì hốt hoảng chạy từ ngoài vào bẩm báo:
– Nguy rồi! Nguy rồi! Vương phủ bị bao vây rồi…
Trong mắt Hoàn lão liền hiện ra một tia sắc bén, không còn vẻ đùa cợt thường ngày nữa, lão lập tức ra lệnh cho Thanh Phong:
– Ngươi đi xem chuyện gì xảy ra.
Thanh Phong liền biến mất.
Thấy mọi người loạn thành đoàn, Hoàn lão lên tiếng gắt:
– Các ngươi sợ hãi cái gì? Đây là vương phủ! Không phải nói muốn bắt người là bắt được!
Trong chốc lát, Thanh Phong đã trở lại, nói nhỏ bên tai Hoàn lão. Hoàn lão nghe xong liền tức giận, tay xiết đến mức nổi đầy gân xanh.
– Giỏi cho Phượng Thành. Ngươi là đang ỷ thế hiếp người sao.
Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn hai người, chẳng ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hoàn lão đang tức giận vẫn cố gắng kiềm chế, nhìn sang Tiểu Nguyệt thở dài một hơi, nói với Thanh Phong.
– Ngươi đưa Tiểu Nguyệt đi trước đi.
– Gia gia, sao Tiểu Nguyệt phải đi?
– Tiểu Nguyệt, người xấu đến rồi. Nếu ngươi không đi, sẽ bị người xấu bắt đó. Ngươi không nhớ Cẩn nhi đã bảo ngươi phải nghe lời sao?
Tiểu Nguyệt trần trừ chốc lát cũng gật đầu, nghe theo lão phân phó.
Thanh Phong không nhiều lời, liền tiến tới bắt lấy cổ tay Tiểu Nguyệt kéo đi.
Đột ngột, Hoàn lão gọi lại:
– Thanh Phong! Bảo hộ Tiểu Nguyệt bình an.
Thanh Phong gật đầu đáp ứng rồi biến mất khỏi tầm mắt của Hoàn lão.
Đợi cả hai đi rồi, Thanh Ca mới lên tiếng hỏi:
– Lão thái gia. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ… vương gia gặp chuyện sao?
Hoàn lão khó khăn nói:
– Cẩn Nhi… Cẩn Nhi nó bị mất tung tích.
– Mất… mất tích? Vương gia?
– Phượng gia lại vu cáo nó mưu phản. Phượng Thành! Ngươi được lắm! Nếu tôn tử của ta có bề gì, dù chết ta cũng phải lôi cả Phượng gia theo.
——————-
Ở quán rượu nhỏ trong một địa phương phía Bắc.
– Ngươi nghe nói gì chưa? Uy vương bị định tội mưu phản.
– Cái gì? Làm sao có thể được? Chẳng phải Uy vương là chiến thần của Nam Quốc sao?
– Thời buổi rối ren, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
– Ta còn nghe Uy vương phủ đã bị niêm phong rồi, còn Uy vương tới giờ vẫn chưa xuất hiện…
Có một nam nhân mặc quần áo thô, đầu đội nón rộng vành chậm bước ngang qua, hắn lưu tâm lắng nghe những lời bàn tán trong quán rượu. Hắn ta lặng lẽ đi tới chỗ bán bánh bao mua nhanh vài cái rồi lập tức đi ngay.
Sau khi đảo vài vòng, xác nhận đã an toàn, hắn mới đi về phía miếu hoang, rồi cẩn thận khép kín cửa lại.
– Phu nhân.
Nghe thấy tiếng gọi, một nữ nhân trốn trong góc ló đầu ra, nữ nhân ấy chính là Tiểu Nguyệt.
– Thanh Phong, đã về!
Nam nhân mặc áo thô kia, không ai khác ngoài Thanh Phong. Hắn phủi một cái ghế nằm trên đất cho Tiểu Nguyệt ngồi rồi lấy bánh bao ra cho nàng ăn.
– Phu nhân, cực khổ rồi. Đợi đến khi chúng ta đến nơi sẽ tốt hơn.
Thanh Phong cũng là một người kiệm lời, không cần thiết thì không mở miệng nói chuyện. Suốt mấy ngày hôm nay, hắn và Tiểu Nguyệt cũng không nói với nhau được mấy câu.
Vì đang nhai bánh bao trong miệng nên Tiểu Nguyệt chỉ có thể ấp úng nói:
– ông… ao…
Con ngựa đã nghỉ ngơi đủ, Thanh Phong lay Tiểu Nguyệt đang ngủ gật dậy.
– Phu nhân, chúng ta phải đi tiếp thôi.
Tiểu Nguyệt mơ màng mở mắt gật gật đầu đáp ứng.
Thanh Phong và Tiểu Nguyệt cùng ngồi trên lưng ngựa, mỗi khi quá mệt, Tiểu Nguyệt lại tựa vào người Thanh Phong ngủ gật. Thanh Phong vẫn bình tĩnh như thường, không nẩy chút tà tâm. Hắn vốn người nghiêm túc đến khô khan chẳng khác một tảng đá, trước giờ không để ý đến nữ nhân, thêm nữa đây lại là phu nhân của chủ tử hắn, hắn lại càng không có ý nghĩ xằng bậy. Nếu không phải hắn là người như thế, Trần Duy Cẩn cũng không an tâm mà giao Tiểu Nguyệt cho hắn.
Đến được trấn tiếp theo, Thanh Phong dừng ngựa lại, định gọi Tiểu Nguyệt dậy.
– Phu…
Gương mặt tái nhợt của Tiểu Nguyệt đập vào mắt Thanh Phong, Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới bật lên được một chữ:
– Đau…
Thanh Phong liền hốt hoảng ôm Tiểu Nguyệt nhảy xuống ngựa, lớn tiếng quát:
– Đại phu! Đại phu ở đâu?
Mọi người trên phố đều quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn hốt hoảng như vậy có người có lòng tốt chỉ dẫn:
– Ở ngã tư đằng trước quẹo bên trái.
Không trì hoãn một giây, Thanh Phong đã ôm Tiểu Nguyệt phóng đi như bay. Trong tích tắc, hắn đã đứng trước y quán.
– Đại phu. Đại phu mau ra xem bệnh đi.
Vừa vào y quán, Thanh Phong đã đặt Tiểu Nguyệt xuống giường nhỏ ở một góc tiệm, hối thúc xung quanh.
Vị lang y già bị Thanh Phong làm quýnh quáng chạy ra, Thanh Phong liền túm lấy lão nói:
– Mau xem bệnh cho phu nhân của ta.
Lang y bị thô bạo lôi kéo đến chẩn mạch cho Tiểu Nguyệt.
Chẩn mạch xong, lang y nhíu mày, lấy ngân châm ra châm vài huyệt cho Tiểu Nguyệt, gương mặt của nàng dần giãn ra. Nãy giờ tim của Thanh Phong như treo đọt cây, thấy lang y châm kim cho Tiểu Nguyệt lại càng lo lắng, đến khi lang y rút hết kim về liền lên tiếng hỏi:
– Phu nhân bị bệnh gì? Có nguy hiểm hay không? Chừng nào nàng tỉnh lại?
Lang y bị Thanh Phong làm cho rối tinh đầu óc, lão gắt:
– Ngươi có im đi hay không?
Thanh Phong liền im lặng, đứng thẳng tắp qua một bên làm lão lang y không biết nên khóc hay cười.
– Phu nhân của người bị động thai khí. May mắn là không sao nhưng tuyệt đối không chịu được sốc nẩy.
Đầu Thanh Phong như nổ bùm một cái.
– Thai… thai khí?
– Ngươi không biết phu nhân của mình mang thai sao?
– Nàng… nàng…
Thanh Phong định nói nàng không phải là phu nhân của mình nhưng rồi lại thôi, làm vậy sẽ càng khiến người khác nghi ngờ.
– Nàng… đã mang thai được bao lâu rồi?
– Hừ. Ngươi quả thật là người chồng tệ bạc, phu nhân của ngươi đã có thai được ba tháng rồi.
Tiểu Nguyệt quả thật mang thai? Vương gia bây giờ không rõ tung tích, đứa bé trong bụng Tiểu Nguyệt chính là hậu nhân duy nhất của Trần gia. Thanh Phong cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn. Trong mắt lại lóe lên lòng quyết tâm phải bảo toàn cho mẹ con Tiểu Nguyệt.
– Nhớ kỹ, cơ thể nàng không tốt, phải chịu khó tĩnh dưỡng. Nếu việc hôm nay xảy ra một lần nữa, ta không chắc có thể giữ đứa nhỏ được không mà cả tính mạng của nàng cũng khó bảo toàn.
Thanh Phong đã hạ quyết định, liền gật đầu nói:
– Ta đã biết.