Bọn Minh Trạch đứng sau lưng anh, tất cả đều mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm trang, nghe vậy lập tức đồng thanh hô vang một tiếng: “Chú Ba, tạm biệt”.
Sau đó cúi đầu, thành kính đưa tiễn chú Ba một đoạn đường cuối cùng.
Tô Vũ Phong cầm một nắm tro cốt rải xuống làn nước trong vắt bên dưới, Hà Vân lặng lẽ đứng nhìn anh, chỉ có thể thấy một phần sườn mặt, nhưng cô biết, anh chắc chắn sẽ rất buồn.
Dù sao cũng đã cùng sinh cùng tử suốt cả một quãng đường dài mười năm, không thể coi là người thân, nhưng ít ra chú Ba cũng đã đồng hành cùng Tô Vũ Phong trên con đường trưởng thành, hiện tại ông ta không còn nữa, cảm thấy hụt hẫng trong lòng là điều không tránh khỏi.
Nhưng hiện thực tàn khốc, cũng chẳng thể vãn hồi, Hà Vân chỉ có thể nhẹ bước đến gần Tô Vũ Phong, cầm lấy hũ tro cốt nặng trĩu từ trên tay anh:
“Để em cầm giúp anh”.
Tô Vũ Phong nhìn cô, đáy mắt bình thản hệt như mặt hồ phẳng lặng ở trước mặt.
Anh trầm mặc vài giây rồi khẽ gật đầu: “Cẩn thận, bờ hồ rất trơn”.
“Vâng”.
Một người cầm hũ, một người rải tro cốt xuống nước, đám đàn em vẫn cúi đầu ngay sau lưng, gió từ hồ nước rộng rãi thốc đến nhanh chóng nhấn chìm từng mảng tro xám trôi đi trên mặt nước.
Tô Vũ Phong cố ý rải rất chậm, khi được hơn nửa bình, đột nhiên có tiếng động cơ xe từ bên ngoài vọng vào.
Bọn Minh Trạch phản ứng nhanh như chớp, lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng thường ngày, nhanh chóng cầm súng tản ra bao vây tứ phía.
Mấy chiếc xe Jeep từ con đường nhỏ dẫn ra bên ngoài không rõ từ đâu xuất hiện, lao như tên bắn về hướng hồ.
Khi đến gần chỗ Minh Trạch lập tức phanh khựng lại.
Lâm Cảnh Kỳ không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, hắn chẳng màng đến hàng trăm nòng súng đang chĩa về phía mình, ánh mắt chỉ dán chặt vào bình tro cốt trên tay Hà Vân, hét to một tiếng:
“Dừng lại”.
“Khốn kiếp.
Mày hét với ai đấy”.
Không khí tang thương trang nghiêm bị phá đám, Minh Trạch liền cảm thấy bực bội mắng to một tiếng.
Nhưng Tô Vũ Phong không ra lệnh tấn công Lâm Cảnh Kỳ, tất cả mọi người đều phải giữ nguyên tư thế.
“Tô Vũ Phong, dừng lại”.
Hai hốc Lâm Cảnh Kỳ mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù cũng không buồn vuốt lại, hắn điên cuồng chạy về trước trước, vừa chạy vừa hét, chẳng hề bận tâm đến những người xung quanh.
“Lâm Cảnh Kỳ”.
Tô Vũ Phong tạm ngừng rải tro, đứng thẳng người dậy, giọng nói lạnh lẽo tựa như băng: “Địa bàn của tao không đến lượt mày làm chủ”.
Lần này Lâm Cảnh Kỳ đến Việt Nam chỉ mang theo hai gã đàn em, hắn biết ở nơi này hắn không có tiếng nói, cũng hiểu rõ chạy đến đây nghĩa là tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
Tuy nhiên, chú Ba của hắn hiện tại đã không còn trên đời nữa, hắn dù bất nhân bất hiếu cũng không thể không đến tiễn đưa.
Lâm Cảnh Kỳ liếc những mảng tro xám lững lờ trôi trên mặt hồ, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được, lặng lẽ rơi xuống.
Hắn đột nhiên quỳ sụp xuống đất, gọi một tiếng: “Anh cả…”
Tô Vũ Phong yên lặng nhìn hắn, không đáp.
“Anh cả, thù oán của chúng ta tạm gác sang một bên, hôm nay tôi chỉ muốn đến chào chú Ba, có thể cho tôi…”.
Lâm Cảnh Kỳ muốn nói có thể tôi rải tro cốt của ông ấy được không.
Nhưng nghĩ đến những việc bản thân đã làm, Lâm Cảnh Kỳ tự thấy xấu hổ với chính mình, chỉ đành im lặng.
“Mày xứng chào ông ấy sao?”.
Ngữ điệu của Tô Vũ Phong vô cùng lạnh lùng, không chút lưu tình.
“Tôi biết tôi không xứng.
Anh cả”.
Nước mắt Lâm Cảnh Kỳ rơi đầy mặt, ngày nhỏ hắn thường yếu đuối, chú Ba mắng một chút đã khóc.
Lớn lên đánh thua Tô Vũ Phong cũng trốn một góc, vừa uống rượu vừa khóc.
Sau này khi Thiên Hạ Hội lôi kéo hắn, tiêm những lời không tốt về chú Ba và anh cả vào đầu hắn, Lâm Cảnh Kỳ bắt đầu không khóc nữa.
Cho đến ngày hôm nay…
“…”
“Anh cả, những việc đã xảy ra không thể vãn hồi được nữa.
Chuyện tôi làm với chú Ba, sau khi tôi c.hế.t, tôi sẽ xuống địa ngục đền tội với ông ấy.
Hiện tại, tôi vẫn phải sống để tiếp tục giữ gìn Đông Xưởng”.
Lâm Cảnh Kỳ ngước lên nhìn Tô Vũ Phong: “Anh cả, tôi sẽ không đến gần, chỉ xin anh cho tôi được ở đây nhìn chú Ba ra đi”.
“Lâm Cảnh Kỳ”.
Tô Vũ Phong xoay lưng lại, bóng lưng mặc áo sơ mi đen của anh nổi bật trước mặt hồ trong vắt, có sự quyết đoán, đủ lạnh lùng: “Nếu mày thông minh một chút, mọi việc đã khác.
Chỉ tiếc, chính vì mày không phân biệt nổi địch – ta nên chú Ba mới có ngày c.hế.t đau đớn trong tay mày”.
Lâm Cảnh Kỳ cười nhạt, hắn giờ đã như con rối trong bàn tay của Thiên Hạ Hội, chú Ba đã mất, anh cả cũng không còn là anh cả của hắn.
Kết cục này là tự hắn ngu ngốc chọn lựa: “Đúng thế, chú Ba là bị tôi hại c.hế.t, tại tôi nên Đông Xưởng mới có ngày hôm nay”.
Tô Vũ Phong không thèm trả lời hắn, chỉ bốc thêm một nắm tro, lặng lẽ rải xuống mặt nước, Lâm Cảnh Kỳ ở phía sau nhìn thấy cảnh này liền dập đầu ba lạy.
Mỗi lạy, hắn đều vừa khóc vừa nói: “Chú Ba, Cảnh Kỳ xin lỗi chú Ba.
Cảnh Kỳ đáng c.hế.t.
Chú Ba, Cảnh Kỳ xin lỗi chú Ba”.
Hà Vân đứng bên cạnh Tô Vũ Phong nhìn hắn như vậy, cuối cùng cũng đã hiểu ra, tại sao người đàn ông của cô lại buồn như thế.
Hóa ra, anh buồn thay cho chú Ba, buồn thay cho cả Lâm Cảnh Kỳ.
Cô biết sau lưng Tô Vũ Phong còn có anh em Uy Việt, còn có cả những đàn em trung thành cũ của chú Ba, Tô Vũ Phong không thể nhường bước cho Lâm Cảnh Kỳ.
Thế nên cô đành tiến đến, lẳng lặng nắm lấy cổ tay anh: “Phong, bình tro cốt này không còn nhiều nữa.
Dù sao chú Ba không có vợ con, chỉ có hai người cháu.
Mọi người đều đã ở đây rồi, anh cũng rải xong rồi, phần còn lại, để em đưa cho Lâm Cảnh Kỳ”
Gió bên bờ hồ càng lúc càng thổi mạnh, Tô Vũ Phong nghiêng đầu nhìn cô, vài lọn tóc dài của Hà Vân khẽ lướt qua sườn mặt của anh, cọ cả vào đáy lòng của anh, khiến tâm tình phức tạp của anh dịu xuống.
Tô Vũ Phong không lạnh không nhạt đáp: “Tro cốt ở trong tay em, muốn đưa cho ai là tùy em”.
“Vâng”.
Hà Vân gật đầu, sau đó mang bình tro cốt đi lại đưa cho Lâm Cảnh Kỳ.
Hắn kinh ngạc nhìn bình tro cốt rồi lại nhìn Hà Vân, sau đó lại liếc sắc mặt không biểu cảm của Tô Vũ Phong, cuối cùng mới vội vã nhận lấy rồi run rẩy đứng dậy.
Lâm Cảnh Kỳ không nói cảm ơn mà chỉ đi ngang qua Hà Vân và Tô Vũ Phong, không nỡ đeo găng tay, hắn tìm một chỗ cách xa đó một quãng, xoay lưng lại rồi chậm chạp bốc từng nắm tro tàn của chú Ba, thả xuống mặt nước mênh mông xanh biếc.
Hà Vân nhìn sống lưng đang run lên của hắn, biết Lâm Cảnh Kỳ chắc chắn đang khóc, trong lòng cũng nặng trĩu vô vàn.
Cô nắm lấy tay Tô Vũ Phong: “Có hai người cháu đến đưa tiễn, chắc hẳn chú Ba sẽ rất vui”.
Anh không đáp, chỉ siết thật chặt tay cô, thực ra Tô Vũ Phong đã sớm biết Lâm Cảnh Kỳ sẽ đến, nhưng hôm nay là tang lễ của chú Ba, anh không muốn xảy ra cảnh đổ máu.
Vả lại, Tô Vũ Phong cũng rất hiểu chú Ba, dù hận Lâm Cảnh Kỳ nhưng hắn vẫn là cháu ruột của ông ấy, khi ra đi vẫn mong kẻ bất hiếu ấy đến tiễn đưa, cho nên Tô Vũ Phong mới thành toàn cho chú Ba một nguyện vọng cuối cùng này.
Hai người im lặng nắm tay nhau đứng trước hồ nước, khi nhìn thấy ụ đất nhỏ ở tít tận phía xa, đột nhiên Hà Vân lại nói:
“Phong”.
“Ừ”.
“Em không muốn một ngày nào đó phải đứng rải tro ở bên bờ hồ này nữa.
Nơi đẹp thế này chỉ nên lưu lại kỷ niệm vui thôi”
Tô Vũ Phong hiểu ý cô, thực ra lúc rải tro cốt của chú Ba, anh đã từng nghĩ đến một ngày nào đó Hà Vân sẽ đứng ở nơi này, cầm bình tro cốt của anh.
Nhưng nếu bỏ mạng ở Atlantic, ngay cả xác cũng không thể mang về được, lấy đâu ra tro cốt để cô rải xuống mặt nước chứ?
Rút cuộc, Tô Vũ Phong chỉ có thể thở dài một tiếng: “Ừ.
Sẽ không có kỷ niệm buồn nào ở đây nữa”.
Sau khi Lâm Cảnh Kỳ rải xong tro cốt của chú Ba, hắn đứng bên bờ hồ một lúc rất lâu, sau đó mới ném chiếc hũ ra giữa hồ, cuối cùng lại quay lại chỗ mà Tô Vũ Phong đang đứng.
Gió từ mặt hồ thổi đến làm khô sạch nước mắt trên mặt Lâm Cảnh Kỳ, nhưng tròng mắt hắn vẫn còn rất đỏ.
Lâm Cảnh Kỳ liếc Hà Vân, tỏ vẻ đề phòng cô: “Anh cả, tôi còn một chút chuyện muốn nói với anh.
Là chuyện liên quan đến Thiên Hạ Hội”.
Hắn nói đến đây, lại thấy vẻ mặt không muốn tiếp chuyện của Tô Vũ Phong, lại bối rối bổ sung thêm một câu: “Chu Tước đang ở trong tay Thiên Hạ Hội”.
Tô Vũ Phong không nói không rằng tiếng nào đã vung tay một quyền, đánh thẳng vào mặt hắn, Lâm Cảnh Kỳ bị đánh đến mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, trong khoang miệng tràn ngập vị máu tanh nồng.
“Đồ ngu”.
Tô Vũ Phong nghiến răng gầm lên một tiếng.
Hai người đàn em trong xe thấy vậy liền vội vã mở cửa xe chạy về phía hắn, nhưng chưa nổi năm bước đã đụng phải họng súng của Long: “Con m.ẹ nó, định làm loạn à?”
“Đại ca”.
Một tên nhìn về phía Lâm Cảnh Kỳ, gọi to một tiếng: “Đại ca, không sao chứ?”.
“Không sao, đừng qua đây”.
Lâm Cảnh Kỳ liếc nhìn về phía tên đàn em đang đứng im lặng còn lại, sau đó nhổ ra một ngụm máu lớn, ngẩng lên nói với Tô Vũ Phong: “Anh cả biết đấy, tôi không có bản lĩnh đấu lại Thiên Hạ Hội, bây giờ Đông Xưởng phải có Thiên Hạ Hội chống đỡ mới có thể trụ nổi ở Bentu.
Tôi chỉ không muốn Đông Xưởng bị người khác xâu xé mà thôi”.
“Đông Xưởng sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ trong tay mày, sụp đổ bây giờ hay vài ngày nữa cũng chẳng có gì khác nhau”.
“Khác chứ, ít ra anh em còn được sống thoải mái thêm vài ngày.
Những người đi theo Đông Xưởng, không làm xã hội đen thì biết làm gì đây.
Tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị cho bọn họ thêm ít tiền làm vốn sống cuộc đời mới”.
Lâm Cảnh Kỳ nói đến đây lại cười nhạt: “Bây giờ Thiên Hạ Hội đang giữ Chu Tước, anh Văn, đại ca của Thiên Hạ Hội có gửi lời đến anh.
Ông ấy nói nếu như khi đến Atlantic, lấy được composite sợi thủy tinh bền vững, Uy Việt đồng ý chia cho Thiên Hạ Hội 5/10 phần.
Ông ta sẽ giao Chu Tước cho anh”.
“5/10?”.
Tô Vũ Phong nhếch môi, khinh miệt nói: “Lâm Cảnh Kỳ, tao tưởng chỉ mày mới không có não, hóa ra đại ca của Thiên Hạ Hội cũng không có não như mày à?”.
“Anh Văn nói nếu anh không đồng ý thì sẽ hủy Chu Tước”.
Lâm Cảnh Kỳ không bận tâm đến việc Tô Vũ Phong mắng mình, chỉ thành thật truyền đạt lại lời của Trần Văn, đại ca lớn của Thiên Hạ Hội: “Anh cả, không phải anh không biết, trong bốn thứ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, chỉ cần thiếu một thứ thì sẽ không mở được cửa vào nhà máy nghiên cứu.
Trong tay anh đã có 2/4 số đó, chẳng lẽ tốn nhiều công sức như vậy mà cuối cùng để Chu Tước bị hủy sao?”.
“Thiên Hạ Hội đúng là nuôi chó rất tốt”.
Tô Vũ Phong xoay xoay cổ tay mình, cái đấm vừa rồi rõ ràng anh chỉ dùng một phần ba sức lực, thực sự đánh chưa đã: “Một con ch.ó biết cắn ngược lại chủ cũ, biết nghe lời, còn biết chạy từ tận Bentu sang đây”.
Lâm Cảnh Kỳ bị những lời châm chọc này làm cho ngứa ngáy, nhưng Thiên Hạ Hội đang theo sát hắn, hắn có thể làm trái lệnh sao?
“Anh cả, dù sao composite sợi thủy tinh bền vững ở nhà máy đó có rất nhiều, chia đi một phần cũng không thiệt.
Với cả biết đâu khi anh tấn công nhà máy lại tìm được mấy bản thiết kế tên lửa thì sao? Sản xuất ra được tên lửa tiên tiến nhất, vũ khí tối tân nhất trong xã hội đen sẽ là của anh”.
Giữa thời kỳ chạy đua vũ trang khủng khiếp này, một tổ chức xã hội đen có vũ khí tối tân mang ý nghĩa gì, chắc hẳn ai cũng hiểu.
Thiên Hạ Hội muốn đứng đầu giới quân sự, nhưng vì kiêng dè Tô Vũ Phong, cho nên mới phải âm thầm đợi đến ngày hôm nay.
Mà Tô Vũ Phong hiện tại tuổi còn trẻ, mười năm qua cũng đã gây dựng được rất nhiều danh tiếng trong giới, nhưng so về thực lực và thế lực, một mình anh đơn thương độc mã cũng khó có thể nuốt trọn Thiên Hạ Hội.
Cho nên giữa bọn họ luôn duy trì tư thế giằng co, hai bên trước mặt đều phải nhường một bước, nhưng lại âm thầm tấn công nhau trong bóng tối, đến hôm nay vẫn chưa dứt hẳn.
Tô Vũ Phong cuối cùng cũng thôi không xoay khớp cổ tay nữa, gương mặt cũng chẳng biểu lộ ra cảm xúc gì, khiến Lâm Cảnh Kỳ càng thêm thấp thỏm:
“Anh cả, khi nào tìm được Huyền Vũ thì hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ nói lại cho anh Văn.
Anh cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý chia phần 5/10, Thiên Hạ Hội sẽ giao Chu Tước cho anh”.
Nói xong, Lâm Cảnh Kỳ liếc Hà Vân một cái, thấy cô vẫn bình lặng đứng bên cạnh Tô Vũ Phong, hiện tại đã không còn dáng vẻ sợ sệt khúm núm như lần đầu tiên, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy rất khó hiểu.
Rõ ràng so về ngoại hình, về phong thái, thậm chí về cả việc có thể giúp đỡ Tô Vũ Phong và cả sự ăn ý suốt nhiều năm, Hà Vân không thể nào so được với A Mẫn.
Ngay cả một người có mắt bình thường cũng sẽ chọn người phụ nữ xuất sắc hơn là A Mẫn, vậy mà một người cả đời thông minh như Tô Vũ Phong lại chọn một cô gái rất bình thường như vậy.
Lâm Cảnh Kỳ nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, sau cùng đành dẫn theo đàn em lên xe rời đi.
Khi hắn vừa trèo lên xe, Minh Trạch mới chạy lại nói: "Đại ca, để hắn đi dễ dàng như vậy sao?"
"G.iết hắn bây giờ chẳng khác nào làm hộ việc cho Thiên Hạ Hội".
Tô Vũ Phong tỏ ra chẳng mấy bận tâm, chỉ lạnh nhạt nói: "Được rồi, về thôi".
"Vâng".
Khi về đến biệt thự, mọi người cũng không có tâm trạng vui vẻ như thường ngày nên không khí vẫn vô cùng ảm đạm, mọi người không ai nhắc đến chú Ba, cũng không động đến Lâm Cảnh Kỳ, nhưng nhìn sắc mặt căng thẳng của bọn Minh Trạch và Long, Hà Vân cũng đủ hiểu hành trình đến Atlantic sắp tới gian nan vô cùng.
Tô Vũ Phong bận rộn bàn bạc với đàn em hết cả ngày, cũng không có thời gian nói nhiều với cô, nửa đêm, khi Hà Vân giật mình thức giấc cũng không thấy anh nằm bên cạnh, định đi tìm thì lại phát hiện ra có bóng người ở bên ngoài ban công.
Cô xuống giường, khoác tạm một chiếc áo len mỏng rồi mở cửa đi ra ban công, ở bên ngoài, Tô Vũ Phong lại đứng ở bên ngoài hút thuốc.
Gần đây, có lẽ anh có rất nhiều tâm sự nên mới thường xuyên đụng đến nicotin như vậy, Hà Vân hiểu, cũng không muốn cằn nhằn anh, chỉ có thể thở dài.
Tô Vũ Phong cũng phát hiện ra tiếng bước chân nên xoay người lại: "Sao em lại ra đây?"
"Anh không ngủ được à?".
Cô không đáp, chỉ hỏi ngược lại.
Tô Vũ Phong liền dập tắt thuốc rồi cởi áo của mình, khoác lên vai cô:
"Ngoài này lạnh”
Hà Vân mỉm cười nhìn anh, sau đó sà vào lòng Tô Vũ Phong, dụi đầu vào vòm ngực rộng lớn của anh: "Khi nào thì anh đi Atlantic?".
Chiều nay, lúc cô ở dưới bếp loay hoay nấu cơm, có nghe Minh Trạch nói gì đó, bảo đi Atlantic quá gấp.
Hà Vân sợ Tô Vũ Phong lại đường đột rời xa mình nên mới muốn hỏi anh.
"Chắc là hai ngày nữa.
Từ giờ đến lúc đó phải chuẩn bị một số kế hoạch.
Ban nãy định nói với em, nhưng về phòng thì em đã ngủ rồi".
"Vâng.Atlantic ở xa lắm hả anh?".
Tô Vũ Phong không muốn giấu cổ, chuyến đi này là phần quan trọng nhất trong suốt 10 năm nay của anh.
Hà Vân cũng là một phần quan trọng y như vậy:
"Nhà máy đó xây dựng dưới lớp băng của Nam Cực từ cách đây 20 năm, nhưng 10 năm trở lại đây mới phát hiện ra".
Tô Vũ Phong theo thói quen vuốt mái tóc dài của Hà Vân, giọng nói trầm mặc: "Phiến quân và chính phủ một số nước đã liên hiệp xây dựng nhà máy này, dùng để nghiên cứu hạt nhân và các loại vũ khí sinh học”.
Trước đây, Hà Vân có nghe nói, mặc dù các nước đã ký hiệp ước Cấm phổ biến vũ khí hạt nhân, nhưng vì tranh đua lợi ích và chạy đua vũ trang, rất nhiều các quốc gia vẫn âm thầm chế tạo và sản xuất ra vũ khí hạt nhân.
Để tránh bị phát hiện và bảo vệ tối đa những thành quả nghiên cứu hạt nhân, các cường quốc đó mới xây dựng nhà máy ở những nơi mà không ai có thể tìm ra được.
“Trước đây em cũng nghe nói có một nhà máy nghiên cứu vũ khí sinh học ở hoang mạc Gobi, nhưng hơn hai mươi năm trước đã bị một người hủy rồi”.
Nói đến đây, Hà Vân lại ngước lên nhìn anh, mặt mày nghiêm túc nói: “Mặc dù không có thông tin chính thống nhưng em nghe nói người hủy nhà máy đó là người Việt Nam mình đó”.
Tô Vũ Phong khẽ cười: “Chiến thần Quách Dĩ Kiên?”
Hà Vân ngay lập tức gật đầu như bổ củi: “Đúng, đúng, chính là tư lệnh Quách Dĩ Kiên.
Thần tượng của em đó.
Cả bác sĩ Quách Cảnh Đức nữa, ông ấy còn được dựng tượng ở trong bệnh viện chỗ em.
Mọi người hay gọi là nhân tài cấp quốc bảo của nền y khoa nước nhà.
Đáng tiếc, bây giờ chẳng ai biết bác sĩ Quách Cảnh Đức và tư lệnh Quách Dĩ Kiên ở đâu”.
“Nếu có cơ hội, một ngày nào đó anh sẽ đưa em đi gặp hai người họ”.
“Thật ạ?”.
Hà Vân kinh ngạc reo lên: “Anh biết chỗ bọn họ ở hả?”.
“Biết mang máng”.
Tô Vũ Phong khiêm tốn trả lời: “Trước đây vì tư lệnh Quách Dĩ Kiên đã hủy nhà máy nghiên cứu vũ khí sinh học đó, cho nên Trung Quốc mới phải xây dựng một nhà máy khác ở Atlantic”.
Có thể nói, vũ khí hạt nhân và vũ khí sinh học là thứ mà các cường quốc đều muốn có, nhà máy này bị hủy, nhà máy kia lại mọc lên.
Cho nên muốn hòa bình trên thế giới được duy trì, chỉ có thể tìm cách tiêu diệt những nhà máy đó.
Quách Dĩ Kiên và Tô Vũ Phong chính là những người luôn âm thầm ở trong bóng tối làm những điều như vậy.
Hà Vân nghe đến hai chữ Trung Quốc liền hiểu ra: "Chẳng trách có mấy tên Thanh Long, Bạch Hổ gì đó, hóa ra đều xuất phát từ Trung Quốc”.
"Là tên của tứ tượng trong truyền thuyết của Trung Quốc.
Bốn hướng của nhà máy đại diện cho 4 tứ tượng, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Mỗi hướng đều có một chìa khóa, dùng để mở cánh cổng phụ của nhà máy.
Sau khi chế tạo ra thì phân tán đi khắp nơi”
“Tại sao lại phải phân tán đi khắp nơi?”.
“Vì Trung Quốc không phải là quốc gia duy nhất đầu tư nhà máy đó.
Tất cả các nước tham gia đều sợ một nước nào đó thâu tóm nhà máy, cho nên chìa khóa phụ mở cổng vào buộc phải phân tán đi khắp nơi”.
Tô Vũ Phong nói đến đây, lại nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, biết Hà Vân muốn hỏi gì nên mỉm cười: “Mọi người không sử dụng cổng chính nhiều, vì cổng chính chỉ rộng có 40 centi, vũ khí không thể lọt vào được.
Chỉ có cổng phụ rộng đủ cho xe tăng lọt qua, nhưng 20 năm nay chưa từng được mở lần nào”.
“Vậy những người ở trong đó thì sao? Chẳng lẽ họ chưa từng ra ngoài suốt 20 năm hả anh?”.
“Nghe có vẻ hơi viển vông, nhưng đúng là trên thế giới này vẫn có những nơi như thế.
Những tiến sĩ nghiên cứu ở đó đều làm việc trong nhà máy suốt 20 năm chưa từng ra ngoài, một là vì sợ bị lộ những công trình nghiên cứu, hai là sợ họ không quay lại nữa”.
“Như vậy chẳng khác gì địa ngục trần gian cả.
Họ còn có người thân, có gia đình”.
Hà Vân nghĩ đến có những tiến sĩ ở trong một nhà máy dưới lớp băng dày ở nam cực, suốt 20 năm chưa từng được thấy ánh sáng, cũng chưa từng ra ngoài, cuộc sống ngột ngạt đến mức độ nào: “Ở nơi như vậy, không phát điên mới là lạ”.
“Có rất nhiều người đã phát điên, nhiều người c.hế.t, nhưng chôn xong một người lại bị ném vào thêm một người.
Qua cái khe hẹp 40 centi đó”.
Nhớ lại một câu chuyện lúc xưa, chiến thần Quách Dĩ Kiên vĩ đại cũng suýt nữa bị đem đi nghiên cứu, Tô Vũ Phong chỉ biết thở dài.
Bản thân anh cũng có dòng máu giống như Quách Dĩ Kiên, nếu năm đó không được ném đến Đông Xưởng, không biết chừng bây giờ cũng đã mục xương trong nhà máy đó, không có ngày trở về!
“Thật kinh khủng”.
Hà Vân nói: “Lần này đến nhà máy đó lấy composite, phá hủy nó cũng coi như làm việc có ích cho nhân loại”.
Tô Vũ Phong thấy sắc mặt cô có vẻ khó chịu, đành cười cười: "Vân, tại sao sợi dây chuyền đó lại ở chỗ của em?”.
Hà Vân cắn môi suy nghĩ hồi lâu, sau cùng cảm thấy giữa bọn họ chuyện gì cần xảy ra cũng đã xảy ra rồi, Tô Vũ Phong hiện tại như người thân của cô, sau này, có thể anh còn trả thù cho cha mẹ thay cô, cho nên cô cũng không muốn giấu anh nữa.
Hà Vân hít sâu vào một hơi: “Ba mẹ em…”.
Cô còn chưa nói hết câu thì đột nhiên chuông điện thoại của Tô Vũ Phong vang lên, liếc qua màn hình thì là Minh Trạch gọi đến.
Hiện tại đang là nửa đêm, nếu không phải thực sự có việc gấp thì anh ta sẽ không làm phiền Tô Vũ Phong vào thời gian này.
Cuối cùng, Hà Vân đành bảo anh: “Anh nghe điện thoại đi”.
Tô Vũ Phong chần chừ nhìn cô vài giây, sau đó mới ấn nút nghe máy.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Minh Trạch đã cướp lời trước: “Đại ca, đã phân tích xong mặt dây chuyền anh đưa rồi.
Kết quả khớp 99,9% với Huyền Vũ”..