Tám năm, mấy ngàn ngày đêm, Hứa Khiêm không mong đợi rằng bốn tháng ngắn ngủi có thể khiến Nghiêm Mạc từ bỏ đoạn tình cảm thất bại này, y chỉ muốn thử xem, đánh cuộc một lần.
Thích một người nhưng không giành giật còn có thể gọi là thích không?
Vì vậy y cắn môi Nghiêm Mạc, nói uy hiếp: "Nếu cậu... lúc lên giường cùng lão tử còn gọi tên của người khác, lão tử sẽ chặt cái căn kia của cậu."
Đôi môi người kia rịn máu ra giống như cuối cùng đã lấy lại tinh thần liền nhỏ giọng nói xin lỗi.
Hứa Khiêm không so đo với hắn, bên dưới co rút lại cắn chặt tính khí của Nghiêm Mạc, liếm khô vết máu trên môi đối phương, khẽ hôn một cái.
Nghiêm Mạc nheo mắt lại, hai tay bên eo y ôm chặt lại, lòng bàn tay chậm rãi hướng lên phía trên, vuốt ve sống lưng trơn bóng, ngón tay chạy dọc theo xương sống, lại thuận thế đi xuống, xoa nhẹ chỗ hai người giao hợp... ngón tay lành lạnh đụng vào miệng huyệt căng chặt, theo bản năng Hứa Khiêm run lên, kẹp càng chặt hơn.
Ngiêm Mạc vùi đầu nơi cần cổ y, hàm răng nhọn khẽ cắn trên da dẻ trần trụi, nhún nhún thắt lưng, nắp đậy bồn cầu chịu đựng sức nặng của hai người lung lay muốn đổ, làm cho cánh cửa cũng lay động, Nghiêm Mạc ôm lấy mông của Hứa Khiêm, dùng lực tách ra hai bên, phơi bày miệng huyệt bị thao đến đỏ bừng trong không khí, tính khí to dài ra vào giống đóng cọc, lúc đầu Hứa Khiêm còn chịu đựng được, càng về sau càng không chịu nổi, bị đâm đến khẽ rên thành tiếng, rỉ ra mồ hôi thấm ướt áo sơmi, dính lên da hơi lộ ra da thịt phiếm hồng, cực kỳ gợi cảm.
Tiếng nước chảy đột ngột vang lên, hai người giật nảy mình, phản ứng của Hứa Khiêm càng rõ ràng hơn, khẩn trương đến suýt nữa thì kẹp Nghiêm Mạc bắn ra. Người kia chậc một tiếng, vỗ vỗ mông y: "Thả, thả lỏng một chút."
Bàn tay đánh lên cánh mông phát ra tiếng ba ba, Hứa Khiêm nghẹn ngào một tiếng, phía trước rỉ ra vài giọt dâm dịch, y đột nhiên nhớ lại gặp phải một màn kia trong toilet tuần trước, xấu hổ đến toàn thân đều đỏ lên, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, dán trên người Nghiêm Mạc, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Một giây kế tiếp, Hứa Khiêm bị người kia dùng lực quay lại, tính khí ở tràng đạo gập ghềnh xoay một vòng, khoái cảm cực đại khiến toàn thân y run rẩy, gần như tê liệt dựa vào ván cửa, hai mắt trắng bệch, nói cũng nói không nên lời.
Từ đằng sau Nghiêm Mạc cắn lấy cần cổ y, theo từng lần luật động xương hông đánh vào cánh mông, kéo ra dịch ruột non dính ở miệng huyệt biếng thành một lớp bọt, tí tách tí tách trượt xuống theo bắp đùi.
Ván cửa bị đụng rung lên rầm rầm, kèm theo thỉnh thoảng vang lên tiếng nước, mơ hồ có người đi qua bên ngoài hành lang, cảm giác cực kì xấu hổ lan ra khắp toàn thân dẫn theo mặt sau thêm mẫn cảm, tính khí ẩm ướt đến chảy nước, miệng thịt tham lam cắn nuốt dương v*t trong cơ thể làm giao hợp càng kịch liệt khiến người ta không kịp thở... Hứa Khiêm dán trên ván cửa lạnh lẽo, đầu v* dưới sự ma sát từ từ cứng rắn lên, bị bề mặt thô ráp cọ xát đến đỏ lên, giọng nói khàn khàn, y thậm chí không nghe rõ mình có kêu lên hay không, chỉ có tiếng tim đập vang dội từ từ che lấp một thứ.
Hứa Khiêm bị thao thành một bãi nước, lúc bắn ra cả người đều mệt lả, bên tai ông ông một trận, mắt hoa cả lên, ghé trên ván cửa thở hổn hển phù phù. Nghiêm Mạc hung hăng đâm mấy cái, nhưng ở giây phút cuối cùng lại rút ra, tinh dịch phun lên động thịt mềm rục, cửa động bị thao đến mở rộng liền co rút lại, từng chút một nuốt dịch thể màu trắng vào.
Lúc đẩy cửa ra, chân Hứa Khiêm còn hơi nhũn, liền giả vờ như say rượu tựa vào trên người Nghiêm Mạc, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi phòng vệ sinh, quẹo không đến mấy lần liền gặp được Văn Bân ở cửa chính.
Người kia rất kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: "Các anh sao còn chưa đi vậy?"
Nghiêm Mạc nghĩ đến chuyện mình mới làm trong toilet, xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi nhưng Hứa Khiêm thì đặc biệt phối hợp vừa nghiêng đầu vừa tựa vào vai hắn: "Anh... uống hơi nhiều, mới đi toilet ói cả buổi, bây giờ để cậu ấy đưa anh về."
Văn Bân gật đầu, nhìn sắc mặt của hai người cũng không tốt lắm, vô cùng lo lắng hỏi: "Có muốn em gọi người đưa hai anh..."
"Không cần, bọn anh, bọn anh sẽ kêu xe." Nghiêm Mạc vội vội vàng vàng cắt ngang cậu, như chạy trốn ôm Hứa Khiêm chuồn mất, chờ đến cổng, Hứa Khiêm lấy cùi chỏ đụng hắn một cái, nhe răng nói: "Sao lại sợ người khác biết hai ta ở chung một chỗ vậy hả? Hửm?"
Bây giờ Hứa Khiêm vẫn còn tựa trên người Nghiêm Mạc, chơi đùa như thế khiến hai người thiếu chút nữa cùng ngã xuống, người kia vội vàng đứng vững lại: "Đừng nháo..."
Hứa Khiêm liếc mắt, lòng nói dù sao cũng có cậu lót ở dưới, không đến lượt tôi ngã.
Nghĩ như vậy, trong lòng còn rất ngọt ngào, cũng không tính toán với hắn nữa, kêu chiếc xe về nhà.
Nháy mắt cuối tuần đã trôi qua, thứ hai đến mọi người đi làm như thường lệ, Nghiêm Mạc nhận được phản hồi của hộ khách, ôm bản vẽ đi tới phòng mới, bận rộn cả buổi đến tối mới kết thúc công việc, khi vừa mới đi tới cửa tiểu khu đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm dừng trước mặt, Hứa Khiêm quay kính xe xuống, cười hì hì búng ngón tay về phía hắn: "Lên đi, dẫn cậu đi ăn cơm."
Nghiêm Mạc liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã trễ thế này mà anh còn chưa ăn sao?"
"Đây không phải vì cậu sao... Nhanh lên nào, tôi đã bảo Tiểu Giang đến trước cướp chỗ ngồi, chậm chạp là không có đâu."
Nghiêm Mạc không còn cách nào đành phải lên xe.
Dọc đường đi Hứa Khiêm hỏi hắn: "Hôm nay thế nào rồi?"
"Phần lắp đặt thiết bị đã hoàn thành hết rồi, mới vừa sơn tường xong, mùi hơi nồng..."
"Không phải hỏi cậu việc này."
"... Vậy hỏi cái gì?"
Hứa Khiêm âm thầm mắng đệch một tiếng, nhưng trên mặt lại thờ ơ nói: "Nghe nói cậu mới nhận một đơn hàng?"
Nghiêm Mạc gật đầu: "Dù sao tôi giúp anh... không phải nằm trong nghiệp vụ của mình, một người bạn trước kia giới thiệu mà tôi thấy cũng không nhiều yêu lắm liền nhận lời."
Hứa Khiêm ồ một tiếng, lại hỏi: "Cậu vẫn làm riêng à? Không nghĩ tới mở phòng làm việc hay gì sao? Tôi thấy mạng giao tiếp của cậu rất rộng rãi, nếu cậu thật muốn mở, anh đây có thể giúp cậu một tay..."
Nghiêm Mạc không biết trong hồ lô đối phương bán thuốc gì, cẩn thận nỏi: "Không cần, tôi có tính toán của mình." Huống gì mạng giao tiếp trong tay Hứa Khiêm chưa chắc giúp đỡ được gì cho hắn, Nghiêm Mạc không nói ra miệng điều này, nhưng thật ra Hứa Khiêm đã hiểu, chìa tay ra nhéo một cái trên mặt hắn: "Tiểu tử cậu dám chê tôi sao."
"Hứa ca, tôi..."
"Được rồi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, tôi lại không ngốc, không ai muốn làm chuyện không có lợi mà." Hứa Khiêm thấy đèn đỏ liền dừng xe lại, tựa lưng vào ghế duỗi người: "Chờ đến lúc mở, tôi có thể tìm cậu làm ăn nha, đơn hàng đầu tiên định sẵn là của tôi, không ai được cướp đâu đấy." Y còn có bất động sản ở thành phố khác, vẫn đang xây dựng, chờ mấy năm nữa mới có thể vào ở.
Nghiêm Mạc có chút dở khóc dở cười: "Được."