Nghiêm Mạc rút ra lưỡi đao bằng thịt lấp lánh ánh nước, dựa vào góc độ đối phương điều chỉnh lúc trước mà mạnh mẽ thao vào, bởi vì chấn động khiến kính mắt từ sống mũi tuột xuống, trên mặt nửa đeo nửa cởi, lộ ra cặp mắt thấm đẫm ánh nước ở đằng sau.
Con mắt của Hứa Khiêm thật xinh đẹp, khoé mắt hơi nhướn lên, giống như một cánh hoa đào, lúc cười rộ lên càng cong thành hình trăng lưỡi liềm, mang theo vài phần phóng đãng, lại thêm mấy phần hăng hái.
Một đôi mắt như vậy, một người ngông cuồng tự cao tự đại như này, lúc này lại ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, thở hển hển theo từng lần luật động, rên rỉ khát cầu mình lấp đầy y…
Cái này so với thuốc kích thích còn mãnh liệt hơn nhiều, hắn nghĩ.
Hai chân bị người kia nâng lên thật cao, hậu huyệt bị thao đến hoàn toàn mở rộng hiện lên màu đỏ đầy sắc dục, tràng thịt ngọ nguậy mút lấy dương v*t trong cơ thể, giọng của Hứa Khiêm cũng khản cả đi, dường như vẫn còn không biết đủ thúc giục hắn: “Mau, nhanh lên một chút… chưa ăn cơm à…”
Nghiêm Mạc nhéo đầu v* của y hung hăng đâm vào, người kia theo bản năng ưỡn ngực tới, cần cổ yếu ớt phơi bày trong không khí, xương quai xanh gồ lên, mồ hôi theo da dẻ chảy xuống, lướt qua từng vết hôn bầm tím, không có xuống tới đệm chăn dưới thân.
Điểm kia trong cơ thể liên tiếp bị đâm vào, tuyến dịch trong suốt chảy ra từ quy đầu, theo mỗi một lần cắm vào, phía trước sẽ bắn ra chất lỏng trong suốt, tựa như bắn tinh theo. Nghiêm Mạc chùi chất lỏng kia trên ngực Hứa Khiêm, dùng sức nhào nặn: “Thầy, ngài thật dâm đãng.”
Hứa Khiêm bị thao đến bối rối, thật lâu mới phản ứng được đối phương nói gì đó, run rẩy cười: “Học trò ngoan… làm rất tốt, bắn khô sẽ thưởng cho em… Đừng a a a…” Y nhắm mắt lại, chân cong cứng lại, ngón tay túm chặt khăn trải giường dúm dó, bụng dưới nóng lên, đã gần đến cao trào.
Nghiêm Mạc tự tay tháo cặp mặt kính kia xuống, hôn khoé mặt rỉ lệ của người nọ, thắt lưng chuyển động, xương hông đánh vào cánh mông đến đỏ bừng, khiến dâm thuỷ nơi miệng huyệt đều bị đánh ra bọt, dính dáp ở miệng huyệt lầy lội một mảng.
Lúc Hứa Khiêm bắn ra, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực đều bị rút ra, thân thể giống như bị điện giật không ngừng co quắp, trước mặt loé lên mọi loại ánh sáng đủ màu, giống như mới chết một trận. Tràng đạo thắt chặt cắn lấy dương cụ của Nghiêm Mạc, người kia chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, liền bắn ra ở một chỗ sâu trong tràng đạo, kích thích Hứa Khiêm lại run rẩy một hồi, phía trước phun ra một cỗ dịch thể trong suốt, khăn trải giường đều ướt nhẹp.
Sau cơn hoan ái hai người tê liệt nằm trên giường, một lúc lâu mới đỡ đau, Hứa Khiêm không cho đối phương giúp đỡ, xoay người đi vào toilet moi toàn bộ thứ gì đó trong cơ thể ra rồi nhảy vào tắm.
Bên này Nghiêm Mạc đỏ mặt giặt sạch khăn trải giường bừa bộn, lại mở cửa sổ để thông gió, Hứa Khiêm vừa ra khỏi cửa liền bị thổi đến run cầm cập, hai ba bước liền lăn vào trong chăn bọc như một cái bánh chưng.
“Đóng cửa sổ lại đi, cẩn thẩn kẻo bị cảm.”
Nghiêm Mạc ho khan hai tiếng: “Mùi… hơi nồng.”
Hứa Khiêm tức giận trợn trắng mắt nhìn hắn: “Cậu sao còn già mồm được vậy?” Xong rồi liền trở mình, tự ngủ.
Nghiêm Mạc liếc nhìn bóng lưng của đối phương, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng, khi đóng cửa sổ lại lại tiện tay tắt đèn.
Mấy ngày kế tiếp, bình an vô sự.
Thời gian sau đó, áp lực trên người Hứa Khiêm cũng buông lỏng rất nhiều, cho nên y có đủ thời gian chạy tới thăm, đặc biệt là mấy ngày nay Mễ Tô không biết bị sao, tinh thần không được tốt, cầm đồ chơi trêu chọc vẫn không động đậy, ủ rũ vùi trong ổ mèo, ngay cả bộ lông cũng phai màu u ám. Hứa Khiêm hơi sốt ruột, sau khi báo một tiếng với Nghiêm Mạc liền mang nó tới bệnh viện kiểm tra, kết quả lần này đã xảy ra chuyện.
Lúc nhận được điện thoại Nghiêm Mạc đang nấu ăn, chỗ trước kia bị phỏng đã lành lại gần hết nhờ Hứa Khiêm đưa thuốc tới ngay ngày hôm sau. Hắn đang bận cắt cà rốt bỏ vào nồi, chợt nghe bên ngoài truyền đến chuông điện thoại di động, vội vàng tắt lửa đi ra khỏi phòng bếp.
“Alo? Chào ngài…”
“Mễ Tô xảy ra chuyện rồi.” Đầu bên kia, thanh âm của Hứa Khiêm coi như bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra một chút run rẩy: “Bác sĩ nói là… dịch mèo*…”
(*Dịch mèo (猫瘟): hình như bệnh giảm bạch cầu – viêm ruột truyền nhiễm của mèo)
Trong nháy mắt Nghiêm Mạc sợ run lên, ngực giống như bị cái gì đè xuống, phiền muộn lại khó chịu.
Vẻ mặt hắn trầm xuống, mở loa ngoài của đi động ra đặt lên bàn, bắt đầu mặc áo khoác treo sau lưng ghế.
“Ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi sẽ tới ngay.”
Bên kia Hứa Khiếm báo tên một bệnh viện thú ý, Nghiêm Mạc biết chỗ ấy, đó là bệnh viện cho vật nuôi tốt nhất toàn thành phố…
Nhưng tình hình này, cũng chưa chắc có thể cứu được mạng sống của Mễ Tô.
Lúc Nghiêm Mạc vội vội vàng vàng chạy đến, Hứa Khiêm ngồi nơi hành lang trong bệnh viện, trong tay kẹp một điếu thuốc chưa đốt.
Người trong bệnh viện thú nuôi không tính là quá nhiều, đây cũng là tầng VIP, người lui tới càng ít lại, cho nên liếc nhìn lại, hơi lộ ra vẻ lẻ loi.
Đó là lần đầu tiên Hứa Khiêm mất đi dáng vẻ tươi cười, y giống như cực kỳ mệt mỏi, đang nhắm hai mắt lại, cúi thấp đầu, chân mày nhíu chặt lại. Nghiêm Mạc nhẹ nhàng đi tới trước mặt y, do dự mở miệng, nhưng cũng không nói ra lời.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể vỗ vỗ vai đối phương.
Lúc này Hứa Khiêm mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, một lúc lâu mới định thần lại, y hướng về phía hắn hơi nhếch khoé miếng nhưng lại cười không nổi.
Nghiêm Mạc hỏi y: “Thế nào rồi?”
Hứa Khiêm lắc lắc đầu: “Bác sĩ nói tuổi nó quá nhỏ, sức đề kháng yếu… rất có thể không chống chọi được.”
Lúc y nói lời này thanh âm thấp lại gần như không nghe được, tay trái đặt ở trên đùi run rẩy không ngừng, Nghiêm Mạc nhìn thoáng qua, muốn kéo tay kia lại nhưng bị tránh được.
Hứa Khiêm hít một hơi thật sâu: “Hắn nói chúng ta nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Nghiêm Mạc ngồi xuống bên cạnh y: “Bây giờ nói buông tay thì còn quá sớm… Chúng ta nên tin tưởng nó.”
Lời nói này có chút ngây thơ, càng giống như không có ý an ủi, nhưng Hứa Khiêm nghe xong, trong lòng vẫn dễ chịu hơn một chút.
Y liếc nhìn Nghiêm Mạc, trong ánh mắt mang theo một chút cảm kích: “Cảm ơn.”
Người kia áy náy nói: “Đây không phải là trách nhiệm của anh, chủ yếu là tôi…” Là tôi không chăm sóc tốt.
Mễ Tô còn quá nhỏ, sức đề kháng yếu, cho dù khi mới sinh ra được tiêm vắc-xin vẫn có khả năng bị bệnh như cũ. So với con mèo hoang đi lạc nhiều năm trước của mình, hôm nay Mễ Tô bị bệnh càng làm hắn khó chịu, giống như mình hại chết nó vậy.
Hứa Khiêm nói: “Bây giờ đẩy trách nhiệm cũng không có ý nghĩa, tôi sẽ không trách cậu.” Tôi chỉ tự trách mình, vì sao không chăm sóc nó tốt hơn.
Y nhắm chặt mắt lại, đặt đầu lọc ở giữa môi khẽ hút, mùi ni-cô-tin quen thuộc từ đầu lọc tiến vào phổi, giống như có thể bình tĩnh lại vậy.
Hứa Khiêm rất khó chịu.
Thời điểm bác sĩ tuyên bố kết quả chẩn đoán bệnh, y thoáng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại quá khứ nghĩ lại mà kinh hoàng kia, nhớ lại trận tai nạn khủng khiếp kia —— ngọn lửa ác quỷ đốt người cắn nuốt nhà y, biến thứ đã từng không tính là ấm áp gì, nhưng cũng coi như cũng là một chỗ ấm áp hoá thành một mảnh đất khô cằn.
Đã nhiều năm như vậy, y vẫn không thể giữ lại cái gì.
… Dù là một con mèo.