"Đây là đàn anh của tôi – Triệu Tử Mặc..." Hắn quay đầu lại giới thiệu thân phận và lai lịch của đối phương cho Hứa Khiêm, người kia khách sáo vươn tay ra: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Triệu Tử Mặc khách sáo cười một tiếng: "Hai người có thể tới là may mắn của tôi, đặc biệt là cậu... Tiểu Nghiêm, cậu là người có thiên phú nhất về tranh sơn dầu mà anh từng gặp, thật sự không cân nhắc đến chuyện trở lại nghiệp cũ sao?"
Tiếng "Tiểu Nghiêm" này trái lại có vẻ vô cùng thân thiết, Nghiêm Mạc ngượng ngùng cười cười: "Đàn anh, em không có loại cảm xúc mãnh liệt như các anh, em quá trần tục, không làm chuyện lớn được."
Hai người qua một bên ôn chuyện cũ, Hứa Khiêm không tiện quấy rầy liền tự mình tiếp tục đi dạo lung tung, thỉnh thoảng có được cảm giác hứng thú, dừng lại nhìn một hồi, y không thông thạo ngôn ngữ, không có cách nào trao đổi với người bên cạnh, chỉ đành phải âm thầm thưởng thức.
Lại một lát sau, hai người trò chuyện xong đã trở lại, Nghiêm Mạc đi tới bên cạnh y: "Đàn anh Triệu nghe nói anh có ý định mua một bức vẽ nên tỏ ý có thể dẫn anh đi tới hậu trường xem trước một chút."
Hứa Khiêm nghe được rất vui vẻ, vỗ vỗ vai của Triệu Tử Mặc: "Người anh em tốt, tối nay tôi mời anh ăn cơm nha."
Người kia cười ha hả nhìn y, lễ phép đáp: "Hứa tổng khách sáo rồi, đó cũng là tác phẩm của học trò tôi, nhưng mà quý ở tấm lòng..." Ngụ ý là nói y hạ thấp kỳ vọng một chút để tránh gặp phải thất vọng.
Hứa Khiêm tự có tính toán: "Ngài quá khách sáo rồi, Tiểu Mạc từng kể với tôi về ngài, với năng lực của ngài, dạy ra đồ đệ tuyệt đối cũng sẽ không kém..."
"Haha, vậy thì tốt rồi."
Ba người cùng nhau đi tới hậu trường, bởi vì mành vải còn chưa kéo ra, Triệu Tử Mặc nói người mở đèn lên, lại dặn dò thêm vài câu mới cười cười dẫn y đi dạo.
Tranh trưng bày tổng cộng có bốn bức, phân biệt nhau đại diện bốn mùa xuân hạ thu đông, chủ đề rất đơn giản, dưới ngòi bút của mỗi người lại được biểu đạt ra ngoài hết sức khác nhau, từ phối màu đến kết cấu đến bút pháp, thậm chí là dàn ý...
Triệu Tử Mặc vốn tưởng Hứa Khiêm chỉ như đại đa số kẻ có tiền, chẳng qua là nhất thời có hứng thú với tranh sơn dầu, không ngờ thật đúng là có nghiên cứu qua, từ đối thoại giữa y và Nghiêm Mạc có thể thấy được nhiệt huyết của người đàn ông này đối với tranh sơn dầu thậm chí không thua gì hắn.
Cứ như vậy, khó tránh khỏi có thêm vài phần thiện cảm.
Vì vậy hắn bắt đầu nhiệt tình giải thích từng bức hoạ một, đây là những học trò do đích thân hắn dạy dỗ, không thể nghi ngờ rằng Triệu Tử Mặc hiểu rất rõ, hắn có thể phân tích chính xác tâm tình lúc vẽ bức hoạ này của tác giả lẫn điều mà họ muốn biểu đạt...
Hứa Khiêm chỉ nghe, thỉnh thoảng nói đôi câu bày tỏ ý kiến của mình, cuối cùng, bọn họ đứng trước "Thu" liền dừng lại.
Trong mấy bức tranh thì "Thu" có thể nói là bức đặc biệt nhất, đối lập với quang cảnh hay nhân vật của mùa xuân và mùa hạ, thu là bức tranh phong cảnh tả thực, vẽ một công viên người đến người đi, tổng thể chủ yếu nghiêng về cảm giác kìm nén, nhưng lại dùng màu sắc sáng để phác thảo nên chỗ này, là một tác phẩm có tình cảm tương đối phức tạp.
Hứa Khiêm đứng trước bức tranh chăm chú nhìn một lát, Triệu Tử Mặc giải thích ở một bên, hắn cũng không biết có nghe vào hay không.
"Chính nó."
Sau khi chấm trúng, y bắt đầu hỏi giá cả, Triệu Tử Mặc không ngờ đối phương sảng khoái như vậy: "Còn có một bức tranh chưa xem, không bằng..."
"Không cần xem đâu, chính nó đi." Xong xuôi còn hỏi Nghiêm Mạc: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Người kia suy tư một chút: "Dùng màu sắc rất nhu hoà, bút pháp cũng lão luyện, nhưng mà tổng thể chủ yếu nghiêng về cảm giác kìm nén, màu sắc lại có chút quá sáng, nhưng xét toàn diện thì là một bức tranh không tồi..."
Hứa Khiêm không để hắn nói xong: "Có câu cuối này của cậu là đủ rồi. Ngài Triệu, tôi nghe tiền của cuộc bán đấu giá này là để tặng cho tổ chức từ thiện, đã như vậy, tôi cũng sẽ không keo kiệt." Y đề ra một mức giá cao hơn nhiều so với mức bán đấu giá: "Đây coi như để tôi cống hiến một chút vào sự nghiệp từ thiện đi."
Triệu Tử Mặc nhận lấy chi phiếu, đưa cho người phục vụ ở một bên: "Đã như vậy, tôi sẽ ký tên ngài trong danh sách quyên góp."
"Làm phiền rồi."
Sau khi mua bán xong xuôi, Hứa Khiêm để địa chỉ lại, Triệu Tử Mặc còn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm liền bị khách sáo từ chối, hai người đơn giản trao đổi phương thức liên lạc, trước khi đi, hắn hỏi một thắc mắc: "Xin hỏi ngài biết tác giả của bức hoạ này sao?"
Hứa Khiêm cười cười: "Có lẽ vậy."
Chờ ra khỏi hội trường, Hứa Khiêm vỗ nhẹ Nghiêm Mạc: "Ai nha, không phải cậu muốn mang tôi đến một tiệm đồ ngọt sao? Đi thế nào?"
Nghiêm Mạc tựa hồ còn đắm chìm trong câu hỏi vừa nãy, nhịn không được hỏi y: "Anh thật sự biết tác giả kia?"
"Thế nào? Cậu ghen à?" Hứa Khiêm nhéo nhéo mặt hắn, rút cuộc nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Nghiêm Mạc cũng liền giải thích: "Aiz, cậu ta là một đứa trẻ tôi đưa ra nước ngoài mấy năm về trước, thủ tục là tôi bảo Tiểu Giang làm, sau này tôi cũng không để ý lắm, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, cậu ấy đã không cần tôi giúp đỡ nữa... Nhưng cũng không chắc lắm, ngộ nhỡ cùng tên thôi."
"Không nhìn ra anh còn thích làm từ thiện..."
"Người có tiền đều làm, thỉnh thoảng tôi cũng tâm huyết dâng trào..." Hứa Khiêm nói đến đây liền dừng một chút: "Hơn nữa có ai không muốn từ phía dưới leo lên chứ, tay cũng đưa đến trước mặt tôi rồi, gọn gàng sạch sẽ, tôi thấy không giống như sẽ làm chuyện xấu, thuận tiện kéo một cái."
"..."
"Thế nào, bị thánh quang từ lòng bác ái của tôi chiếu rọi đến cảm động rồi ư?"
Nghiêm Mạc liếc nhìn y, đột nhiên đổi chủ đề: "Sau này ở bên ngoài đừng gọi tôi là Tiểu Mạc, quá buồn nôn."
"Đàn anh của cậu không phải gọi Tiểu Nghiêm sao?"
"Đó là đàn anh của tôi."
Hứa Khiêm nhíu mày, mới vừa muốn nói gì đó thì đúng lúc xe taxi đã tới. Y phất phất tay, không thèm nhìn Nghiêm Mạc: "... Lão tử không so đo chuyện này với cậu, quá ấu trĩ."
"Dẫn đường, đến tiệm đồ ngọt."
Tiệm đồ ngọt Nghiêm Mạc nói cũng không xa hội trường lắm, lái xe hơn mười phút đã tới, hai người xuống xe, cùng nhau đi vào, đến cửa mới phát hiện bên trong ngồi đầy các cặp tình nhân, chủ tiệm vô cùng nhiệt tình tiến lên đón, dùng tiếng Anh lớn tiếng nói vài lời chào đón, Hứa Khiêm nghe không hiểu, rất lúng túng ngồi một bên, chờ bọn hắn nói chuyện phiếm xong mới hỏi Nghiêm Mạc: "Ông ấy nói gì mà nhiều vậy?"
"Ông ấy nói, chúng ta là vị khách thứ 1314* đến đây..." Khoé miệng Nghiêm Mạc giật giật: "Có quà tặng nhỏ..."
(*1314: đọc gần giống như "nhất sinh nhất thế" nên ý nghĩa là "trọn đời trọn kiếp")
Hứa Khiêm ồ lên một tiếng, không lưu tâm lắm, lấy thực đơn ở một bên qua mở ra: "Ở đây có gì ăn ngon? Giới thiệu một chút đi."
"Tiramisu không tồi, còn có bánh éclair muối biển." Nghiêm Mạc suy nghĩ một chút: "Nghe nói souffle sôcôla cũng rất nổi tiếng nhưng tôi chưa ăn bao giờ."
"Vậy mỗi thứ một phần đi, không ăn hết thì gói lại ăn khuya." Hứa Khiêm đẩy menu ra, lười biếng dựa vào ghế: "Cậu gọi đi, tôi không biết tiếng Anh."
Nghiêm Mạc bất đắc dĩ nhìn y, kêu người phục vụ tới gọi món.