"Em xin anh. Nói rõ được không? Đàm Tử Tranh đó. Có phải là...." Bảo Nhi e dè nhìn Triệu Khắc Minh. Anh ta sẽ thực sự không nổi nóng nữa chứ?
"Là ai? Trịnh Khã Hân?" Thiên Băng thay Triệu Khắc Minh đáp lời. Một chút ngữ khí ấm áp cũng không có. Những người có mặt trong phòng hầu như nín thở chờ đợi câu trả lời. Nhưng.... "Không phải. Trịnh Khã Hân. Chết rồi!!!"
"Vì sao? Không phải cậu cũng..."
"Tôi là tôi. Khã Hân là Khã Hân. Kỳ tích xảy ra với tôi nhưng các người chắc xảy ra với nó sao? Khã Hân là do ai bức chết? Khã Hân là do ai hại chết? Các người còn mặt mũi hỏi những câu này. Dư thừa!" Thiên Băng cũng chẳng cần kiêng nể. Hai đứa trẻ đã được vệ sĩ đưa sang phòng trẻ chơi. Thế nên dù ở đây có đánh nhau đến sống dở chết dở cũng chẳng ảnh hưởng.
Mình phải làm sao đây? Năm năm, năm năm rồi tại sao cô ta không biến mất theo phát súng năm đó chứ? Tại sao ông trời lại tốt với cô ta như vậy?
Năm năm, tuy cô ở bên Hạo Thiên. Nhưng cô biết bản thân mình mãi cũng chẳng thể trở thành cô. Trong trái tim anh ta, cô ta đã chiếm vị trí quá lớn rồi. Có Ân Ân thì sao? Anh ta làm tròn trách nhiệm một người cha. Nhưng chưa từng vì Ân Ân mà cho cô ta sự quan tâm của vợ chồng. Cô ta phải làm sao đây? Lần này cô trở về, sẽ một lần nữa cướp đi Hạo Thiên? Thật sự sẽ mất đi sao? Không được!!! Cô ta không cho phép!!! Cả đời này, cô đã định phải thua cô ta!
"Bọn tao không có. Sao mày lại nói bọn tao bức chết nó?" Bảo Khanh phản bác lại lời của Thiên Băng.
"Không bức chết nó? À đúng rồi. Các người đã ra tay đâu. Các người chỉ đạp đổ lòng tin của nó thôi. Nó tin các người bao nhiêu? Đổi lại được gì? Hửm?"
Anh một câu, tôi một câu. Cuộc nói chuyện cứ liên tiếp xảy ra. Nếu mọi người bình tĩnh lại một chút, biết đâu khuất mắc sẽ được tháo gỡ. Nhưng hiện giờ ai mà bình tĩnh được chứ. Trịnh Gia Khang đã giận đến tím mặt. Đứa em gái này không xem anh ra gì? Sống chết không cần anh lo?
.
..
...
"Buông"
"Anh mau buông tôi ra!" Đàm Tử Tranh hét lên. Lúc này Trần Hạo Thiên mới giật mình mà buông tay cô ra. Nhìn lại thì tay cô đã ửng đỏ một mảng lớn.
"Khã Hân. Em..."
"Im ngay. Tôi không phải Khã Hân cái gì đó của mấy người. Hôm nay tôi đến đây là để các người vơ người thân...à không, người quen sao?" Lời hắn chưa kịp nói xong thì cô đã cắt ngang.
"Được rồi. Anh sai rồi. Lúc đó anh không nên nói như vậy với em. Anh nhận sao với em. Tất cả đều là anh sai. Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh. Được không?"
"Anh làm gì vậy? Đừng có thái độ đó với tôi. Tôi không quen anh, không biết anh. Nếu không có chuyện gì. Phiền anh tránh ra, ông xã tôi đang chờ." Lạnh giọng đáp lời hắn. Hắn lúc này là làm gì đây? Thái độ kiêu ngạo bình thường đâu rồi? Trần tổng xin lỗi cô? Chuyện này đồn ra ngoài thì e rằng sẽ biến thành truyện tiếu lâm thế kỉ mất. Bây giờ, cô 23 tuổi!
"Em thật sự lấy anh ta?" Giọng hắn đột nhiên trở nên khàn khàn.
"Anh đang nói gì vậy? Từ khi tôi hiểu chuyện thì ba mẹ đã định cho tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Anh là nhớ vợ nên mơ sảng sao? Vậy thì mau lên với cô ta đi. Còn con gái của anh. Đứa bé rất dễ thương, tôi cũng thích nó. Tôi không thích nó xem tôi như kẻ phá hoại gia đình nó. Hiểu không?" Toan xoay người rời đi. Hắn liền bắt lấy tay cô, gắt gao đẩy mạnh về phía sau. Lưng truyền đến một trận đau điếng, lưng cô va đập mạnh vào vách tường, đau đến nỗi làm ý thức cô trở nên mơ hồ. Hắn gắt gao ép lấy môi cô. Hắn nhớ cô. Rất nhớ cô. Nhớ mùi hương trên người cô. Đã năm năm, năm năm hắn không ngừng làm việc. Hắn ép mình phải thay đổi. Mất đi cô, cuộc sống hắn như mang một màu đen thẳm. Giờ khắc nhìn thấy cô, nhìn thấy bé trai trong tay cô. Hắn xót xa biết là bao. Thậm chí, hắn còn nghĩ...liệu Tiểu Hạo có phải là con của hắn và cô hay không?
Dù đã rất lâu. Nhưng hắn vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ. Những lời nói, những hình ảnh liên tục hiện lên trong đầu hắn. Hắn đã nghĩ mình sẽ quên được cô. Nhưng dù như thế nào, khi gặp lại cô, bức tường kiên cố hắn xây dựng lại nhanh chóng đổ nát, không chừa một mảnh!
Tiểu Hạo rốt cục có phải con trai hắn hay không? Hay là con trai của Triệu Khắc Minh? Hay Đặng Tuấn Kiệt? Chết tiệt! Nếu Tiểu Hạo thực sự là con hắn, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho cô. Để hắn xa con lâu như vậy. Để con hắn gọi người khác là ba! Nhưng....tất cả cũng chỉ là suy đoán của hắn. Cô ở bên người khác lâu như vậy. Lỡ đâu Tiểu Hạo thật sự không có quan hệ huyết thống với hắn. Lỡ đâu.....
Tiểu Hạo, con....là ai?
Danh Sách Chương: