Chương 46
- BÁC TRUNG. CÓ NGƯỜI ĂN TRỘM TRÁI CÂY- Thiên hét toáng lên.
- Đâu? Đâu? Ai dám?- người tên Trung từ trong xách cây roi đi ra.
- Chạy mau- Thiên kéo cả bọn chạy thục mạng. Khổ nỗi Jin lại bị đau chân rồi đột nhiên lưng cũng bị đau. Nhưng cũng may là cố gắng chạy được về đến nhà.
- Á...- Jin ngã khuỵu xuống. Tay kịp thời chống đất.
- Có...có sao không?- Rin vừa thở vừa nói.
- Không- Jin lắc đầu. Chống tay đứng lên- Thiên. Em chơi bọn chị à?
- Hì...lâu lâu hoạt động chút ạ- Thiên gãi đầu cười trừ.
- Bảo...Bảo My. Em..em cũng hùa với thằng nhóc...này à?- Sam quay qua nhìn cô bé đang thong dong hai tay hai gói Snack
- Anh hai nói đúng đấy chị. Vận động chút- My vẫn cứ vô tư.
- Hai đứa....- nó tức anh ách. Nói chứ cái danh "Đại tướng" này bỏ đi là vừa rồi. Chưa thua ai đi thua hai đứa con nít. Mất mặt quá.
- Anh...nói cho hai đứa biết. Vừa ôm cái đống này vừa chạy y như cầm cục tạ mà chạy điền kinh ấy- Berlin cũng thở hồng hộc. Hai tay đưa ra một đống mận.
- Mấy cái đứa này...- theo cái sĩ diện của một công tử bị thua hai đứa nhóc thì tất nhiên Kin phải bực rồi. Giơ giơ tay hăm dọa hai đứa nhỏ.
- Không...chịu...nỗi- Karl lắc đầu ngồi bệt xuống đất cùng với mấy trái ổi.
- Cũng tại em...mà anh gần chạm đất mà muốn ôm hun đất mẹ luôn chứ đứng gì nữa- Ben giở cái giọng hờn hờn trách trách.
- Chết đi- hắn chỉ quăng cho thằng nhỏ hai chữ xanh rờn.
- Mấy đứa....ủa, trái cây?- cô Ngọc từ trong bếp bước ra- Sao con không dẫn anh chị ra vườn hái mà đi mua chi?
- Ra vườn mà mẹ- Thiên và My đồng thanh.
- Bà chủ....khi nãy có ăn tr....- bác Trung từ ngoài đi vào cầm theo cái cây dí tụi nó khi nãy- Đây này... Cái bọn trộm na...
- Bác bác, khi nãy là con- Thiên vội chạy ra thanh minh
- Là con à?
- Vâng ạ.... Tại con muốn chọc mấy chị ấy nên...- Thiên gãi đầu cười trừ. Nhận được lí do thì bác Trung cũng đi về. Bọn nó thì lên phòng mà nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay....đúng là....crazy...
Tối đến, tụi nó nhận được điện thoại gọi đến và chỉ đường đến ngay chỗ căn nhà gỗ đang xây dở dang tại ngõ cuối của vùng. "Nếu các ngươi không đến. Đừng trách vì sao hai đứa bé không toàn mạng mà trở về" đấy là tin nhắn được truyện đến từ một giọng nói ghê rợn phát ra trong điện thoại. Bọn nó lật đật đi ra ngoài. Bằng cách phóng cửa sổ. Tới căn nhà đang xây dở dang, bọn nó thấy một toán người cao to khoảng chừng năm mươi tên là cùng. Sau đấy là có bốn con người đang đứng đó chờ đợi một điều gì đó.....Là ai?
Không chần chừ, tuy bọn đó cũng rất tiếc khi phải đã thương những người đẹp này (hả??? Lộn người à? Đụng vào thử xem. Sẽ biết tay) nhưng cũng lao vào đánh bọn nó. Đối với bọn nó thì thật ra bọn này chẳng đáng là gì nhưng cchẳng lẽ lại dùng những thế võ dành cho người cao tay hơn đem ra sử dụng với bọn hạ lưu này. Nhưng bọn này khá to con nên bọn nó cũng chật vật. "Phịch" tiếp đất an toàn, bọn nó ngước lên nhìn bốn con người trước mặt.
- Muốn gì?- Rin nhướn mắt khó chịu.
- Không mệt sao?- Jin cũng rất bực. Chân đã đau rồi mà còn đánh với đấm cái nỗi gì. Nhưng dù sao tính ra nãy giờ bọn nó cũng đánh cho Jin khá nhiều nên nhỏ không mấy là mất sức.
- Nếu mệt thì tao đã không chơi đùa lâu như thế- ra là Khánh An . Con nhỏ này còn muốn chơi bọn nó.
- Muốn gì?- Sam kiên nhẫn nhắc lại lời Rin một lần nữa.
- Tao muốn gì mày không biết à?- Ngọc Trâm cũng dần mất kiên nhẫn.
- Mày.....- Yu tức giận nắm tay thành nắm đấm.
- Tao sao? Tức không nói nỗi à?- Thy Thy nhìn Yu như vậy thì tức lắm. Gì chứ...nhỏ từ bỏ hắn vì bị đánh ngay tim từ lần đầu gặp Berlin.... Rồi lại xuất hiện thêm Phạm Bảo Khanh...muốn nhỏ điên lên thì mới vừa lòng à??? (Nếu điên lên thì nhà mi làm gì được Tam tỷ của ta (-.-))
- Sao nãy giờ mày chỉ đứng im vậy Anne? Đừng tưởng không có ai tranh giành với mày thì mày sẽ yên thân. Tuyệt đối không có chuyện đó- Ngọc Trâm lại quay sang chĩa mũi tên sang nó. Nó chẳng thèm để tâm. Ánh mắt tiếp tục đảo quanh rồi mới dừng lại nhìn nhỏ.
- Nói nhiều quá.
- Á...- Jin la lên rồi ngã xuống đất. Nhưng vẫn không quỳ thẳng hai chân. Chỉ là chân bị thương của nhỏ khập xuống thôi. Chân còn lại vẫn gượng để trụ.
- Bọn mày....- Rin đưa ánh mắt đã biến sắc của mình sang nhìn thẳng vào bọn Ngọc Trâm.
- Mày...biến đi cho tao- Yu tức giận quay người đá thẳng vào cái tên vừa mới đánh lén Jin. Khi nãy bị đánh cho bầm dập còn chưa chừa à. Chả là có một thằng bị đánh khi nãy còn nhấp nha nhấp nhổm cầm gậy đập vào chân Jin. Ai ngờ trúng ngay chân bị đau.
- Đánh tụi nó cho tao- Thy Thy phẩy tay. Từ xung quanh căn nhà xuất hiện thêm mấy chục đứa lẫn trai và gái đi ra bao vây lấy tụi nó.
- Không sợ chết à?- Sam nhếch môi.
- Mày không chịu đứng yên....thì đừng hòng tao thả hai đứa nhóc ra- Ngọc Trâm cũng thờ ơ trả lời. Muốn hai đứa nhóc về sớm với ông bà thì cứ việc.
- Mày....
- Đánh tụi nó. Khoan đã...đem con nhỏ đó ra- Ngọc Trâm lên tiếng chỉ tay về phía nó. Theo như bản tính thì nó tất nhiên sẽ không chịu trói dễ dàng như thế. Vừa định thủ thế thì....- Đừng manh động, mày không tiếc cho hai đứa nhóc à- Vì thế nên nó đành để yên. Không phải nó không thể cứu hai đứa nhỏ. Mà điều quan trọng nó vẫn chưa biết được mấy đứa nhóc bị giấu ở đâu. Nó cứ bị trói đứng đấy mà nhìn bọn bạn bị đánh. Dây trói cứng ngắc làm cho nó không nhúc nhích được. Trói chặt đến nỗi tay nó cũng bị rướm máu. "Không lâu nữa đâu. Chắc chắn sẽ đến. Mau lên." Rin bị đánh đến nỗi không còn sức chống cự. Cả tay và chân đều bị thương. Sam và Yu thì cứ lo bảo vệ cho Jin mà cũng bị thương không ít. Mấy cái quất roi cứ nhắm thẳng vào mặt tụi nó mà đánh. Jin tự nhiên lại bị lên cơn đau. Đứng cũng không nỗi, nhưng tuyệt nhiên chân vẫn không quỳ thẳng xuống.
- Tránh ra. Bọn mày tránh ra mau- Jin nhìn ba con bạn vì mình mà bị đánh như vậy thật tình không chịu nỗi.
- Đủ rồi, dừng lại. Dừng lại đi. Đừng đánh nữa- nó hét lên. Đây là sợi dây quái quỷ gì mà lại cứng như vậy chứ. Càng nhúc nhích trói càng chặt là sao?
Danh Sách Chương: