Nhưng mà thời điểm hắn mở mắt, lọt vào tầm mắt hắn lại là trần nhà bằng gỗ, bên trên có treo một chùm đèn thoạt nhìn đã cũ kĩ nhưng toả ra màu sắc ấm áp. Hắn có chút hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng cảnh tượng hắn nhìn thấy lại hết sức xa lạ.
Trong phòng trang trí đơn giản, bên cạnh có một bàn gỗ nhỏ, mặt trên bày đầy thức ăn cùng rượu ngon toả mùi thơm nồng nàn. Đối diện hình như có ba Người Lùn, một người lớn tuổi, hai người trẻ tuổi. Bọn họ thân hình tuy nhỏ nhưng âm thanh lại sang sảng vang vọng, dẫu vậy không hề khiến người khác khó chịu.
Mà đối diện Người Lùn, ngồi đưa lưng về phía hắn chính là một bóng dáng mơ hồ. Samuel hé mắt, lúc này mới thấy rõ một chút. Một bóng lưng mảnh khảnh, cùng với mái tóc ngắn màu bạc đặc biệt và lỗ tai nhọn…
Đôi con ngươi màu tím đột nhiên co rút lại. Tay Samuel đặt dưới chăn đã siết chặt, móng tay đâm vào da thịt. Cậu không chết? Không bị mình giết chết?
Tác Phi sau một hồi não bổ đã tập trung tinh thần lại. Cậu nhìn về phía Jonah, ánh mắt liền ngời sáng. Tiểu Người Lùn Jonah không chết, lại sống sót khoẻ mạnh, chuyện này là điều tốt cho trang bị, vũ khí của toàn bộ Jalands đó. Một thợ rèn dễ nói chuyện so với một thợ rèn chỉ muốn trả thù cả thế giới là rất khác nhau a.
Jonah không hề biết gì về sự não bổ của Tác Phi, nhưng hôm nay ông nội y lấy rượu việt quất y yêu thích nhất ra đãi khách làm y rất sung sướng, uống tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Thấy Tác Phi nhìn về phía mình, y liền giơ lên chén rượu, đặc biệt hào sảng nói: “Đến, Tinh Linh, ta mời ngươi một ly!”
Tác Phi cũng cầm lấy cái chén trước mặt. Nói thật, cái này trong mắt Người Lùn là chén, chứ đối với cậu cũng chỉ là một bát trà nhỏ. Uống thì uống, nốc cả chén cũng không hề gì!
Vì thế, cậu lưu loát uống một hơi cạn sạch.
Sự hào sảng này khiến cho lão nhân Eugene đầy khí khái đứng lên, rót rượu tới bất diệc nhạc hồ*.
*rót rượu tới vui quên trời đất.
Evelyn, người duy nhất thanh tỉnh, nhìn nhìn Tác Phi, bỗng nhiên nói: “Hình như bằng hữu của ngươi tỉnh lại.”
Tác Phi sửng sốt, bật người đứng dậy. Cậu nhanh chóng đặt chén rượu xuống, xoay người sải bước tới giường Samuel.
Tỉnh lại chỗ nào chứ, hai mắt còn đang nhắm nghiền này.
Tác Phi có chút thất vọng, vươn tay đem mái tóc trên trán Samuel vén lên, lại đem chăn dịch dịch.
Jonah phê bình Evelyn: “Ngươi xem đi, khiến cho Tinh Linh thật cao hứng…”
Evelyn nhíu nhíu mày. Hắn rõ ràng nhìn thấy Ma tộc mở mắt ra, hơn nữa còn thấy đôi đồng tử màu tím độc đáo… Bất quá hắn không tiếp tục tranh luận, chỉ cúi đầu nói: “Là ta nhìn lầm rồi.”
Tác Phi nói: “Không có việc gì, hắn ngày mai chắc mới tỉnh được.” Đợi đến hừng đông, cậu sẽ tìm biện pháp đi kiếm một chút máu thú. Chỉ cần bổ sung đủ máu, năng lực khôi phục của Ma tộc sẽ hết sức nhanh.
Cùng Người Lùn ăn xong bữa tối trong tình trạng say mơ hồ, mãi một lát sau Tác Phi mới biết được rượu việt quất này ngoại trừ có mùi vị rất ngon miệng thì còn có tác dụng vô cùng chậm.
Cậu xem nhẹ nốc hết một chén, uống xong liền choáng váng tới không chịu được.
Nhà Eugene tổng cộng có ba giường ngủ, hai cái đã dành cho Samuel. Bọn họ ba người đã ngủ chung một giường, Tác Phi liền không có cách nào khác, chỉ có thể dịch Samuel vào trong một chút, chính mình chiếm một góc, miễn cưỡng ngủ.
Chỗ tốt của việc uống rượu cuối cùng cũng được bộc lộ. Cho dù ván giường cứng thế nào, cho dù chỗ ngủ nhỏ xíu không thể xoay người, không thể cử động, nhưng Tác Phi vẫn có thể mơ màng ngủ.
Cậu ngủ như lợn chết, không chút nào cảm giác được rằng sau nửa đêm, chính mình lăn một vòng, hoàn toàn chui vào ngực Samuel. Cho dù tay Samuel đặt dưới hông cậu cấn đến khó chịu, cậu cũng chỉ không thoải mái cọ cọ chứ không hề có ý định tỉnh lại.
Thẳng đến khi trời sáng, Tác Phi mới tỉnh rượu. Đầu còn có chút đau, nhưng cậu lại ngủ phi thường thoả mãn. Cậu lo lắng không biết hôm qua mình có lấn chỗ Samuel hay không, liền ngồi dậy nhìn một cái.
Cậu ngủ cũng xuất hồ ý liêu* quá ngoan đi nha. Tối hôm qua nằm ở đâu, sáng sớm tỉnh lại vẫn ở y chỗ đó, một chút cũng không di động! Quá đỉnh luôn, tự like cho bản thân!
*một cách bất ngờ
Lòng vui rạo rực, cậu cúi người quan sát Samuel một phen. Thoạt nhìn khí sắc của hắn so với hôm qua đã khá hơn rất nhiều. Tác Phi yên tâm hơn, hôm nay nhất định phải cho Samuel uống máu thú!
Lúc ăn sáng, cậu hỏi thăm Eugene rằng mình muốn mua máu thú. Eugene ánh mắt loé loé, chỉ nói: “Lát nữa kêu Jonah mang ngươi đi.”
Tác Phi gật đầu đáp ứng.
Tộc Người Lùn giỏi chế tạo; đúc, may, làm trang sức hay gia công không gì là không giỏi, là nơi sản xuất trang bị cao cấp nhất khắp Jalands. Từ đó có thể biết số lượng vật liệu họ cần là nhiều ngoài mức tưởng tượng. Nhưng tộc Người Lùn không thích giao thiệp với ngoại nhân, tính cách trời sinh cũng không thích hợp với kinh thương.
Thế nhưng lại có một chủng tộc rành rẽ về thương nghiệp chủ động muốn hợp tác với bọn họ.
Đó là một nhánh của Yêu Tinh, gọi là Địa Tinh.
Bọn họ tầm vóc như Người Lùn, có lỗ tai của Tinh Linh, màu da của Thú Nhân, sự xấu xí của Cự Ma – đúng là gom mỗi loại một ít. Bọn họ trời sinh là thương nhân, di chuyển khắp đại lục Jalands, thấp thì thu mua, cao thì bán ra, độn hàng ép giá đều là chuyện thường như cơm bữa.
Bọn họ đi lừa đảo khắp Jalands, nhưng lại duy độc đối với Người Lùn hết sức chân thành và thân mật.
Đương nhiên đó cũng là vì tính cách Người Lùn. Dám lừa Người Lùn một lần, đời này đều đừng mong cùng họ buôn bán nữa.
Người Lùn yêu cầu nhiều vật liệu nhất Jalands, mà cũng chế tạo ra những trang bị ưu tú nhất Jalands. Đắc tội với khách nhân như vậy rõ ràng là được nhiều hơn mất, Địa Tinh giỏi tính toán thiệt hơn tất nhiên sẽ không làm chuyện lỗ vốn.
Bởi vậy, Jalands mới lưu truyền một câu: Người Lùn là lương tâm duy nhất của Địa Tinh. Đây chính là nguyên nhân.
Mà trải qua nhiều năm giao lưu, bộ tộc Địa Tinh liền muốn rời đi lãnh địa Yêu Tinh, trực tiếp toàn dân dọn vào lãnh địa Người Lùn. Bọn họ ở khu vực bên cạnh lãnh địa Người Lùn thành lập một chợ giao dịch thật lớn, vừa có thể trợ giúp Người Lùn bán ra thành phẩm, vừa mở ra một địa phương mua sắm cho ngoại nhân.
Dù sao thì không phải ai cũng có thể tiến vào lãnh địa Người Lùn đâu…
Tác Phi rất muốn đến chợ giao dịch của Địa Tinh dạo một vòng, nhưng trước mắt chưa phải là lúc.
Máu thú đối với các đại sư Người Lùn mà nói là vật liệu tương đối không cần thiết, bởi vì phần lớn quá trình chế tác đều không dùng đến máu thú.
Nhưng máu thú đối với toàn bộ bộ tộc Người Lùn mà nói cũng là thứ không thể thiếu, bởi vì nó là thứ nhưỡng rượu tốt nhất, mà tình yêu rượu nồng nhiệt của Người Lùn thì rõ ràng không cần bàn cãi.
Bởi vậy, muốn tìm máu thú tại nơi đây cũng không khó.
Eugene là một lão ghiền rượu, Jonah kế thừa rất đúng chỗ, cũng là một tiểu ghiền rượu. Bởi vậy, y đối với đồ vật dùng để nhưỡng rượu khá quen thuộc.
Y mang theo Tác Phi, chui tới chui lui, một lát liền tới phường rượu.
Người Lùn nhưỡng rượu là một đại thúc. Tóc ông dài đến bả vai, ria mép một bó to, khí phách đến mức không đành lòng nhìn thẳng. Đương nhiên trên người ông mùi rượu toả ra nồng đậm, nếu không phải là quỷ rượu thì chỉ có thể là người nhưỡng rượu…
Jonah nói lý do họ tới đây, đại thúc lập tức vỗ ngực cam đoan: “Không thành vấn đề, đi theo ta, các ngươi tuỳ tiện chọn.”
Tác Phi theo vào phòng. Quá trình nhưỡng rượu yêu cầu rất nhiều vật liệu, không chỉ cần máu thú, mà máu thú cũng chỉ có thể xem là chất cải tạo hương vị hay là chất trung hoà, liều lượng sử dụng cũng không lớn. Bởi vậy, trong phường rượu không có trữ nhiều máu thú.
Tác Phi có chút thất vọng, nhưng có một chút còn đỡ hơn không. Trước mắt tuy không phải là máu của mãnh thú cao cấp, nhưng giúp Samuel bổ sung một chút liền có thể khôi phục ít nhiều.
Nếu thật sự không được, chờ Samuel tỉnh lại, cậu liền cùng hắn đi chợ giao dịch của Địa Tinh. Chỉ cần vung tiền, nơi đó không có gì là mua không được!
Tác Phi một bên ôm bình, một bên từ trong túi không gian lấy ra kim tệ. Thấy cậu như vậy, đại thúc lập tức thổi râu trừng mắt: “Mấy thứ này không đáng tiền, ngươi thấy hữu dụng liền lấy. Ngươi là bằng hữu Jonah, đời nào lại lấy tiền ngươi.”
Jonah cũng ngăn cản cậu. Tác Phi tuy rằng trong lòng rất ngại ngùng, nhưng lại không dám từ chối, thu lại kim tệ. Suy nghĩ một chút, cậu nhớ rằng trong túi không gian còn có thịt nướng thơm ngào ngạt cũng là đồ ăn bổ dưỡng, liền cắt ra một khối lớn đưa cho đại thúc, nói: “Vậy thì xin bác nhận lấy cái này.”
Mùi thịt nướng thơm phức xông vào mũi, đúng là đồ nhắm rượu tốt. Đại thúc vui rạo rực nhận lấy, trước khi họ rời đi còn cứng rắn nhét cho Tác Phi cùng Jonah một bình rượu trái cây.
Hai người vừa rời khỏi phường rượu đã thấy Evelyn thở hổn hển chạy tới.
Tác Phi cau mày, vừa định hỏi làm sao, Evelyn liền thở dốc nói: “Mau lên, mau trở về, bằng hữu của ngươi tỉnh lại rồi.”
Tác Phi sửng sốt, vội vàng nện bước nhanh hơn. Tỉnh?
Sốt ruột như vậy, đường đi trong chốc lát đã đến nơi.
Thẳng tới khi nhìn thấy gian nhà nhỏ của Eugene, Tác Phi mới biết được tại sao Evelyn luôn bình tĩnh lại gấp thành như vậy.
Samuel đích xác tỉnh lại, còn đứng cạnh cửa, Tu La nhận kích hoạt. Hắn tay cầm kiếm, đôi mắt tím thâm thuý, thanh âm trầm thấp nhưng đầy lực uy hiếp: “Tránh ra.”
Mà Eugene Hall che trước cửa cũng cả người khai hoả, cắn răng, không di chuyển dù chỉ một chút.
Nhìn thấy Tác Phi trở về, Eugene Hall không ngăn hắn nữa, để cho hắn ra ngoài.
Samuel không hề dừng lại, nhanh chóng bỏ đi. Tác Phi ngẩn người, vội vã tiến lên kéo lấy ống tay áo của hắn, câu hỏi vọt tới miệng xong lại khó có thể mở lời.
Samuel quay đầu lại nhìn về phía Tác Phi, Tác Phi miễn cưỡng nửa ngày cuối cùng mới mở miệng: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi chỗ nào,” Samuel ngưng một chút, lại bỗng nhiên cười thật xa lạ, “Cùng ngươi có quan hệ gì?”
Tác Phi giật mình. Cậu… cậu không biết Samuel đang nói gì.
“Chúng ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng đi một đoạn đường mà thôi. Hiện tại đã không có chuyện gì, hẳn là nên tách ra rồi.” Hắn nói hết sức nhẹ nhàng bâng quơ.
Thấy Tác Phi không nói gì, Samuel xoay người muốn rời đi.
Chân hắn còn chưa kịp nhấc, Tác Phi đã chuyển từ nắm ống tay áo trực tiếp thành nắm chặt cổ tay hắn.
Thanh âm của Tinh Linh thấp chưa từng thấy: “Ta nói rồi. Ta sẽ không bỏ lại ngươi.”
Thân thể Samuel đột nhiên khựng lại.
Tác Phi nhìn hắn, thanh âm mềm nhũn nói: “Khi đó, ngươi có ý thức, đúng không?”
“Ngươi nhìn xem, ta không chết, cũng sẽ không chết.” Tác Phi dừng một chút, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra một câu tựa như một lời hứa hẹn: “Ta cam đoan, sẽ không chết dưới tay ngươi.”
— Hết chương 31 —