• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Khiêm ngủ một giấc khi tỉnh lại đã là buổi tối, y liếc nhìn đồng hồ, nhắn WeChat qua cho Nghiêm Mạc.

“Ăn chưa?”

Một lúc lâu đối phương không trả lời lại, Hứa Khiêm liền nhân tiện soát Moments, dưới bức ảnh của Mễ Tô có không ít bình luận, đa số đều khen mèo xinh đẹp, thu hoạch mười mấy lời khen. Hứa Khiêm say sưa thích thú đọc lướt qua, đột nhiên nhìn thấy một ID tên là Thần Hi, vào nhìn một chút mới nhớ ra chính là An Thần quen biết trước kia, hai người sau bữa cơm chiều đó chỉ nhắn vài tin, cũng không tán gẫu gì nhiều lắm.

Vốn tưởng sẽ tiến thêm một bước phát triển một chút, bây giờ cũng không cần thiết nữa.

Y thuận tay xoá khỏi danh sách bạn bè, rời giường thu dọn một chút liền lái xe đến bệnh viện.

Nghiêm Mạc quả thật vẫn còn coi chừng ở đó, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, Hứa Khiêm cho là hắn đói bụng, liền tiến lên vỗ vai hắn: “Vất vả rồi, để anh dẫn cậu ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ‘bốp’ một tiếng, tay bị người kia tách ra.

Hứa Khiêm ‘Ss’ một tiếng, còn tưởng rằng tiểu tử này giận dỗi với y, cười hì hì tiến lên an ủi: “Tôi ngủ quên mất, xin lỗi đã để cậu đợi lâu, nào để tôi sờ coi có đói bụng lắm không…”

Nghiêm Mạc hung hăng trừng y, túm lấy người kia liền đi ra ngoài, lực đạo cực lớn, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy cổ tay như muốn gãy, dọc đường kêu ai ya ai ya, chờ đến một góc không có ai cũng đã tím một vòng.

Gặp một trận như vậy, y cũng hơi phát cáu: “Cậu có ý gì vậy hả?”

Mặt Nghiêm Mạc không chút thay đổi nói: “Vừa rồi bác sĩ nói tối nay Mễ Tô có thể thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.”

“Quá tốt rồi, con trai đã không sao rồi, tôi đã nói nó khẳng định cực kì không muốn chết… Nhất định nó luyến tiếc chúng ta.” Hứa Khiêm vui mừng, cơn đau lúc trước cũng quên mất, tuỳ tiện níu vai Nghiêm Mạc: “Đi đi đi, ăn một bữa lớn chúc mừng nào, bây giờ tôi sẽ bảo Tiểu Giang đặt chỗ trước, lái xe đến liền có đồ ăn nóng hổi đang chờ…”

Đầu này y hết sức phấn khởi, đáng tiếc Nghiêm Mạc không nghe theo, lại lần nữa hất y ra: “Hứa tổng, tôi nghĩ anh đang hiểu lầm gì đó rồi.”

Hứa Khiêm có chút không hiểu, nhưng cũng cảm thấy bất thường: “Tại sao lại gọi như vậy? Quá xa lạ mà, hai chúng ta có quan thế nào…”

“Chúng ta không có bất cứ quan hệ gì.” Nghiêm Mạc nhấn mạnh hai chữ “bất cứ”, lui về sau một bước: “Chờ Mễ Tô khỏi bệnh và trước khi anh tìm được chỗ ở, có thể tạm thời gởi nuôi nó ở nhà tôi, sau này tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng mang nó dọn ra ngoài. Tôi vẫn chưa muốn công khai* với cha mẹ, bị hàng xóm thấy trong nhà thường xuyên có đàn ông lui tới sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

(*Công khai (出柜): nguyên văn ‘xuất quỹ’, nghĩa là công khai tính hướng của mình, một từ thường thấy nữa là ‘come out’)

Hứa Khiêm ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng được: “Đây là cậu muốn bỏ lão tử?”

Nghiêm Mạc hít sâu một hơi: “Đúng vậy, nói cho đúng chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ bạn giường, không thể nói là bỏ hay không bỏ…”

Không đợi hắn nói xong, Hứa Khiêm bùng nổ trước, hung hăng mắng ‘Đệch’ một tiếng.

“Tôi con mẹ nó còn không ghét bỏ cậu sống thối nát, cậu trái lại muốn bỏ tôi? Nghiêm Mạc cậu có ý gì? Cậu không phải rất thoải mái sao? Lão tử tuỳ tiện chọc thì cậu đã cứng rắn thành cái thứ gì rồi, gọi Hứa ca Hứa ca mãi, bây giờ mặc quần rồi lại giả bộ làm con người hả? Đệch tôi cũng đã nhìn lầm, vì sao trước đây không phát hiện ra cậu có thể giả bộ như thế ah…”

Miệng y mắng cho sướng, nhưng trong lòng kìm nén nỗi khó chịu, thái độ lãnh đạm tuyệt tình của Nghiêm Mạc làm y nổi nóng —— Hứa Khiêm chưa từng bị người khác bỏ rơi, chỉ có đối với Văn Bân, y thừa nhận y sợ hãi, y không có can đảm tỏ tình, đối là bởi vì y yêu thích nên y mới cam tâm tình nguyện chịu đau khổ như vậy —— thế nhưng Nghiêm Mạc dựa vào cái gì chứ?

Ngay từ đầu nói muốn lên giường chính là Nghiêm Mạc, hôm nay rút trym trở nên vô tình đoạn tuyệt quan hệ cũng là Nghiêm Mạc, chuyện gì tốt cũng để hắn chiếm, quyền chủ động đều ở trong tay hắn —— dựa vào cái gì chứ?! Hứa Khiêm bực bội, không thoải mái, y cảm thấy lão tử cũng đã con mẹ nó chổng mông cho hắn thao rồi, không cầu hắn mang ơn hay nói hai câu xuôi tai còn chưa đủ à? Hôm nay ngược lại còn ruồng bỏ y?

Nghiêm Mạc da mặt mỏng, tuy rằng gần đây không có ai, nhưng ở bên ngoài bàn luận chuyện giường chiếu cũng không phải là tác phong của hắn, lúc này tức giận đến phát run, hận không thể xông lên phía trước, chặn cái miệng thối của người này lại.

Hắn ép buộc bản thân phải giữ được tỉnh táo: “Thật ngại ngùng Hứa tổng, tôi có chứng khiết phích nghiêm trọng…”

Giọng của Hứa Khiêm cũng khàn cả ra, y khó có thể tin nói: “Đây là cậu chê tôi dơ bẩn?”

“…” Nghiêm Mạc không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Một giây kế tiếp, bụng bị đánh một cú rất mạnh, lực đạo cực lớn khiến Nghiêm Mạc cúi người xuống, tựa vào bên tường đau đớn thở hổn hển.

Hứa Khiêm đá một cước trên tường, vôi trên tường rơi xuống lã tã, vẩy toàn thân.

Sau một lúc lâu, y nhắm đôi mắt đỏ lên lại: “Cút đi, như cậu mong muốn.”

Nghiêm Mạc không nói lời nào, lảo đảo đi xa.

Hứa Khiêm đốt một điếu thuốc, hít một hơi, run rẩy phun ra sương trắng. Bây giờ trong lòng cùng trong đầu y như bị lửa đốt, cảm giác bức bối ùn ùn kéo đến ép y đến hít thở không thông, y rất muốn kéo Nghiêm Mạc qua đánh một trận, đánh tới khi mình thấy sảng khoái thì ngưng.

Nhưng hết lần này tới lần khác y đều không làm như vậy —— y chỉ nhẹ nhàng đạp một cước, ngay cả một câu giống như cảnh cáo cũng không có, cứ như vậy để hắn cút đi.

Đây là vì ai chứ? Là vì Văn Bân.

Văn Bân không muốn thấy hai người bọn họ như vậy, hơn nữa cho dù Hứa Khiêm không muốn thừa nhận, địa vị của Nghiêm Mạc trong lòng người nọ đích thật cao hơn mình một chút, y không trách ai, y chỉ đổ thừa cho ông trời không có mắt, để y gặp cậu chậm năm năm.

Nhưng mà hôm nay y và Nghiêm Mạc không có ai thắng, năm năm này cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, ngược lại bản thân mình đã sớm thoát khỏi, toàn thân nhẹ nhõm.

Sẽ đi xem kẻ ngu ngốc chân hãm sâu vào vũng lầy kia.

Ngây thơ? Một lòng? Dùng cái rắm.

Nín hơn hai mươi năm khô thành đại ma đạo sư, đối tượng thầm mến đã ăn cơm trước kẻng, bây giờ người ta đã có con gái ở trong ngực, tiểu tử này ngược lại cũng hay ho lắm, đều phải dựa vào cưỡng gian tình địch để chống đỡ…

Nghĩ tới đây, Hứa Khiêm xém bật cười —— nhìn loại đó có chút hả hê.

Y hung hăng hít một hơi thuốc lá, thầm nghĩ Nghiêm Mạc chính là đồ ngốc đệ nhất thiên hạ, mình so đo với hắn là giảm giá, là Low! Y muốn hạng người gì mà không có chứ? Nếu không phải thấy đối phương bộ dạng đáng thương cầu xin y, nếu không phải thấy dáng dấp hắn thật đẹp trai, làm việc rất xuất sắc, nấu ăn ngon còn rất tài hoa… người xuất chúng cùng y lãng phí một thời gian dài như vậy…

Càng nghĩ càng nhức đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Hứa Khiêm lén dụi tàn thuốc, phủi bụi tường tính ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon liền thấy một y tá trẻ chạy tới: “Ngài là chủ nhân của con mèo Ragdoll giường 02 sao?”

“Là tôi, làm sao vậy?”

“Là như vậy, trước lúc đi vị tiên sinh kia bảo tôi chuyển lời nói lại cho ngài một tiếng, để ngài chăm sóc nó thật tốt…”

Hiện tại dáng vẻ của Hứa Khiêm thật sự không tính là hiền hoà gì cho lắm, mắt đỏ lên còn thêm một thân mùi thuốc lá, y tá trẻ hơi sợ y, sau khi nhắn nhủ xong liền chuồn mất như thỏ.

Y vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, ngay sau đó đi tới phòng bệnh của Mễ Tô, chú mèo nhỏ có sức sống hơn lúc trước, vẫy vẫy cái đuôi to, thấy Hứa Khiêm tới, còn kêu ỏn ẻn một tiếng.

Nỗi lòng khó chịu vì bị đồ phá hoại kia dằn vặt cuối cùng cũng khá hơn một chút, Hứa Khiêm cười cười, khom người xuống, hôn đầu lông xù của nó.

“Vẫn là mày tốt nhất.”

Giống như Nghiêm Mạc tên tiểu bạch nhãn lang kia, bất thình lình cắn người một cái, còn rất đau.

Hết chương 34

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK