Chương 58
Sáng hôm sau
Tin nhắn đến trong điện thoại nó. Vẻ mặt thay đổi từ lạnh như băng sang một vẻ mặt thả lỏng hơn và thở hắt ra.
Cuộc nói chuyện kết thúc. Những dòng tin nhắn được gửi đi thì một nét mặt thay đổi. Cái dòg tin nhắn cuối cùng của nó. Có ý nghĩa gì?(Phần giữa bị bụi bay vào mắt, không thấy)
Bước xuống sảnh
- Ngũ Quỷ, mấy đứa dẫn mọi người đi lấy đồ nhé.
- Chi vậy chị?- Ngũ Quỷ đồng thanh hỏi nó
- Tối nay mọi người có nhiệm vụ. Sẽ thực hiện với tiểu thư Tropi- nó nói với mọi người.
- Cả bọn anh sao?- anh nó, Trọng, Kiệt đồng thanh
- Không. Chỉ có bọn họ *chỉ bốn nàng* và bọn họ *chỉ năm chàng* thôi- nó lắc đầu.
- Sao em không đi?
- Quên à. Tôi đã nói không tham gia vào mấy cái việc tìm kiếm này nữa.
- Thế tao cũng không đi.
- Mày đừng có mà không đi. Đó là trách nhiệm. Tao còn việc công ty. Bọn mày giúp tao lo tốt mấy cái này đi- nó bác bỏ ý kiến của Sam.
- Nhưng người xưa nay luôn cùng thực hiện nhiệm vụ với tao là mày. Không phải ai khác.
- Thế bây giờ nó sẽ giúp mày. Sẽ cùng làm việc với bọn mày. Đâu phải lúc nào tao cũng có thể cùng làm việc với bọn mày chứ.
- Mày đang muốn làm cái gì? Muốn bỏ mặc bọn này à. Sao mày ích kỉ quá vậy?- Yu bức xúc không chịu nổi.
- Ừ. Tao ích kỉ vậy đấy. Tóm lại, tối nay bọn mày vẫn sẽ phải thực hiện nhiệm vụ cùng với nó. Cả các anh nữa, tốt nhất đừng trốn tránh như tôi. 9h tại ngoại ô thành phố.- nó nói rồi xoay người bước đi. Đau chứ. Nhưng mà biết làm sao? Nó thật sự không muốn đối mặt. Một con người lạnh lùng, không sợ trời sợ đất như nó mà cũng sợ cái cảm giác này ư?! Chọn cách trốn tránh hiện thực tốt ư? Đối với nó...đúng thật không đối mặt là tốt. Nhưng mà sao nó không tự hỏi bản thân. Yếu đuối như vậy....thì trốn tránh được bao lâu. Sao tất cả mọi chuyện nó đều có thể đối mặt. Mà riêng chuyện này....thời gian lâu như vậy. Sao vẫn mãi không thể quên chứ?!
[....]
- Alo
- Thật ạ? Em cứ đợi mãi.
- Vâng. Bao giờ ạ?
- Vâng. Bao giờ thích hợp cũng được ạ. Nhưng mà không được quên chuyện mình đã hứa đâu nhé.
{Cuộc nói chuyện bí ẩn đã kết thúc nhanh chóng. Thân phận kẻ gọi người nghe là ai???}
- Mau đi đi- nó từ trên lầu đi xuống giục mọi người.
- Mới có 8h mà- Yu
- Từ đây mày nghĩ đi bao nhiêu lâu thì ra tới đó? Mới có 8h. Tỉnh quá ha- nó cốc đầu Yu
- Biết rồi. Đi thì đi.
[8h30, năm chiếc ôtô phóng đi như bay. Nó đứng nhìn rồi cũng bước vào trong]
- Sao tự nhiên em lại giao người mình cho người ta vậy?- Kiệt đột nhiên lên tiếnh sau lưng nó làm nó giật mình.
- Sao anh vô phòng em?
- Chịu gọi bằng anh rồi à. Trả lời câu hỏi của anh đi.
- Người ta gì chứ. Người đó là con thầy mà anh.
- Cho dù là con ba mẹ em, cũng chưa chắc em sẽ dễ dàng giao người mình cho họ. Con thầy thì sao chứ?!
- Anh đang mong chờ câu trả lời như thế nào?- nó nhếch môi
- Haiz. Em không nói thì thôi vậy.
- Xin lỗi
- Xin lỗi gì chứ. Nếu em có lý do riêng thì không nói cũng không sao- Kiệt nhún vai.
- Này
- Hả?
- Mau tìm cho em một chị dâu đi. Chờ mãi
- Sao tìm đây.
- Lý do?
- Em khóa nó *để tay vỗ vỗ lên ngực trái* mất rồi- Kiệt chán nản
- Em khóa nó bao giờ?
- Từ lâu. Để bao giờ mật mã đó hết hiệu lực thì chắc em sẽ có chị dâu ấy.
- Vậy từ ngày hôm nay, hiệu lực của mã khóa đã bị vô hiệu hóa. Rồi đó. Mau tìm chị dâu cho em đi.
- Gì phũ vậy? Tìm thì tìm- Kiệt đứng dậy quay lưng đi. "Khờ quá. Bao giờ thì anh mới bỏ mặc em được chứ. Nhưng anh sẽ cố"
"Anh mới khờ. Cứ như vậy thì bao giờ tim của anh, cuộc sống của anh mới hạnh phúc chứ"
Danh Sách Chương: