Hắn đi hết một dãy hành lang vắng lặng, sau đó đến một ngã rẽ thì đột nhiên thấy một vết máu kéo dài đến thẳng căn phòng ngay phía trước.
Hắn lập tức giật mình, nhận thức được sự nguy hiểm khủng khiếp rình rập nên vội vã tháo chốt an toàn súng, cẩn trọng tiến từng bước lại căn phòng kia.
Xung quanh không có bất cứ tiếng động gì, cũng không có một bóng người nào, rõ ràng ban nãy sau khi bắt được Hà Vân, hắn đã lập tức liên lạc với người ở Bentu, sau đó còn cẩn thận sai đàn em canh gác bên ngoài, vậy mà bây giờ lại chẳng thấy một ai nữa.
Không lẽ người bảo vệ cho người phụ nữ kia đã tìm đến tận đây?
Không thể nào, trước khi bắt Hà Vân hắn đã điều tra rất kỹ, cô chỉ là một bác sĩ ở bệnh viện bình thường, không có bạn trai cũng chẳng có nhiều mối quan hệ.
Làm sao có thể quen được với một người có bản lĩnh gi.ết hắn chứ?
Gã đó chầm chậm chạm tay vào tay nắm cửa, thấy không có động tĩnh gì liền hít sâu một hơi rồi đạp cửa xông vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian phòng đó, sống lưng hắn lập tức lạnh toát.
Mấy người đàn ông từ đầu đến chân mặc đồ đen, cả người tỏa ra khí thế của xã hội đen chân chính đang đứng trong phòng, dưới chân là xác mấy người đàn em của hắn.
Bọn họ ai cũng cầm súng, nhưng không phải súng ngắn cũ rích như hắn đang dùng mà đều là loại súng tiên tiến nhất, có nòng giảm thanh, thậm chí có một người còn cầm hẳn súng máy hạng nặng.
Ở nơi này mà có vũ khí như vậy, không cần hỏi cũng biết mình không đủ trình độ để đối đầu với những người này, hắn lập tức buông súng, giơ hai tay lên trời: "Xin đừng gi.ế.t tôi, tôi đầu hàng, xin đừng g.iế.t tôi".
Người đàn ông có hình săm chữ thập trên cổ đi lại gần hắn, không nói một lời liền xoay ngược báng súng đập thẳng vào mặt gã kia, khiến mồm miệng hắn ngay lập tức trào máu: "Thằng ch.ó này, mày chắc chắn chán sống rồi"
"Đại ca".
Gã đó phun một ngụm máu lớn lẫn vài chiếc răng xuống đất, không dám kêu đau mà chỉ rối rít van xin: "Em không biết các đại ca là ai, cũng không biết mắc tội gì với các anh.
Các anh có chuyện gì từ từ nói, đừng g.iế.t em".
Một người đàn ông trông có vẻ thô kệch to lớn hùng hùng hổ hổ xông lại, đạp hắn một phát: "Từ từ nói? Con m ẹ mày, lúc bắt người ta mày có bảo từ từ nói không hả?"
"Bắt… bắt ai ạ?".
Gã đó ngơ ngác vài giây mới nghĩ ra những người này đang nói đến bác sĩ mà anh ta vừa mới bắt được, lại cuống quít xua tay: "À… là… là bác sĩ kia ấy ạ.
Em không biết đó là người của các anh, em có mắt như mù, không biết đã động vào người của các anh…"
Hắn chưa kịp nói hết câu đã ăn cái báng súng thứ hai, răng hàm và răng cửa gãy rụng gần hết.
Minh Trạch mặt mũi đỏ bừng, chỉ hận không thể lột da róc xương cái tên khốn này ngay lập tức: "Nói, mày đã làm gì cô ấy?".
"Em thề với các anh là em chưa làm gì, em thề, em vừa mới vào phòng, còn chưa hỏi được mấy câu".
Hắn quỳ sụp xuống đất, răng không còn bao nhiêu nên nói không tròn chữ: "Với cả người thuê em không cho em đụng vào cô ấy, em chỉ là kẻ được thuê để bắt cóc cô gái đó thôi, em làm sao có gan động vào người ta chứ".
"Kẻ thuê mày là ai?".
"Em… em cũng không rõ… em chỉ liên lạc với họ qua điện thoại… Á"
Đoàng…
Long không có hơi đâu nghe lải nhải nhiều lời, lạnh lùng bóp cò súng, một viên đạn xuyên thẳng qua đùi tên kia, khiến hắn đau đớn đến mức ôm chân nằm lăn lộn dưới đất.
"Phát đạn thứ hai không phải ở chân, mà là ở bộ phận giúp mày có thể làm bố được đấy.
Nói"
Tên lưu manh lúc này sợ đến mức quên cả đau đớn, sấp ngửa lồm cồm bò dậy quỳ sụp dưới chân Long.
Cả đời hắn làm vô vàn việc xấu, là đại ca của tổ chức xã hội đen lớn nhất thành phố C này, đến nay chưa một ai dám đe dọa hắn, cũng chưa ai dám đối xử với hắn như vậy.
Nhưng những người trước mặt hoàn toàn khác với những kẻ lưu manh thông thường hắn từng gặp, bọn họ chẳng hề bận tâm đến danh tiếng của hắn, còn có bản lĩnh xông vào đây, xử lý một cách gọn gàng cả đám đàn em canh gác dày đặc bên ngoài.
Với tình thế trước mặt, hắn có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết những người kia là xã hội đen trên hắn cả mười bậc.
Dù hắn có sợ người đã thuê mình, nhưng hiện tại những kẻ đang đứng ở đây mới có thể lấy mạng hắn, rút cuộc hắn không dám giả ngu nữa, đành cuống quít nói:
"Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi, là một người đàn ông ở Bentu, ông ta không nói tên, nhưng tôi có hỏi qua mấy nơi, ai cũng nói không thể chọc vào người đó.
Với cả họ cho tôi rất nhiều tiền, nên tôi mới làm theo lời ông ta.
Đại ca, tôi thề, nếu tôi biết bác sĩ ấy là người của các anh, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám động đến cô ấy.
Tôi thề đấy".
Nghe xong câu này, Long và Minh Trạch không hẹn mà cùng đồng thời quay sang nhìn nhau, trong lòng ai nấy dường như đã có câu trả lời cho tất cả.
Người đàn ông ở Bentu, ngoài Lâm Cảnh Kỳ ra còn có thể là ai nữa chứ?
"Đi đi".
Minh Trạch liếc một người đàn em phía sau, bảo anh ta: "Đưa cô ấy ra bên ngoài".
"Vâng, anh Trạch".
Hiện tại đã sáng tỏ mọi chuyện, bọn Minh Trạch cũng không muốn phí phạm lời thêm nữa mà rục rịch rời đi.
Tên đại ca của tổ chức lưu manh kia thấy bọn họ không để ý đến mình thì ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ nham hiểm, hắn ngồi im một góc, đợi đến khi Minh Trạch xoay lưng đi rồi mới định cầm điện thoại gọi thông báo cho những đàn em còn lại ở bên ngoài.
Có điều, hắn mới ấn xong một dãy số, còn chưa kịp gọi đi thì đột nhiên lại thấy điện thoại trong tay vỡ vụn, một viên đạn từ nòng súng của Long xuyên qua smartphone của hắn, cuối cùng ghim ở ngay đũng quần, khiến hắn đau đến mức hai mắt trợn ngược lên, kinh hãi tới độ không thể thốt ra nổi một tiếng.
Long khinh bỉ nhìn hắn: "Vẫn còn muốn cắn sau lưng ông đây à? Cho mày một phát đạn ch.ế.t ngay thì dễ quá.
Cứ ở đó hưởng thụ cảm giác c.hế.t từ từ đi".
***
Trong khi ở gian nhà ngoài bị rửa bằng máu tanh thì ở căn phòng bên trong, Hà Vân đã di chuyển khỏi vị trí cũ được vài mét.
Chân tay cô bị trói, lại bị bịt mặt nên nhúc nhích cũng cảm thấy vô cùng chật vật, Hà Vân va hết chỗ này chỗ kia, dưới lớp da thịt trắng nõn bắt đầu xuất hiện chi chít những vết bầm tím.
Cô biết mình không thể chạy trốn, nhưng cũng không thể cứ nằm yên chờ c.hế.t nên cố gắng tìm cách di chuyển.
Có điều, chưa đi xa được bao nhiêu thì lại nghe tiếng bước chân người đến lần nữa.
Hà Vân như chim sợ cành cong, lập tức co mình lại, run rẩy hét lên: “Đừng lại đây, đừng lại đây”.
Hai người kia nhìn nhau vài giây, sau đó tự động bịt mắt mình rồi cởi áo khoác ngoài ra, bọc Hà Vân lại.
"Các người định làm gì, tránh xa tôi ra, đừng đụng vào tôi".
Người bên cạnh vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng bế cô đứng dậy.
Hà Vân thấy bọn họ không lên tiếng thì càng cuống lên: “Buông tôi ra, buông tôi ra, bạn bè tôi không thấy tôi nhất định sẽ báo công an, sớm muộn gì công an cũng tìm đến các người.
Pháp luật sẽ trừng trị các người".
"…"
“Buông ra… buông ra…”.
Dù cô có nói thế nào thì bọn họ vẫn im lặng không đáp, tựa như chẳng buồn quan tâm đến việc Hà Vân vùng vẫy mà chỉ nghiêm chỉnh làm theo mệnh lệnh của người khác.
Ít phút sau đó Hà Vân cảm nhận thấy mình được đặt lên một chiếc ghế dài, sau đó hình như xe bắt đầu rục rịch di chuyển.
Cô sợ mình tiếp tục bị bán đi nên không còn kêu la nữa, đành chọn cách thương lượng với những người kia:
"Các anh mang tôi đi đâu vậy?".
"…".
"Các anh muốn bán tôi lấy tiền phải không? Hay là thế này đi, tôi có tiền, tôi sẽ đưa tiền cho các anh.
Tôi cũng không báo công an.
Chỉ cần các anh thả tôi ra, tôi cam đoan sẽ không nói với bất kỳ ai hết, tiền tôi sẽ chuyển cho các anh.
Thả tôi ra được không?".
Hai người đàn ông phía trước thấy Hà Vân như vậy thì đột nhiên động lòng thương xót, một người muốn lên tiếng an ủi, nhưng bị người còn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhắc nhở, cuối cùng lại đành thôi.
Bọn họ chạy xe khoảng vài kilomet thì dừng lại, sau đó một người kéo Hà Vân xuống bên dưới, cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã nghe tiếng động cơ rời đi, chưa đầy nửa phút sau có một giọng phụ nữ truyền đến:
“Cô gái, sao lại đứng ở đây? Sao lại bịt mặt thế này?”.
"Cứu…".
Hà Vân đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, môi mấp máy kêu lên: "Cứu tôi, cứu tôi".
Trùm đầu của cô được người phụ nữ kia kéo ra, khi ánh sáng lọt vào mắt Hà Vân một lần nữa, cô mới biết mình đang đứng trên vỉa hè của một con đường quốc lộ tấp nập xe qua lại.
Người phụ nữ nông dân trước mặt thấy Hà Vân nước mắt giàn giụa, khắp người lại trầy xước thê thảm thì động lòng thương xót, nắm lấy tay cô: "Cô gái đừng sợ, không sao rồi.
Không sao rồi".
"Cô ơi… cho cháu đi nhờ với ạ, cháu muốn báo công an.
Cô báo công an giúp cháu".
"Được, được, báo công an.
Nhưng cô phải đến bệnh viện cái đã.
Người cô bị thương nhiều lắm.
Bây giờ vợ chồng tôi đang chở lợn vào thành phố, tiện đường tôi đưa cô đến bệnh viện".
"Vâng ạ.
Cảm ơn cô".
Sau khi Hà Vân lên chiếc xe chở lợn đi rồi, người ngồi trên chiếc xe Cadillac phía sau vẫn chưa có ý định di chuyển.
Anh lặng lẽ nhìn chiếc xe tải màu xanh đã lẫn trong dòng xe cộ dày đặc phía trước, toàn thân toát ra một vẻ trầm mặc không ai có thể thấu hiểu nổi.
Minh Trạch ngồi sát bên Tô Vũ Phong, nhẫn nhịn hồi lâu mới dám lên tiếng:
"Đại ca, gặp nhau như bạn bè cũng không được sao?"
Tô Vũ Phong lẳng lặng thu lại tầm mắt, lạnh nhạt đáp: "Đã không đi chung một đường, việc gì phải gặp mặt nhiều lần"
Minh Trạch thực sự không thể hiểu nổi tại sao Tô Vũ Phong lại luôn tỏ ra tuyệt tình như vậy, rõ ràng bọn họ đã về Việt Nam một thời gian, cũng trông thấy Hà Vân một vài lần, nếu như không thể đi chung đường nữa thì vẫn có thể gặp mặt chào hỏi như bạn bè.
Dù sao nơi này cũng đã không còn là Đông Xưởng nữa.
Thế nhưng, Tô Vũ Phong lại luôn chọn cách tránh mặt cô, giúp đỡ chuyện gì cũng chỉ làm trong âm thầm, thậm chí hôm nay cứu Hà Vân xong cũng chẳng nỡ để lại một chút tung tích.
Anh luôn tỏ ra muốn cắt đứt triệt để mối quan hệ với cô, nhưng tại sao khi biết Hà Vân gặp chuyện thì lại sốt sình sịch lên như vậy chứ?
Minh Trạch nghĩ đến ban nãy Tô Vũ Phong vừa nhận được tin Hà Vân bị bắt cóc đã nổi giận lôi đình, lại nhìn vẻ mặt trầm tư của người đàn ông ngồi bên cạnh.
Rút cuộc cũng hiểu ra đối với Hà Vân, đại ca mình sẽ luôn mắc bệnh "nghĩ một đằng làm một nẻo".
Anh ta cố nhịn cười, bày ra điệu bộ vô cùng nghiêm túc nói: "Đại ca, em biết chúng ta và bác sĩ Vân không thể đi chung một đường, nhưng lần này đúng là rắc rối của chúng ta liên lụy đến cô ấy rồi".
Tô Vũ Phong lập tức nhíu mày, quay sang nhìn Minh Trạch: "Có chuyện gì?".
"Cái thằng khốn ban nãy bắt cóc chị… à… bác sĩ, lúc bọn em tra khảo, hắn khai có người thuê hắn bắt cóc cô ấy".
Nói đến đây, Minh Trạch hơi ngừng lại thở dài một tiếng, giọng nói cũng tăng thêm phần nghiêm trọng: "Hắn nói có một người đàn ông ở Bentu thuê hắn.
Đại ca, ở Bentu chúng ta có không ít kẻ thù, nhưng biết đến bác sĩ Vân thì chỉ có vài người mà thôi".
"Lâm Cảnh Kỳ?"
"Vâng, đại ca.
Không biết tại sao hắn lại để ý đến bác sĩ Vân, hơn nữa còn biết cô ấy ở Việt Nam".
Minh Trạch lén lút liếc nhìn sắc mặt đang dần dần lạnh xuống của Tô Vũ Phong, bồi thêm một câu: "Em nghĩ hắn đã thuê người bắt cóc cô ấy, lần này dù có không thành công thì chắc chắn hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Nói không chừng còn đích thân sang tận nơi hại bác sĩ Vân".
"…".
"Đại ca, Lâm Cảnh Kỳ là kẻ thù của chúng ta, nhưng bây giờ rắc rối của chúng ta lại liên lụy đến cô ấy.
Em nghĩ chúng ta tạm thời nên đảm bảo an toàn cho bác sĩ Vân thời gian này".
Tô Vũ Phong đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, bàn tay đặt trên đùi chậm rãi co lại.
Anh lựa chọn tuyệt tình với Hà Vân chính là vì không muốn cô dính vào rắc rối của xã hội đen, không muốn cô sống một cuộc đời đầy mưa gió máu tanh giống như anh, nhưng bây giờ nói gì có lẽ cũng đã muộn.
Lâm Cảnh Kỳ chẳng biết đã đánh hơi được ở đâu mà tìm đến tận đây hại cô, Tô Vũ Phong không thể không có trách nhiệm với chuyện này, cho nên cuối cùng đành nói:
"Điều tra từng động thái của Lâm Cảnh Kỳ và Thiên Hạ Hội".
"Vâng, đại ca".
"Giao cho cậu bảo vệ cô ấy".
Hai mắt Minh Trạch lập tức sáng lên, nhanh như chớp gật đầu: "Vâng, đại ca".
***
Sau khi quay về đến trung tâm thành phố, Hà Vân không vào bệnh viện mà quyết định về nhà.
Cô không thể mặc một bộ quần áo bị xé rách, bên ngoài lại khoác áo của đàn ông đến gặp người khác được, cho nên Hà Vân đành về nhà đi tắm, thay một bộ quần áo tử tế rồi mới định đến đồn trình báo công an.
Có điều, khi cô cầm chiếc áo vest màu đen kia lên, bỗng dưng lại thấy có chút quen mắt.
Áo vest này cô từng thấy ở đâu rồi nhỉ? Ban nãy mấy tên lưu manh kia ăn mặc rất xuềnh xoàng, còn gã là đại ca gì đó thì cả người ám đầy mùi thuốc lá.
Chiếc áo vest trong tay Hà Vân lại có mùi thuốc súng lẫn với cả một mùi hơi tanh tanh, nhìn kỹ liền phát hiện ra đó chính là vài vết máu.
Thuốc súng và máu?
Tim Hà Vân đột nhiên nhói lên một cái.
Đây chính là cảm giác quen thuộc của những người đàn em trong Uy Việt, bởi vì thường xuyên sử dụng súng nên người của bọn họ ám mùi thuốc súng, khi phải đánh nhau, chắc chắn trên áo cũng sẽ để lại vài vệt máu.
Nhưng bọn họ đang ở tận Đông Xưởng xa xôi, làm sao có thể đến tận đây cứu cô? Bọn họ thậm chí còn không rõ cô đang ở thành phố nào, làm sao có thể bay nửa vòng trái đất để tới đúng thời khắc quan trọng như vậy chứ?
Hà Vân nghĩ đến đây lại tự giễu mình đã tưởng tượng quá xa xôi, một chiếc áo vest chẳng chứng minh được điều gì cả, hơn nữa Uy Việt bận như vậy, sẽ không có thời gian đâu mà đến tận đây.
Chỉ là cô không thể nào giải thích nổi, tại sao lại có người tốt đến mức cứu một người dưng như cô khỏi hang ổ của bọn bắt cóc, tại sao bọn họ lại không chờ cô cảm ơn mà chỉ âm thầm rời đi.
Hà Vân suy ngẫm một hồi, sau cùng không tìn ra được câu trả lời nên quyết định không đến đồn công an để trình báo nữa.
Cô khóa mấy lớp cửa cẩn thận, sau đó đặt con dao găm khảm đầy kim cương ngay dưới gối rồi leo lên giường ngủ một giấc, thật may là khi tỉnh lại vẫn không thấy có thêm chuyện gì xảy ra.
Những ngày tiếp theo cũng vậy, Hà Vân như chim sợ cành cong nên đi bất cứ đâu cũng nhìn ngang ngó dọc cẩn thận, cô không dám ra ngoại thành tập bắn cung nữa, cũng không dám về nhà quá muộn, lúc nào cũng đặt bản thân ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Phương Vy thấy cô thường xuyên thấp tha thấp thỏm mới nói đùa:
"Sao thế, dạo này có chuyện gì mà cậu đến về nhà cũng rủ mình đi cùng đường thế?"
"À… Tự nhiên dạo này tớ hay mơ thấy ác mộng rồi sợ linh tinh.
Toàn mơ thấy người bắt cóc mình".
"Xùy, ở thành phố đông người thế này bắt cóc mà dễ à?".
Phương Vy cởi áo blouse móc lên giá, quay đầu nhìn Hà Vân: "Hay là nếu cậu sợ thì đến ở cùng với mình đi, hàng ngày cùng đi làm, cùng đi về, tối đi Bar ngắm trai đẹp".
"Thôi, cậu cứ tự do đi Bar ngắm trai đẹp đi, mình ở nhà mình cô đơn còn sướng hơn".
"Cậu cứ như thế thì vài năm nữa sẽ phải lập miếu thờ trinh tiết mất thôi.
Năm nay 27 tuổi rồi đấy cô nương, kiếm một anh đi còn yêu đương rồi cưới chứ"
Hà Vân không có ý định lấy chồng, bởi vì mối thù của cha mẹ còn trả chưa xong, hơn nữa trong lòng cô đã có một người nên không còn hứng thú gì với chuyện yêu đương nữa.
Cô tìm cớ đánh trống lảng: "À mà cái anh chàng cậu gặp ở quán Bar hôm trước sao rồi? Đã gặp lại lần nữa chưa?"
"Làm gì có".
Phương Vy ngao ngán thở dài: "Đến mấy lần mà vẫn không gặp.
Lần nào cũng mất công ăn mặc sexy, thế mà không thấy tên khốn đó đâu".
"Kiểu gì cũng sẽ đến lúc anh ta được rửa mắt thôi, yên tâm, yên tâm".
Nói chuyện với Phương Vy thêm một lúc, lại bị kéo đi ăn mấy món đồ trong nhà hàng tây mà Phương Vy mới phát hiện ra, mãi đến gần 10 giờ đêm Hà Vân mới về đến nhà.
Một tuần không xảy ra chuyện gì nên tinh thần cô cũng dần dần thả lỏng đôi chút, hôm nay cũng vậy, cô vui vẻ vào thang máy lên nhà mình, nhưng khi cửa thang chuẩn bị đóng lại thì đột nhiên có một đôi tay đưa ra chặn lại, sau đó có một người đàn ông lạ mặt đi vào.
Anh ta đội mũ lưỡi trai che quá nửa khuôn mặt, ăn mặc quần áo công nhân rộng thùng thình, khi bước vào thang máy, anh ta vẫn đút tay vào túi áo, cũng chẳng chịu ấn số tầng mà lại nói với Hà Vân: "Giúp tôi ấn số lên tầng 5".
Cô linh cảm thấy người này có gì đó không ổn, nhưng trong thang máy hiện tại chỉ có hai người, chống cự là một điều quá ngu ngốc nên Hà Vân vẫn giả vờ vui vẻ ấn số, sau đó lập tức lùi về phía sau.
Hai người không ai nói gì với nhau, nhưng khi Hà Vân ra ở tầng 4, người đàn ông kia rõ ràng đòi ấn số tầng 5 nhưng lại cũng bước ra ở tầng 4 theo cô.
Giờ này lẽ ra các nhà cùng tầng vẫn chưa ngủ, nhưng chẳng hiểu sao đêm nay lại vắng lặng như tờ, cả hành lang dài không có lấy một bóng người, khiến Hà Vân càng thêm kinh sợ.
Cô vội vàng rảo bước về nhà mình, gã đàn ông kia cũng lẽo đẽo đi theo ngay phía sau, Hà Vân không còn đường nào để trốn nên quyết định co cẳng chạy đến trước cửa nhà mình, nhanh chóng mở cửa ra rồi trốn vào bên trong.
Khi cô vừa đóng cửa lại thì gã đội mũ lưỡi trai ban nãy cũng đuổi đến, ánh mắt sắc lẹm của hắn nhìn chằm chằm Hà Vân như một con thú vừa bị vuột mất con mồi.
Lúc này, cô cũng không có tâm tình đâu mà nhìn kỹ hắn, Hà Vân vội vàng chốt mấy lần khóa cửa, sau đó tựa lưng vào cửa thở hổn hển.
Có kẻ muốn g.iế.t cô, bọn chúng vẫn chưa chịu buông tha, bây giờ đã tìm đến tận đây để g.iế.t cô!
Hà Vân càng nghĩ lại càng hoảng loạn, cuối cùng quyết định không nhẫn nhịn nữa, định báo bảo vệ tòa nhà, đồng thời báo công an về những kẻ đang tìm cách gi.ế.t cô.
Ngón tay Hà Vân run rẩy sờ tìm điện thoại, nhưng không thấy đâu, cuối cùng cô đành lần mò tìm đến công tắc để bật điện.
Có điều, khi tay cô chạm đến nơi vốn phải là công tắc thì đột nhiên lại cảm thấy dưới đầu ngón tay là da thịt của một người.
Thần kinh đang căng như dây đàn của cô dường như đứt phựt một cái, Hà Vân định hét lên, nhưng cùng lúc này bên cánh mũi lại phảng phất một hương thơm táo chín quen thuộc, thậm chí có thể nghe thấy cả hơi thở ấm nóng của một người đàn ông…
Một người mà cô đã từng mong ngóng có thể gặp lại biết bao lần trong tiềm thức.
Giọng của anh đều đều vang lên trong đêm tối, rất nhẹ nhàng, nhưng đủ ấm áp để khiến người ta được trấn an:
"Đừng sợ".
***
Lời tác giả: Tết đã đến cận kề rồi chị em nhỉ? Bạn Hổ định nghỉ tết từ chủ nhật tuần trước, xong rồi cứ tiếc và sợ chị em phải chờ lâu nên quyết định dời lịch đến hôm nay.
Trải qua 31 đoạn, tình cảm của nam chính và nữ chính đã được vun đắp không ít, bây giờ cũng gặp lại nhau rồi, các chị em cũng yên tâm ăn tết đi thôi.
Bạn Hổ xin phép nghỉ tết bắt đầu từ hôm nay nhé, không dám hẹn trước ngày viết tiếp, nhưng chắc là sẽ sớm thôi.
Chúc cả chị em của bạn Hổ có một cái tết bình an, may mắn, vạn sự như ý.
Mong năm sau, năm sau nữa và thật nhiều năm sau chúng ta vẫn luôn bên nhau!.