• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Cạch" cửa phòng mở ra, Sam bước vào trong. Nhìn nhỏ bây giờ đều làm nó và Rin giật mình. Trong ánh mắt nhỏ có tức giận nhưng cũng có chút đau xót
- Mày....mày làm gì ở đây?- Rin nhìn Sam
- Hai đứa bây nói gì vậy?- Sam vờ cười, nụ cười chua chát
- À không có gì- Rin lắc đầu
- Tụi bây còn định giấu tao tới bao giờ nữa đây? Tao không là gì của tụi bây sao? Sao lại giấu tao. Nó bị gì sao lại giấu tao? Tại sao hả?- Sam nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ
- Mày nghe hết rồi hả?- nó lên tiếng
- Sao mày lại giấu tao?
- Tao không giấu mày
- Vậy tại sao lại không nói?- Sam vẫn khóc
- Chưa đến lúc mày phải biết- nó vẫn thản nhiên ngồi đó
- Hừ. Tao cũng không có quyền được biết sao. Tao cũng đã nghe hết rồi. Mày nói hết đi- Sam hừ nhẹ một tiếng
- Nghe hết rồi
- Thôi được rồi. Rin, nói đi- nó hất mặt cho Rin

- Thật sự thì....chuyện là vậy và cũng còn một lý do nữa. Vì nó yêu Ben. Không muốn làm anh ta đau nên mới hành xử như vậy- Rin nói, mắt cũng rưng rưng. Nghe hết mọi chuyện, Sam như vô lực tựa lưng vào cánh cửa. Cái bóng dáng nhỏ bé ấy đang ngã dần xuống đất
- Không... Đó không...hức... Đó không phải là sự thật... Hức...hức... Không phải... Không phải thế- Sam ôm lấy đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm. Cái sự thật đó....
- Đừng mà Sam- Rin lại gần nhỏ, đỡ nhỏ lại giừơng ngồi
- Rin...đó không phải là sự thật.... Mày..nói đi...đó không phải...là sự thật...hức...hức...phải không? Không phải!!!- Sam ôm lấy Rin
- Bình tĩnh đi. Sam, bình tĩnh đi
- hức... Sao lại như vậy? Hức...hức
- Im đi- nó hét lên rồi mở cửa, bỏ đi
- Hân...- Sam và Rin đều nhìn theo nó. Hơn ai hết, tụi nó hiểu, nó là người đau nhất. Nó cứu nhỏ khỏi cái ngày đó là muốn nhỏ sống chứ không phải là muốn mất đi nhỏ lần nữa. Như vậy... Chẳng phải công sức ngày đó mất hết hay sao
- Anne- cả bọn dưới nhà đồng thanh khi thấy nó (Ôi, người ta hét cũng đả hét rồi, kể chuyện cũng đã kể rồi, khóc khô nước mắt cũng đã khóc rồi mà mấy người này còn chưa lên phòng nữa hả trời)
- Mày đi đâu vậy?- Yu hỏi khi thấy nó vơ lấy cái áo khoác trên sofa. Nó vẫn không trả lời
- Em đi đâu? Anh đưa em đi- Hắn lại chỗ nó. Vẫn im lặng
- Anne, cậu đi đâu vậy?- lần này là đến lượt Karl (Xời, nhiều chiện thấy ơn hông? Zk mình khóc kìa không lo)
- Đi ra ngoài- Ôi, cuối cùng hồn cũng về với xác rồi
- Anh đưa em đi- hắn nói
- Không cần
- Đi thôi- hắn kéo tay nó ra xe, nó có vẫy cỡ nào cũng không rút tay ra được. Đành để hắn đi theo
- Em muốn đi đâu?
- Bar
- Ok- hắn nói rồi phóng đi như bay. 5´ sau tại bar Tokyo
- Vào thôi- hai đứa cùng bước vào trong, vừa an tọa thì nó nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở góc Bar, xung quanh là những đứa con gái hư hỏng. Máu trong người nó sôi lên, giận tới đỏ mặt
- Đây rượu của em nè- hắn bước lại đưa cho nó ly vang đỏ. Nó nốc hết rồi đứng lên đi lại phía bàn đó. Hắn cũng ngạc nhiên đi theo nó
- Vui nhỉ?- nó nói với cái giọng khinh khỉnh
- Cô em là ai?- tên đó đưa mắt lên nhìn nó. Vì đã say khướt nên không nhìn rõ

- Ben, mày làm gì ở đây?- hắn bước lại thì lên tiếng
- Cậu....chết đi- nó rút khẩu súng trong áo ra chĩa thẳng về phía Ben
- Đừng Anne- hắn cản nó lại
- Tránh- nó đanh giọng lại
- Đừng....- nòng súng bây giờ đã quay sang hắn
- Câm ngay- hắn không nói gì. Không phải vì sợ chết mà là vì hắn sợ sau này hắn có bề gì thì ai sẽ là người bảo vệ nó đây
- Chết đi- nòng súng lại quay về chỗ cũ "Pằng" viên đạng bay thẳng về phía Ben. Không... Viên đạn đã trượt, tỉ lệ chỉ à 5li. Đủ cứu một mạng người. Quả không hổ danh là Anne, đại tỉ bang Killer
- Không. Như vậy thì uổng lắm?- nó lại cười
- Uống tiếp đi- tên Ben vẫn chưa biết tử thần đã kề cận mình, vẫn thản nhiên gọi mấy đứa tiếp viên lại
- Cái tên này- nó xuýt xoa rồi bước lại gần Ben
- "BỐP" GIỜ MÀ CẬU CÒN NGỒI ĐÂY ĐƯỢC À? TÔI THẬT KHÔNG HIỂU CẬU TỐT Ở CHỖ NÀO. VÌ SAO LẠI PHẢI TỰ LÀM MÌNH ĐAU KHỔ VÌ CẬU CHỨ? TẠI AI HẢ?- nó hét vào mặt Ben, đúng là tức chết với cái tên này mà
- Cậu tưởng tôi khá hơn à? Không phải tất cả tại cô ta sao? Cô ta phản bội tôi, đi với thằng khác trước mặt tôi vui vẻ như thế thì sao? Cậu còn bảo tôi làm cô ta đau à. Nực cười- Ben đứng phắt dậy. Giọng khinh khỉnh càng làm nó sôi máu hơn nữa
- Cậu...."Bốp"- thêm cái tát vào mặt Ben
- Đánh được lắm. Cậu giỏi thì đánh tôi đi- Ben thách thức nó
- Cậu đừng tưởng tôi không dám- "Bốp" nó tặng cho cậu ta thêm cái tát trời giáng nữa
- Anne, Anne. Dừng lại đi- Jin từ ngoài cổng chạy vô với Kiệt. Bây giờ chỗ tụi nó đang là tâm điểm chú ý mà. Chả là vừa rồi hắn đã nhắn tin cho Jin lý do, địa điểm
- Sao mày ở đây?

- Đừng đánh nữa- Jin nắm chặt tay nó lắc đầu
- Tao phải giết chết cái tên này- nó định giựt tay ra
- Làm ơn... Tao xin mày đấy... Đừng đánh nữa....đừng mà- Jin càng nắm chặt tay nó hơn
- Bỏ ra đi- nó xuống giọng
- Anne....
- BỎ RA- nó quát lên làm Jin giật mình buông ra- Coi như lần này thì cậu may. Nếu có lần sau thì cho dù người đó là ai.... Tôi cũng sẽ giết chết cậu- nó buông lời cảnh cáo rồi bỏ đi. Hắn chạy theo nó, Kiệt cũng muốn chạy theo nhưng nghĩ tới lợi ích sau này vì thế nên ngậm ngùi nhìn hắn đi với nó
- Kiệt à. Về thôi- Jin quay qua khoát tay Kiệt
- Ừ... Về thôi- Kiệt cũng vờ nựng má nhỏ
- Khoan...- Ben nắm tay Jin lại
- Buông ra đi. Đừng có tự tiện động tay động chân như thế- Jin gắt lên
- Em...
- Nhớ lời tôi nói. Tránh xa tôi ra một chút- Jin nói rồi khoác tay Kiệt đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa nhỏ đã khuỵu xuống, nước mắt bao lấy gương mặt đó của nhỏ. Kiệt vội đỡ lấy nhỏ, rất tiếc cái cảnh đó lại bị một người bắt gặp. Anh ta không thấy được phần trước, chỉ thấy được cảnh hai người họ ôm nhau
Đau khổ, dày vò, phản bội, hiểu lầm càng sâu hơn. Vết thương lòng càng đau hơn. Máu gỉ ra ngày một nhiều. Thật sự....bây giờ phải làm gì thì mới tốt đây


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK