Trên một mức độ nào đó, Tác Phi hết sức tin tưởng trực giác của chính mình, cho nên cậu lại giải thích: “Không có cái gì gọi là không tin tưởng, ngươi cũng từng nói qua là năng lượng của thần khí hồi sinh không nhiều lắm, chỉ có thể làm một người sống lại. Cho nên, ta hy vọng là ta sẽ thao tác, còn ngươi phụ trợ chỉ điểm là tốt rồi. Nếu thất bại, ta cũng sẽ không có câu oán hận.”
“Nhưng chính là bởi vì chỉ có thể hồi sinh một lần, ta mới chịu giúp ngươi. Ngươi chưa bao giờ sử dụng qua, mặc dù lâm thời giao cho ngươi thì ngươi có thể cam đoan là thủ pháp chính xác sao? Hơn nữa, sử dụng thần khí hồi sinh còn cần một thân tràn đầy lực lượng, lực lượng càng mạnh thì tỷ lệ thành công cũng càng cao. Vì vậy, vẫn là ta làm đi.”
Hull nói cũng rất có đạo lý. Tác Phi tuy rằng cảm giác có điều gì không đúng, nhưng thật sự không rõ chỗ nào. Hơn nữa, nếu Hull đã giao cho cậu món thần khí này, rõ ràng sẽ không có khả năng đổi ý. Đưa Hull thao tác mà nói, tỷ lệ thành công nhất định sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng tại sao cậu lại không muốn để y làm?
“Để cho ta đi.” Samuel vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Hai người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Samuel nói: “Nếu lực lượng càng mạnh tỷ lệ thành công càng lớn mà nói, như vậy đưa cho ta thao tác là tốt nhất.”
Lời này khiến Tác Phi nhất thời cao hứng. Đúng vậy, giao cho Samuel là tuyệt đối yên tâm. Cậu tin tưởng Samuel, so với chính bản thân mình còn tin tưởng hơn!
Hull tựa hồ còn muốn nói gì đó, bất quá lúc trước y đã nói qua điều kiện, vô luận như thế nào, Samuel cũng là thích hợp nhất, nói thêm nữa sẽ không tốt. Với lại, y cúi đầu nhìn đồng hồ, đã không tất yếu tiếp tục tranh chấp.
Nguyên lý thao tác thần khí hồi sinh Tác Phi nghe không hiểu. Cái loại chuyện phản khoa học thế này để một người theo chủ nghĩa duy vật đi lý giải thật sự là có hơi khó khăn. Dẫu vậy, không hiểu không có nghĩa là không tiếp thụ được; trên thực tế, bản thân cậu đã tới thế giới kì dị này, còn có cái gì mà không thể tiếp thu.
Nhưng mà tại thời điểm Hull giải thích cho Samuel làm thế nào để thao tác, Tác Phi nghe một hồi liền mơ mơ màng màng, sau lại cảm thấy dù sao chỉ cần Samuel biết là được, liền không quá chú tâm nghe nữa.
Không lâu sau, Samuel đã nắm giữ được mấu chốt của quá trình thao tác. Tác Phi giao cầu ký ức cho Samuel, rồi tập trung tinh thần gắt gao nhìn hắn.
Chỉ thấy Samuel đặt thần khí hồi sinh và cầu ký ức lại chung với nhau, từ từ nhắm mắt mặc niệm chú ngữ. Tác Phi liền thấy chất lỏng bên trong thần khí hồi sinh bắt đầu chậm rãi lưu động, tiếp đến từ dưới đáy chảy ra, bao bọc toàn bộ quả cầu ký ức. Lòng bàn tay Samuel chậm rãi tụ hợp một chùm quang mang màu trắng; quang mang này cũng bám trên cầu ký ức.
Tác Phi cách rất gần, có thể nhìn thấy chùm quang mang kia cùng chất lỏng bên trong thần khí bắt đầu giao triền lẫn nhau, một tia rồi một tia dung nhập vào trong cầu ký ức. Tác Phi có chút khẩn trương. Cậu không rõ ràng là trạng thái này có chính xác hay không, chỉ có thể cầu nguyện là đúng, nhất định sẽ thành công.
Đợi đến khi tia sáng cùng chất lỏng đều đã dung nhập vào quả cầu, Samuel mở mắt.
Tác Phi có chút lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Samuel hướng về phía cậu cười cười: “Em cứ nói đi?”
Tác Phi quả thực muốn hoan hô to lên. Nếu trong tay Samuel không phải là cầu ký ức, cậu thực tình đã muốn nhào qua rồi.
“Thao tác thực thuận lợi, không có chút nào bài xích. Hiện tại, yêu cầu chính là thời gian. Ước chừng hơn hai mươi bốn tiếng nữa ngươi có thể nhìn thấy Veeshan.”
Tác Phi đầu tiên là thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp đó lại có chút khẩn trương. Chỉ còn có hơn hai mươi bốn giờ, cậu muốn bảo vệ cầu ký ức cho thật tốt, chỗ nào cũng không đi!
Samuel vừa muốn nói chuyện, lại đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía cửa sổ.
Tác Phi cũng theo tầm mắt hắn nhìn qua. Cậu không thấy có cái gì khác thường, nhưng cậu biết rõ vẻ mặt Samuel, mơ hồ biết là có chuyện.
Cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Samuel không mở miệng. Hắn đầu tiên nhìn về phía Hull, tiếp đó lại dời mắt đi chỗ khác.
Câu ‘Ngươi đi ra ngoài nhìn xem’ vừa đến bên miệng Hull liền bị nuốt ngược trở vào. Y biết, vừa rồi trong nháy mắt đó, Samuel nảy sinh hoài nghi với y. Nếu y tận lực muốn dụ hắn rời đi, y nhất định sẽ lòi đuôi, vì vậy cậu nhạy bén lựa chọn im lặng.
Samuel đến gần Tác Phi, nhẹ giọng nói với cậu: “Đừng rời khỏi bên người ta.”
Tác Phi gật gật đầu. Cậu đã bắt đầu cảnh giác; nhìn nhìn quả cầu ký ức trong tay, cậu giao nó cho Samuel: “Bỏ vào túi không gian đi.”
Ánh mắt Hull lóe lóe, cuối cùng vẫn không nói gì, mắt mở trừng trừng nhìn Samuel cất đi quả cầu ký ức.
Trong chớp mắt vừa cất nó xong, Samuel đã kích hoạt Tu La nhận, mà còn đem Huyễn Hình giao cho Tác Phi. Tác Phi cũng tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, không dám có chút sơ suất.
Cơ hồ là trong tíc tắc, cửa sổ bốn phía ‘Rầm!’ một tiếng đồng thời bị phá vỡ, bốn thân ảnh thần thích khách thoăn thoắt xuất hiện trong nháy mắt, cùng một lúc bất ngờ tấn công bọn họ.
Dùng đều là sát chiêu muốn chém đứt cổ đổ máu, vả lại tốc độ cực kỳ nhanh, động tác không chút do dự. Nếu không phải Samuel từ trước đã cảm giác được nguy hiểm, Tác Phi đề cao cảnh giác chuẩn bị kỹ càng, cậu tuyệt đối tránh không được một chiêu này, mà mặc dù tránh thoát, phản kích của cậu đối với một thần thích khách mà nói cũng cực kì bạc nhược.
Bất quá, cậu chỉ cần không bị một kích đánh chết, vậy cũng đã đủ rồi.
Tu La nhận rời vỏ, kiếm khí quét ngang, trong phút chốc huyết hoa bốn phía, ba tên thần thích khách đã vô thanh vô tức ngã xuống đất mà chết. Mà tên tập kích Hull cũng đã tắt thở.
Tác Phi trong lòng có chút khó chịu. Dù cho đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy chiến trận, nhưng cậu khi thấy người chết cùng máu tươi thì như cũ vẫn sẽ cảm thấy khó chịu. Bất quá, cậu tận lực điều tiết tâm tình của mình. Tình huống vừa rồi, đối phương đã tràn đầy sát ý, nương tay một chút nào chính là đang tàn nhẫn với bản thân mình. Điểm ấy, Tác Phi phi thường rõ ràng.
Bốn gã thần thích khách cứ như vậy trong nháy mắt bị giết sạch, hơn nữa ba trong số đó là Samuel dùng một chiêu duy nhất liền giải quyết được. Điều này khiến Hull có chút ngạc nhiên, quang mang mà y cực lực che giấu trong mắt cũng càng phát ra sáng hơn. Thực lực khi chưa thức tỉnh đã là như vậy, nếu mà thức tỉnh, những thứ cặn bã này hôm nay có thể đi chết đi!
Kỳ thật Tác Phi cũng có chút ngoài ý muốn. Thực lực của Samuel cậu tự nhận là so với ai khác đều rõ hơn, nhưng hôm nay Samuel so với lần trước tại bảo khốc đã tăng lên gấp đôi. Lực lượng hiện tại này theo cậu quan sát thậm chí dã cường đại hơn so với Samuel sau khi thành niên trong game.
Sau một chút im lặng ngắn ngủi, một tiếng cười vang lên: “Các bạn nhỏ, chúng ta lại gặp mặt.”
Vừa dứt lời, bốn bức tường của căn nhà gỗ sụp xuống, toàn bộ tầm nhìn trong nháy mắt trống trải. Tác Phi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức trong lòng cả kinh.
Bọn họ bị bao vây.
Là ý nghĩa chân chính của bao vây, 360 độ vây kín, không chỉ có bốn phía đều là người, mà trên không trung cũng là trận thế thiên la địa võng được bố trí sẵn. Đây hoàn toàn là có chuẩn bị mà đến.
Tác Phi nhíu mắt, tinh tế đánh giá. Đám người trước mắt đều thân mặc trường bào màu đen quỷ dị, nhưng mà không đẹp đẽ quý giá như Grambli, cổ áo không có một vòng da lông kia.
Bọn họ đều không che giấu đi dung nhan của mình, Tác Phi hơi đảo mắt liền nhìn thấy được không ít Ma tộc, Tinh Linh tộc, Thiên tộc, Cự Ma tộc, Nhân tộc cùng với một ít Thú tộc.
Trận thế này, thật sự là hao tổn không ít công phu.
Nếu nói là lúc trước tại bảo khố Salva là xuất ra một phân đội nhỏ, thì hiện tại phỏng chừng là toàn thể tinh anh đang tập thể xuất kích. Từ đó liền thấy được chúng đến tột cùng là coi trọng chuyện này tới bao nhiêu.
Người mới vừa nói chính là Linde, nhưng Tác Phi lại không nhìn thấy bóng dáng của gã. Tác Phi trong lòng thầm mắng một câu tên nhát gan, nhưng cũng không có biện pháp khác.
Dưới tình huống này, mặc dù năng lực Samuel đã tăng lên vài lần, nhưng nếu cứ đứng đối cứng thì bọn họ cũng không có khả năng chiếm được chỗ tốt. Cần phải dùng chiêu trò, mà chiêu đơn giản nhất chính là ‘bắt giặc bắt vua trước’. Nếu có thể tóm được Linde, bọn họ chạy thoát đi khẳng định là không thành vấn đề.
Đáng tiếc cậu có thể nghĩ đến thì Linde tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Hơn nữa, Linde đang ở trạng thái lý trí, gã căn bản không định tham gia trận chiến, hoàn toàn là xuất hiện dưới tư thái quân sư. Đương nhiên, gã sẽ không để cho bản thân mình bị bắt làm tù nhân.
Đầu óc Tác Phi xoay chuyển như bay. Thanh âm Linde lần thứ hai vang lên: “Samuel, ngươi nếu đem hai món thần khí cùng với tiểu bảo bối Tinh Linh kia giao ra đây, chúng ta liền rút lui, mà còn cam đoan, trong những ngày tháng ta còn tại vị tuyệt đối không xâm phạm Long cốc.”
Lời này trực tiếp nói ra ý đồ của bọn chúng, đối với Linde mà nói quả là một lần hiếm thấy đi thẳng vào vấn đề. Nhưng mà Tác Phi biết, mặc dù biết được ý đồ của chúng thì cũng không có tác dụng gì.
Nếu bọn chúng thật sự yêu cầu thần khí, vậy cậu còn có thể lấy thần khí ra áp chế bọn chúng. Nhưng mục đích của bọn Linde căn bản là hủy diệt mấy món đó, giả sử hiện tại Tác Phi đứng ra nói ‘Ngươi không buông tha cho chúng ta, ta liền phá hủy thần khí’ linh tinh này nọ, phỏng chừng Linde sẽ cười càng thêm thoải mái.
Cho nên, Linde giờ phút này dám trực tiếp biểu lộ ý đồ của chính mình, căn bản là không sợ hãi, thậm chí còn bày ra một cái bẫy cho bọn Tác Phi.
Hơn nữa, lời gã nói cũng còn phi thường mập mờ, chính là thể hiện muốn rút lui, không xâm phạm Long cốc, nhưng không hề nói một câu rằng sẽ bỏ qua cho bọn Samuel.
Vì vậy, nếu cuối cùng gã giết chết Samuel cũng không tính là nuốt lời.
Tác Phi còn đang nghĩ này nghĩ nọ, Samuel đã sớm đáp lại: “Linde, ta nói rồi, ta sẽ giết ngươi.”
Thanh âm Samuel không tận lực nâng lên, cũng không tận lực đè thấp. Hắn chính là bình tĩnh nói ra, giống như đang trần thuật lại một sự thật đã định.
Ngữ khí như vậy ngược lại khiến người ta càng thêm khủng bố.
Sau chút trầm mặc ngắn ngủi, Linde cười cười: “Nếu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy không có biện pháp.”
Trận chiến hết sức căng thẳng.
Samuel trước giao Huyễn Hình cho cậu. Tác Phi biết ý tứ của hắn, bởi vậy từ khi vừa lấy được Huyễn Hình đã tập trung tinh thần giải trừ phong ấn. Cậu thao tác đầu tiên chính là phong ấn của tiểu Nair. Tuy rằng thực lực Hull mạnh hơn rất nhiều, nhưng Hull đang bị trọng thương, ở hình thể con người trước mắt thì tiêu hao tương đối ít hơn. Hơn nữa, mục tiêu cũng càng nhỏ, sẽ không bị tập trung công kích.
Tiểu Nair thì bất đồng, hình thái mini của nó hoàn toàn không có sức chiến đấu gì, phi thường nguy hiểm. Hỏa lực của Linde sẽ tập trung trên người Samuel. Nếu như hoàn toàn giải phóng cho Nair, như vậy, để nó phá ra một con đường chạy trốn thì hẳn không thành vấn đề.
Samuel đã bắt đầu huy kiếm giết địch, Tác Phi càng thêm tập trung tất cả tinh thần lên Huyễn Hình.
Cậu bên này nghĩ tốt rồi, thì Linde cũng không phải là một thằng ngốc. Gã đến có chuẩn bị, đương nhiên biết đến sự tồn tại của tiểu Nair. Mà cục diện hiện tại, Nair lại không thấy bóng dáng. Gã chỉ cần suy nghĩ một chút là biết nó bị thu nhỏ. Bởi vậy, gã ngay từ đầu đã an bài một tiểu đội khắp nơi đi tìm Nair.
Tuy rằng gã không có cách nào đánh gãy hành động của Tác Phi, nhưng chỉ cần bắt được Nair, đúng lúc giết chết nó, Tác Phi cho dù có giải trừ phong ấn thì cũng đã chậm.
Lại nói tiếp; cũng thật khéo, bình thường khi Long tộc bị Huyễn Hình phong ấn, trên 90% sẽ hóa thành hình người hoặc lớn hoặc nhỏ, chứ tình huống giống như tiểu Nair trực tiếp biến thành một bé rồng bằng lòng bàn tay thì thật đúng là phi thường hiếm thấy.
Mà tiểu đội truy tìm cũng sẽ không nghĩ tới điểm ấy. Mục tiêu của bọn chúng là một con người, vì vậy địa phương chúng tìm tự nhiên cũng sẽ lớn hơn rất nhiều, tỷ dụ mấy chỗ như trong ngăn kéo căn bản sẽ không mở ra xem.
Bởi vậy, tuy rằng tiểu Nair đang nằm ngay trong căn phòng cách vách nhưng bọn chúng lại không ai chú ý tới. Ai có thể nghĩ đến chuyện một con cự long to lớn trăm mét sẽ rút thành kích cỡ một lòng bàn tay chứ.
Ai có thể nghĩ đến, một con cự long uy vũ hùng tráng như thế vậy mà lại ngủ ở trong ngăn kéo chứ…
Cho nên, khi phong ấn Huyễn Hình được giải trừ và xích long bỗng dưng xuất hiện, rần rần những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đúng vậy, mấy thứ này đều là nỗi khổ bức do bị con rồng ú đó đè dẹp lép dưới thân…