• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc chơi game không có cảm giác gì nhiều, nhưng lúc này bản thân đã ở Jalands, Tác Phi ngẩng đầu nhìn những gương mặt có chút quen thuộc nhưng lại phi thường xa lạ mà trong lòng đầy cảm khái.

Hãy nhìn xem, đây đều là những tiểu thụ cậu từng công lược, chín tiểu thụ của chín đại chủng tộc, không phải là thiếu chủ thì là vương tử, hoặc trực tiếp là thủ lĩnh, lãnh tụ, thân phận một người lại cao hơn một người. Hiện tại, xem ra hậu cung của cậu nghiễm nhiên chính là giai cấp cao nhất toàn Jalands.

Mà cậu cư nhiên có thể toàn bộ ôm vào ngực mình, chậc chậc, Tác Phi quả thật muốn đi yêu bản thân luôn!

Đây là lãnh tĩnh, huyễn khốc, cuồng bá đến thế nào chứ! Đây mới là tổng công chân chính nè!

Nhìn nhìn lại cái vị ‘tổng công chân chính’ bên cạnh mình cho tới bây giờ ngay cả một tiểu thụ cũng chưa hốt về được… Ai… Tác Phi tỏ vẻ phi thường tiếc nuối. Đáng tiếc, tán vợ là ngộ tính, dạy không được, cho nên cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Hai năm không gặp, Manzi Yagudin tựa hồ càng thêm trầm mặc, lạnh như băng. Hắn không tới một mình mà còn có năm, sáu Tinh Linh đồng hành, nhìn mái tóc bạc kia rõ ràng tất cả đều là Tinh Linh thuần huyết. Hắn vẫn luôn lạnh lùng nhìn khe rách, không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện. Nếu nói trước kia cặp mắt bạc mang theo lãnh ý như sương thì hiện tại chính là hàn băng, chỉ cần nhìn một cái hàn ý liền dâng lên.

Lúc Tác Phi nhìn thấy Manzi từ đằng xa, cậu yên lặng dịch dung bản thân thành bộ dáng Ma tộc. Tinh Linh tộc vẫn khá bắt mắt, có thể điệu thấp một chút không để người ta chú ý thì càng tốt.

Nhân vật quan trọng của mấy đại chủng tộc đều xuất hiện trước khe rách, nhưng không có quá nhiều sự giao lưu lẫn nhau. Thiên tộc cùng Tinh Linh tộc tương đối thân cận, nhưng Manzi một bộ dạng xa cách ngàn dặm, không ai dám đi trêu chọc. Mà Thiên tộc cùng Ma tộc trời sinh lại là đối thủ một mất một còn, lúc này trừ bỏ mắt lạnh nhìn nhau thì cũng không đánh nhau.

Mấy vị ở đây chỉ số thông minh tuyệt đối đủ dùng, tại tình huống này mà nháo lên sẽ có kẻ làm ngư ông đắc lợi, cho nên sẽ không ai ngốc đến mức chủ động khiêu khích.

Mà những tộc nhân theo sát thủ lĩnh của mình càng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cố gắng biểu hiện rằng mình điềm tĩnh, tất nhiên sẽ không đi gây chuyện. Cho nên, chung quanh cái khe này tuy rằng rất đông người rậm rạp vây quanh nhưng lại an tĩnh vô cùng, đối lập rõ ràng với sự huyên náo dưới mặt đất.

Tác Phi cùng Samuel ở bên ngoài. Lúc ban đầu, cậu muốn làm người đầu tiên vọt vào trong sau đó nhanh chóng cướp đoạt thần khí, nhưng nhìn cục diện trước mắt, kì thật tiến vào đầu không phải là phương án tốt nhất, ngược lại thực ngu xuẩn.

Trước không nói đến bên trong khe rách tình huống thế nào, chỉ cần nhìn đến đám người trước mắt này là biết không một ai dễ chọc vào. Mặc dù bọn Tác Phi có là người đầu tiên đi vào, lẹ làng xông qua muôn ngàn khó khăn thuật lợi đoạt được thần khí chăng nữa thì đối mặt với sự vây công tập thể của mấy đại chủng tộc này, tuyệt đối là kéo giá trị cừu hận tới max luôn.

Cho nên bọn họ không thể sốt ruột. Người đoạt được thần khí trước tiên không nhất định là người cuối cùng giữ được nó.

Việc này cứ nên vững vàng mà tới.

Tác Phi tinh tế đánh giá nhóm tiểu thụ của cậu.

Manzi Yagudin là hoàn toàn loại rồi. Cự Ma tộc cũng không đáng tin cậy. Dưỡng phụ của y, Barnor, bây giờ vẫn đang nắm giữ sức mạnh tuyệt đối trong tộc, hơn nữa chuyện bọn họ vì Arian mà kết thù hận còn chưa giải quyết xong đâu…

Thiếu chủ Yêu Tinh tộc tính cách quá khó nắm bắt, làm chuyện không theo nguyên tắc gì. Nếu trở thành tiểu thụ để dỗ dành yêu thương còn được, chứ hợp tác cái gì… nhất định sẽ bị y hãm hại tới chết.

Tuy rằng Tác Phi hiện tại đã xoát độ hảo cảm với tộc Người Lùn tới tối đa, hơn nữa đã chiếm được sự tin cậy của tộc vương Tyler, vì vậy nhi tử của Tyler có vẻ khá đáng tin, nhưng mà đứa nhỏ này tư duy có chút thoát tuyến, muốn theo kịp suy nghĩ nhanh nhẹn của y thật không phải là chuyện dễ dàng.

Thiên tộc cùng Ma tộc cũng có thể suy xét, nhưng hai tộc này là đối thủ một mất một còn, chỉ có thể chọn một trong hai. Chọn ai là cả một vấn đề.

Haizz, nghiên cứu đến nghiên cứu đi, Tác Phi vẫn là buông tha ý nghĩ đi kết giao của mình. Tuy rằng cậu biết rõ sở thích của bọn họ, nhưng ở thế giới Jalands này có quá nhiều biến số. Quá tin tưởng vào phán đoán của mình ngược lại sẽ bị hãm hại thảm hơn.

Cậu đang bổ não rất nhiều lại bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Cậu không nhìn thấy lão già khốn khiếp Grambli. Theo lý thuyết, chuyện lớn như vậy, bọn Grambli không có khả năng không xuất hiện.

Chẳng lẽ… Tác Phi lập tức nghĩ tới. Nếu bọn Tác Phi dịch dung, bọn Grambli tất nhiên cũng sẽ làm vậy, nhất định bây giờ đang xen lẫn trong đám người.

Tác Phi yên lặng nhắc nhở chính mình: nhất định phải đề cao cảnh giác với người xa lạ!

Thần tích chỉ gợi ý rằng sau ba ngày sẽ mở ra, nhưng cụ thể thời điểm nào thì không biết. Mà hiện tại bọn họ đứng khá xa, không có cách nào đi kiểm tra, cũng không biết ở đó còn gợi ý nào khác không.

Bất quá, chỉ trong chốc lát, Tác Phi cũng không cần sầu não nữa.

Một trần ầm ầm vang lên, cái khe nhỏ dài nháy mắt như một cái miệng từ từ há ra. Nhất thời, tất cả âm thanh huyên náo hỗn tạp đều biến mất. Như trung tâm một trận lốc xoáy, một lực hút thật lớn đánh úp lại, hút hết tất cả người cùng vật xung quanh vào trong.

Chuyện này tới quá đột ngột, hơn nữa phi thường nhanh chóng. ‘Nhóm tinh anh’ đứng gần khe nhất lập tức biến mất trước mắt mọi người, mà Tác Phi cùng Samuel bởi vì ở phía ngoài lại tránh được một kiếp.

Đm, đây rốt cuộc là tình huống nào, sao cậu lại càng ngày càng cảm thấy đi vào trong đó sẽ gặp chuyện không tốt a.

Bí cảnh của người ta đều là mịt mờ xấu hổ, mọi người quậy tưng bừng cũng không vào được… Đời nào có kiểu vừa mở ra đã trực tiếp hút người ta vào…

Tác Phi trong lòng phun tào: Ta đang diễn tả bí cảnh, không phải cúc hoa nha, thỉnh không nên nghĩ sai!

Tác Phi gõ đầu thú con, bắt đầu gào hét: “Ngài Thực Thần, chúng ta là một nhóm nên nhóc không được lừa anh mày nha. Cái thứ này đi vào thật là tìm bảo vật chứ không phải bị nuốt chửng hả?”

Đầu thú con bị đau nhưng nghe thấy Tác Phi gọi nó là ‘ngài’, tâm lập tức nở hoa, vội vàng đáp: “Không sai được, không sai được. Nó là cửa vào bảo khố đó.”

Nó vừa dứt lời, một lực hút lớn hơn đã xuất hiện, lần này bọn Tác Phi cũng không chạy được, đều bị hút vào.

Phần phật phần phật… Tác Phi có chút chới với, nhưng may mắn Samuel ở ngay phía sau cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực. Tác Phi thấy có điểm dựa, nhất thời loại cảm giác không trọng lực cũng không doạ người như vậy nữa.

Sau một trận mê muội, họ đã tiến vào trong cái khe.

Tác Phi mở mắt ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ.

Mấy ngày nay cậu ảo tưởng rất nhiều, nhưng thế nào cũng chưa nghĩ đến bên trong cái khe là cảnh sắc xinh đẹp thế này.

Không trung là màu xanh tinh khiết nhất, sắc xanh nhàn nhạt sáng ngời, sạch sẽ đến mức khiến người khác chỉ cần liếc mắt là có cảm giác tâm hồn được tẩy rửa. Không cần bất luận nguồn sáng gì thì không trung trong suốt này đã là diễm lệ nhất, bao phủ toàn bộ mặt đất với ánh sáng mềm mại ấm áp.

Valinor đã là địa phương xinh đẹp nhất Jalands, nhưng nếu so sánh với nơi này, vẻ đẹp của Valinor lại quá sắc sảo hoa lệ, thiếu một phần yên bình tĩnh tường.

Tác Phi lăng lăng nhìn. Màu sắc của bầu trời quen thuộc như vậy nhưng lại xinh đẹp gấp bội phần. Trên mặt đất, núi non trùng điệp, hoa cỏ tràn ngập khắp nơi. Kiến trúc xung quanh không phải là làm từ bảo thạch rườm rà mà là bằng gỗ đơn thuần, thậm chí là toàn bộ bằng thực vật. Giường hoa thật lớn, nhà trên cây tinh xảo, đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, khiến người ta từ đáy lòng đều cảm nhận được sự mềm mại ấm áp.

Nhưng mà, một nơi xinh đẹp như vậy lại hoàn toàn không có khí tức sự sống.

Không có hơi thở của sinh mệnh, cũng không có người sinh hoạt. Nó như một bức hoạ xinh đẹp vĩnh viễn chỉ khắc hoạ một cảnh tượng…

Tác Phi kinh ngạc xuất thần, lại chợt nghe Samuel nói một câu gì đó.

Cậu lúc này mới quay người lại, nhìn về phía Samuel mới phát hiện mình còn giống như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, nhất thời 囧. Cậu nhanh chóng buông Samuel ra, nhưng Samuel vẫn giữ chặt thắt lưng cậu, không nhúc nhích.

Tác Phi hỏi hắn: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”

Ánh mắt Samuel nhìn thẳng phía trước, đôi mắt tím phản chiếu ảnh ngược của cảnh tượng xinh đẹp này. Hắn như đang chìm trong hồi ức: “Ta lại tới nơi này.”

Lại tới nơi này? Tác Phi ngẩn người. Làm sao có thể?

Cậu còn chưa hỏi ra miệng, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng hô to: “Trời ạ!”

Lực chú ý của Tác Phi bị hấp dẫn, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhất thời cũng ngây dại.

Tiếp theo bên tai liên tục truyền đến ngôn ngữ của các chủng tộc khác nhau, tất cả đều nói: “Trời ạ!”

Quả thật là làm người ta chấn kinh. Đó là một ngọn núi, một ngọn núi thẳng đứng cao chọc trời. Nhưng mà, đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, ngọn núi đó được dựng lên bởi toàn vàng bạc châu báu!

Là một ngọn núi chân chính, chứ không phải chỉ được đính châu báu bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tác Phi tỏ vẻ lần sau sẽ không dám dùng từ ‘chói mù mắt’ bừa bãi nữa.

Đem ra so sánh với núi vàng này, đồ vật khác làm sao có thể chói mù mắt người ta được nữa!

Đứng trước tài phú, mọi người ngược lại đều ngốc đờ. Sau vài giây đồng hồ đực mặt ra, bọn họ vội vã như ong vỡ tổ mà phóng về phía núi vàng.

Trong mắt mọi người đều hiện lên tham lam cùng dục vọng. Một vạn kim tệ, hai vạn kim tệ, mười vạn kim tệ, trăm vạn kim tệ thì họ hoạ may có thể giữ được bình tĩnh của mình, nhưng gặp tiền tài vô tận thế này, ai cũng đều sẽ lâm vào điên cuồng.

Trong nháy mắt, Tác Phi cũng hận không thể nhanh chóng bay qua, nhét đầy túi không gian. Nhưng chút lý trí còn lại đã ngăn cản cậu.

Đừng quên ngươi đang ở đâu.

Cậu yên lặng đem đoản kiếm nắm trong tay, lòng đầy cảnh giác.

Trong lúc nhóm người thứ nhất chạy tới núi vàng điên cuồng càn quét trân quý tài bảo, nhóm thứ hai đã chen chúc tới, đến nhóm thứ ba, thứ tư…

Tác Phi cảnh giác như vậy lại có vẻ vô ích tới mức buồn cười.

Chỉ trong mấy phút, toà núi vàng kia đã không thấy rõ nguyên trạng. Nó bị rất đông người bao trùm, Tác Phi đứng rất xa cũng có thể thấy phi thường rõ ràng.

Cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.

Núi vàng kia tựa như một cái bánh ngọt thật lớn, tản ra mùi hương không gì sánh kịp, hấp dẫn vô số con kiến.

Mà những người đang vây quanh toà núi kia như một bầy kiến, bao quanh núi vàng, rậm rạp chen chúc, thập phần ghê tởm.

Tác Phi nhìn chằm chằm nơi đó, lại không phát hiện Samuel mặc dù luôn trầm mặc nhưng trong mắt đã là hàn băng lạnh đến cực điểm. Sự tức giận dâng lên mãnh liệt từ đáy lòng hắn, cách tầng tầng hàn băng, nhưng lại hết sức rõ ràng.

Núi vàng lù lù bất động, đám người tham lam rốt cuộc không thoả mãn, không muốn chia sẻ cho người khác nên bắt đầu tranh chấp. Thời điểm giọt máu đầu tiên rơi xuống, dị biến xảy ra.

Tất cả mọi thứ – không trung tinh thuần, đại lục xinh đẹp, cùng với toà núi vàng chói mắt như gương – giờ khắc này như thuỷ tinh, vỡ tan nát.

Từng vết rách màu đen hiện ra tại chân trời, âm thanh đổ bể thanh thuý vang lên bên tai không dứt.

Một tiếng vang thật lớn phát ra. Rốt cục, toàn bộ bể nát. Tựa như một giấc mộng xinh đẹp.

Trầm mặc không một tiếng động. Hắc ám vô tận.

Tạm dừng nửa giây, sau đó một tia sáng chiếu lên. Cảnh tượng tiếp đó khiến người ta lạnh thấu xương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK