Linde…
Sắc mặt Tác Phi thoáng thay đổi, nhưng lập tức liền trấn định lại. Nguyên lai là gã. Cũng phải, người có lực lượng có thể chống lại Samuel, khắp toàn bộ Jalands cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Linde Murphy tuyệt đối là một vị trong số đó.
Gã là Ma Vực vương, lãnh tụ Ma tộc, phụ thân của Abel*.
*Đây là một bug, sẽ được nói rõ ở các chương sau.
Trong game, Tác Phi không phải là chưa từng nhìn thấy Ma vương, nhưng cậu thấy không phải là Linde dưới dạng này. Thanh danh của gã thời thời khắc khắc vờn quanh toàn bộ Jalands: thực lực hùng hậu, sức mạnh cường đại, mà tối trọng yếu chính là tính cách biến hóa kỳ lạ khó lường.
Bản thân Ma tộc có tâm giết chóc rất nặng, bởi vậy thường có tính cách bừa bãi, khuyết thiếu lý trí. Cho dù là Ma tộc nguyên thủy thì phần lớn cũng yêu máu như mạng, sự kiệt ngạo bất tuân trời sinh chảy trong huyết mạch làm cho bọn họ càng thêm khó có thể khống chế được lực lượng của mình.
Mà Linde, vị Ma vương này, là một sự tồn tại thực đặc biệt.
Hoặc là… dùng ngôn ngữ hiện đại của Tác Phi mà nói, vị này có lẽ là mắc bệnh tâm thần phân liệt…
Gã có hai nhân cách hoàn toàn bất đồng, một cái vô cùng lý trí, một cái phi thường điên cuồng. Nhân cách lý trí xử sự nho nhã lễ độ, chỉ số thông minh rất cao, thận trọng, có thể bày kế người ta một cách rành rõi, nhưng sức chiến đấu lại giảm đi.
Nhân cách điên cuồng thì đủ khiến cho kẻ điên chân chính phải xấu hổ, hỉ nộ vô thường, thô bạo quái đản, thích máu như mạng, mà sức chiến đấu càng có thể so với bom nguyên tử.
Tác Phi trong game gặp được Ma vương là người sau. Hình tượng của Linde dưới trạng thái điên cuồng thật không giống, từ ngoại hình đến khí chất đều hoàn toàn bất đồng, cũng là vì thế mà Tác Phi mới không nhận ra gã là ai.
Nghĩ đến đây, trái tim Tác Phi thình thịch một cái. Đcm, thời điểm cùng Samuel PK*, Linde dĩ nhiên lại ở trạng thái lý trí. Dưới trạng thái này, sức chiến đấu đã giảm đi, lại cư nhiên còn có thể cùng Samuel đánh ngang tay. Quả nhiên, thực lực Samuel sẽ còn tăng lên.
*PK: tên viết tắt của cụm từ Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game. Đại loại là đánh đối kháng.
Bất quá cũng đúng, xem xét thời gian trong game, khi Samuel gặp Linde là chuyện tận sau này. Khi đó, hắn giết chết Linde, trở thành tân vương của Ma Vực, sau đó cường công Thiên tộc, rồi mới ôm mỹ nhân về.
Trên vương tọa Ma Vực tiến hành thịnh yến 10P gì nữa á…
Được rồi, hiện tại nhớ lại, quả thực đều là chuyện cũ đời trước.
Tác Phi thu hồi suy nghĩ. Cậu không nhìn cành ô-liu mà Linde vươn ra, bình tĩnh mà nói: “Không phải là lần đầu gặp mặt, ngươi thiếu chút nữa giết ta. Loại chuyện này, ta không dám quên.”
Bị vạch mặt trắng trợn như vậy, Linde một chút cũng không để ý. Gã thu tay về, vẻ mặt thản nhiên như thể không nghe thấy lời Tác Phi, tự dời đề tài khỏi bản thân mình.
“Phụ thân ngươi cũng không lừa ngươi. Điều hắn nói đều là sự thật.”
Tác Phi yên lặng thêm một từ ngữ để diễn tả Linde lý trí: da mặt dày.
Cũng may Linde không có thuật đọc tâm, gã thấy Tác Phi không nói lời nào, liền tiếp tục nói rằng:
“Chúng ta dưới trình độ bất đồng mà mất đi năng lực từng người, vô luận là lực lượng, sức bật, lực ma pháp hay thể chất, vẫn đang dần tiêu thất. Nếu chỉ có vậy, kỳ thật cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là, Jalands hắn quá mức tham lam, năng lực sinh dục của Thiên tộc hoàn toàn đánh mất, tuổi thọ của Tinh Linh tộc ngắn lại, lý trí của Ma tộc, sự tín nhiệm của Nhân tộc, trí tuệ của Thú tộc, đều bị tước đoạt. Mục tiêu của hắn là cắn nuốt sạch chúng ta, chúng ta nhất quyết không thể ngồi chờ chết.”
Gã nói so với Grambli càng thêm trật tự gọn ghẽ, cũng càng có tính kích động. Gã là Ma tộc, mà Ma tộc không giống Tinh Linh tộc, sẽ phức tạp vì mấy thứ như vinh quang chủng tộc hay huyết thống này nọ. Bọn gã tùy tiện mà làm, sống tùy tính, nhưng vô cùng quý trọng sinh mệnh mình.
Quan niệm của gã càng trực tiếp đơn giản: hoặc là phản kháng, hoặc là tử vong, ngươi muốn lựa chọn như thế nào?
Tác Phi nhắm mắt lại, không để ý đến Linde. Cậu nhìn về Grambli, theo dõi ánh mắt của hắn, từng chữ không ngừng hỏi: “Cho nên, ngươi yêu cầu ta làm gì?”
Lời này nói ra thực trắng trợn.
Bởi vậy, bầu không khí đột nhiên có chút cứng ngắc.
Một hồi lâu sau, Linde thả lỏng bàn tay đang siết lại, nhìn Tác Phi rất bất đắc dĩ nói: “Vật nhỏ, cưng nên nói quanh co một tí. Trực tiếp như vậy, thúc thúc lớn tuổi rồi, tiếp nhận không nổi.”
Tác Phi: …Đcm… Cái tên này là ai!
Bất quá, một câu vô cùng đơn giản này của gã ngược lại khiến bầu không khí ngột ngạt kia tiêu tán rất nhiều.
Grambli nhìn Linde, làm như hôm nay đã tiêu hết sự tốt tính cả đời của mình, ngữ khí khó chịu mà bảo: “Ta đã nói rồi, đây là đang lãng phí thời gian.”
Linde trấn an Grambli: “Tốt xấu gì cũng thử xem, dù gì cũng là con của ngươi, ai mà biết được ngươi đắc tội nó đến như vậy, như thế nào cũng không có biện pháp vãn hồi.”
Nói xong, gã lại nhìn về phía Tác Phi, cười tủm tỉm nói: “Vật nhỏ, phụ tử không hận nhau qua một đêm, ngươi cũng không nên mang thù.”
Miệng Tác Phi co rút, cường ngạnh đem một câu ‘Ngươi mới là vật nhỏ, cả nhà ngươi đều là vật nhỏ…’ nuốt trở vào.
Linde thở dài nói: “Nếu đánh bài thân tình vô dụng, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề mà bàn chuyện đi.”
Nói đến đây, xem như trực tiếp làm rõ.
Trong lòng Tác Phi không khỏi khinh bỉ một phen. Quả nhiên là như vậy, Grambli nếu bình thường thật sự để ý tới Stefan, cũng sẽ không đến mức đến hiện tại cũng chẳng thèm quan tâm cậu.
Hơn nữa, Tác Phi còn biết tương lai đã sớm được định sẵn của Stefan Evans. Đó quả thực là một chặng đường liên tục bị đùa bỡn tới điểm cuối, cho dù chưa bị chơi tới chết cũng cách bị chơi chết không xa. Cảnh ngộ như vậy, Grambli thân là phụ thân đang ở nơi nào, Tác Phi thật sự không biết.
Cho nên nói, giờ này khắc này, Grambli nói ra hết nỗi khổ tâm riêng, Tác Phi chỉ muốn cười haha. Cho dù ngươi có khổ, cho dù ngươi vì Tinh Linh tộc, vì đại nghĩa, nhưng ngươi đối với con mình vô tư tới vô tâm là sự thật không thể chối cãi!
Chọn cách phá vỡ lớp ngụy trang, Grambli trực tiếp hỏi Tác Phi: “Veeshan để lại cho ngươi cái gì?”
Tác Phi hơi sửng sốt, trong lòng chợt sáng tỏ.
Nguyên lai là chuyện như vậy.
Stefan Evans là nhi tử của Grambli, tuy rằng Grambli không coi trọng đứa con trai này, nhưng thực hiển nhiên hắn vẫn rất rõ ràng về quá khứ của y. Stefan có bao nhiêu cân lượng, hắn trong lòng hiểu rõ.
Bởi vậy, sau khi Tác Phi thể hiện năng lực chữa trị siêu phàm, hắn tự nhiên liền liên tưởng tới Veeshan, xem ra đây là do Veeshan để lại cho cậu món gì đó.
Tác Phi nói: “Mẫu thân cho ta rất nhiều đồ vật, các ngươi không phải đã lấy đi sao?” Từ khi tỉnh lại, cậu cũng không nhìn thấy túi không gian của mình. Nó đi nơi nào, không cần nói cũng biết.
Grambli híp mắt: “Không cần chọc giận ta.”
Lão tử cũng sẽ không bị dọa sợ. Tác Phi không chút khách khí cùng hắn đối diện: “Thái độ của ngươi như vậy, còn muốn từ chỗ ta lấy được cái gì? Nằm mơ!”
Mắt thấy cặp phụ tử này đã muốn cãi nhau tới lật trời, Linde nhanh chóng tham gia: “Dừng lại.”
Grambli hừ lạnh một tiếng, lại không lên tiếng nữa.
Tác Phi cũng nhịn xuống, tốt xấu gì cậu vẫn biết bản thân mình đang ở trong địch doanh.
Linde nhìn về phía Tác Phi nói: “Không bằng đến cung điện của ta ngồi một chút?”
Tác Phi quyết đoán cự tuyệt: “Không.”
Linde nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là tốt tính mà nói: “Vậy ở trong này.” Không đợi Linde nói thêm gì, Tác Phi đã trước hết mở miệng: “Ta muốn được lấy lại đồ của mình.”
Thấy Linde không lên tiếng, Tác Phi lần thứ hai biểu lộ lập trường của mình: “Vô luận các ngươi nói là thật hay giả, ta cũng không để ý. Tinh Linh tộc như thế nào, Ma tộc như thế nào, các ngươi như thế nào, chính mình lại như thế nào, mấy chuyện này cũng không hề liên quan.”
Lời nói như vậy được thốt ra từ miệng một Tinh Linh thuần huyết, dùng bốn chữ ‘đại nghịch bất đạo’ còn quá khách khí.
Bởi vậy, trong mắt Grambli là một mảnh lửa giận. Nuôi một đứa con trai như vậy, hắn kỳ thật cũng thực buồn bực.
Nhưng Linde lại ý vị sâu xa nở nụ cười: “Vật nhỏ, ngươi thực thông minh, cũng thực mê người…”
Linde dưới hình thức lý trí có chỉ số thông minh cực cao, gã chỉ dựa vào một câu Tác Phi nói liền đã hiểu ẩn ý phía sau.
Tác Phi cũng không muốn cùng bọn gã nói nhiều, cũng không muốn biết nhiều hơn nữa.
Lúc trước Grambli cùng Linde nói không ít, nhưng trên thực tế đều không nói gì đến sự tình căn bản, hơn nữa mấy thứ bọn gã nói đều rất hiên ngang lẫm liệt, nghe như đối với tất cả chủng tộc đều chỉ có chỗ tốt, không hề có chỗ xấu.
Vì vậy, những điều này mặc dù Tác Phi có biết cũng không quan trọng. Nhưng với những thứ thâm sâu hơn tiếp theo, cậu cho dù muốn biết cũng không thể biết dưới tình huống như vậy.
Nếu mà Tác Phi biết rồi, đường lui chỉ có hai cái: hoặc là đồng thời lăn lộn với bọn Linde và Grambli, hoặc chính là cái chết.
Đạo lý này rất đơn giản; cùng chung bí mật, nếu không phải là người dưới trướng mình, hậu quả là gì thì quả thực không cần nói cũng rõ.
Bởi vậy Tác Phi rất nhanh chóng đánh gãy lời Linde sắp nói, rồi sau đó biểu lộ lập trường của mình.
Cậu đây là đang vì bản thân mình tranh thủ con đường thứ ba.
Thấy Linde đã hiểu ý tứ của cậu, Tác Phi lẹ làng nói: “Đem đồ vật của ta trả lại, ta sẽ đọc thầm thần thuật chữa khỏi cho các ngươi, sau đó làm ơn thả ta đi.”
Lời này của cậu là biến thành thừa nhận ở chỗ mình có thứ bọn gã muốn, tha thứ cho cậu đi. ‘Thần thuật chữa khỏi’ cái gì chứ, cậu bịa đại cái tên, chỉ mong là không trùng tên với quyển sách phép thuật nào…
Câu này đối với Linde không thể nghi ngờ là một sự hấp dẫn rất lớn. Lúc ấy Tác Phi triển lộ năng lực, vô pháp chối cãi là một thuật khôi phục vừa cường đại lại vừa nhanh chóng. Mà hiện tại Tác Phi lại đề xuất là cậu có được như vậy là nhờ một quyển sách phép thuật.
Cứ như thế, Tác Phi đầu tiên là biểu lộ rằng chính mình không phải độc nhất vô nhị, làm giảm đi sự ham muốn và chấp nhất của Linde đối với cá nhân cậu, tiếp lại tung ra một cái mồi nhử.
Thử nghĩ một chút, bọn Linde là một đội ngũ, một tổ chức. Bọn gã nếu có một đội đầy những người có thuật chữa trị mạnh mẽ như Tác Phi, vậy thật sự là tồn tại khủng bố như thế nào? Quả thực liền vô địch.
Sự hấp dẫn này đối với một người lãnh đạo như Linde mà nói, rõ ràng là quá mức mê hoặc.
Thấy Linde đang suy ngẫm, Tác Phi lại giả bộ vô ý nói: “Lực tương tác ma pháp của ta không cao, căn bản không có cách nào triển khai toàn bộ thực lực của pháp thuật kia…”
Ngụ ý là, nếu là một Thiên tộc có thánh quang trời sinh sử dụng pháp thuật đó, năng lực kia sẽ càng thêm siêu quần. Tác Phi là một con gà bệnh thế này mà còn có thể chữa trị cho thân thể sắp chết của Samuel khôi phục thành toàn thịnh, vậy thì một Thiên tộc sức mạnh siêu việt sẽ có hiệu quả như thế nào!
Tác Phi không ngừng cố gắng, vẻ mặt có chút ảm đạm nói: “Túi không gian kia là mẫu thân để lại cho ta, sách pháp thuật ta có thể cho các ngươi, nhưng mà trả lại túi không gian cho ta đi. Đó là đồ vật cuối cùng mà mẫu thân lưu lại.”
Thanh âm của cậu có chút nghẹn ngào: “Các ngươi nói gì ta đều hiểu, nhưng mà ta không có cách nào cởi bỏ khúc mắc. Grambli đối với ta… hơi quá đáng. Ta không thể nào trở thành đồng bọn của hắn. Hắn là phụ thân của ta, nhưng mà cho tới nay vẫn không coi ta là con hắn. Ta không tín nhiệm hắn, vĩnh viễn cũng không có cách tính nhiệm hắn. Cho nên, để ta rời đi đi.”
Tác Phi cúi đầu, tư thái mềm yếu thêm phần đáng thương.
Nói đến nước này đã là cực hạn. Thái độ của cậu đã phi thường minh xác, hơn nữa là chuyên môn nhắm vào loại người có dã tâm thượng vị như Linde mà thiết kế ra.
Im lặng rất lâu.
Linde đến bên Tác Phi, một tay nâng cằm cậu, thanh âm không ngả ngớn và thả lỏng như trước, mà là chất giọng trầm thấp: “Tác Phi, ngươi quá thông minh. Cho nên, ta không thể tin ngươi.”
Tác Phi trong lòng lộp bộp một chút. Cậu vẫn là đánh giá thấp Linde. Người này thực sự rất lý trí!
Đối mặt với hấp dẫn lớn như vậy cư nhiên còn có thể chịu đựng được.
Đến thời khắc này, Tác Phi mới quả thực có chút luống cuống.
Linde kề sát vào, khí tức dán trên mặt cậu, ái muội nói: “Vật nhỏ, cưng thực khiến người ta động tâm.”
Khí tức xa lạ khiến toàn thân Tác Phi cảm thấy sợ hãi.
Ngay sau đó, một tiếng nổ tung vang lên bên tai.
Tiếng thét cùng một mảnh hỗn loạn bắt đầu nhanh chóng lan tràn.
Tòa kiến trúc màu đen này cư nhiên bị bổ từ giữa ra. Từ trên đỉnh, ánh sáng chói mắt chiếu vào, là màu sắc sáng ngời không thuộc về Ma Vực.
Tác Phi ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là một trời ánh lửa. Bên trong màn lửa, thân ảnh chói mắt cầm kiếm mà đứng khiến người ta đui mù.