• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thiên Băng

Beta :ladyduong

“Hoàng thượng, hoàng thượng!” Lệ phi trang điểm xinh đẹp quấn quýt làm nũng bên cạnh Đông Phương Thước,“Hoàng thượng, trong cung của nô tỳ cũng đang thiếu người, không bằng hoàng thượng đem Tiểu Chỉ Tử ban cho nô tì đi!”

Vừa nghe nói Bạch Chỉ hôm nay sẽ qua bên Thục Tần, Lệ Phi liền chạy vội tới đây, không nghĩ tới tiện nhân kia xuống tay nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này chiếm lấy hoàng thượng không nói, tự nhiên còn có mặt mũi xin người bên cạnh hoàng thượng.

Mặt Đông Phương Thước không chút thay đổi, chỉ cảm thấy âm thanh của nữ nhân thật sự đáng ghét, cố nén lửa giận,“Trẫm đã đáp ứng Thục Tần rồi, quân vô hí ngôn (vua không nói chơi), chỉ là ái phi không đến sớm một chút.” Này thảo nhân cũng là muốn xếp hàng .

Lệ phi mày nhíu lại, trong lòng thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, ha ha, không có việc gì, về sau luôn có cơ hội, để cho Thục Tần tự động đem Bạch Chỉ đưa đến Xuân Lệ cung của nàng.

“Lan tỷ tỷ, nếu không, ngươi cũng đi xin hoàng thượng đi, đem Chỉ công công qua đây?” U Lan cung, Mẫn phi vẻ mặt sốt ruột, sáng nay thấy Lệ phi vội vã đi đại diện, vạn nhất người thực bị nàng đem đi, đối với các nàng thật bất lợi.“Hiện tại thừa dịp Chỉ công công còn chưa đi đến cung của Thục Tần, dựa vào sự ân sủng của tỷ tỷ, khẳng định có thể đưa hắn đến đây.”

Lan phi nhàn nhạt,“Ngay cả ngươi cũng cho rằng, Bạch Chỉ kia lợi hại như vậy sao?” Tao nhã uống ngụm trà,“Thục Tần kia, bất quá là người hoàng thượng yêu thích, một cung nhân có chút thông minh, có thể làm nên sóng gió gì lớn?”

Mẫn phi nhất thời sửng sốt, nàng có cảm giác, Bạch Chỉ kia, không phải công công bình thường, hơn nữa hoàng thượng giống như đối với hắn rất đặc biệt.

......

Vừa tỉnh lại, Bạch Chỉ cảm thấy tâm tình lập tức thoải mái hơn rất nhiều, không khỏi lấy sờ sờ cái trán, cảm giác mềm mại kia giống như còn trên da thịt, cười ngọt ngào, dù sao cung của Thục Tần cách đây cũng không phải rất xa, thường trở về là được rồi, mặc dù không thể mỗi ngày sớm chiều đều đến, nhưng đối với chính mình mà nói, cũng không phải là chuyện không tốt.

Dù sao, nam nhân kia thật sự rất tốt, Bạch Chỉ cảm thấy, có chút ăn không tiêu.Ngồi dậy, trước ngực sưng lên, trong lòng Bạch Chỉ hoảng sợ, cuống quít xoay người đứng lên, quả thực, trên giường một mảnh màu đỏ nhìn thấy ghê người. Mười ba mười bốn tuổi đúng là giai đoạn trưởng thành của nữ tử, Bạch Chỉ cũng không để ý, nhưng trước mắt, đây cũng phiền toái không nhỏ. Hoàn hảo, nàng đã sớm chuẩn bị vì ngày hôm nay.

Hàng tháng, luôn có vài ngày tâm tình khó chịu như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn Bạch Chỉ tái nhợt, chịu đựng trong bụng ẩn ẩn đau, chuẩn bị đi đưa tin, vừa mở cửa liền thấy Trường Phong sắc mặt đen thui đứng canh giữ ngoài cửa, mà giờ phút này sắc mặt Bạch Chỉ cũng không đẹp.

“Sớm.”

“Sớm.”

Hai tướng mạo, đều là giọng điệu lạnh lùng. Chỉ nghe nam tử lãnh khốc kia hai tay khoanh trước ngực, nhìn hai tay trống trơn của Bạch Chỉ,“Ngươi cứ như vậy mà đi sao?”

Bạch Chỉ nhún vai,“Dù sao mỗi ngày đều trở về, ngươi bị thương?” Nhìn chằm chằm vạt áo trong không cẩn thận lộ ra băng vải màu trắng, hơi nhíu mày.

“Ừ.” Ánh mắt Trường Phong nhìn về hướng khác, liền tránh được nghi hoặc của Bạch Chỉ,“Vương gia còn chưa tỉnh.”

“Ừ.” Trong lòng có chút mất mát, trong tay Bạch Chỉ lấy ra một tờ giấy,“Phương thuốc của Thái y viện nên thay đổi, sau này ngươi tự đi lấy, ta bốn ngày sẽ về một lần, châm cứu cho vương gia.”

Nhìn bóng dáng gầy yếu rời đi, một gã nam tử áo trắng chậm rãi đi ra từ góc tối góc, một tay nhẹ vỗ về hai chân của mình.“Vương gia......”

Trường Phong vọt đến bên người Mộc Cẩn, vốn định mở miệng hỏi hắn vì sao đối với Bạch Chỉ đặc biệt như thế, nhưng khi chạm đến hai mắt ôn nhu kia, Trường Phong đột nhiên cảm thấy chính mình không nên nói ra, chẳng lẽ nói nghe đồn......

“Tiểu Chỉ Tử, hiện tại qua sân vắng cung sao?” Mới ra khỏi Lạc Mai cung, đã thấy Tiểu Lộ Tử mang theo gánh nặng đi tới Nghệnh điện.

“Lộ đại ca, ngươi đây là?” Bạch Chỉ có chút nghi hoặc.

Tiểu Lộ Tử cười hắc hắc,“Hoàng thượng nói bên người vương gia cần có người cơ trí, Hải công công liền đề cử ta với hoàng thượng. Nhờ phúc của Tiểu Chỉ Tử, Lộ đại ca không nhìn tàng thư các lạnh như băng kia .”

Bạch Chỉ mỉm cười, có Tiểu Lộ Tử ở Lạc Mai cung, về sau có chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.“Lộ đại ca, Ly vương điện hạ giao cho ngươi. Có chuyện gì, phải đi sân vắng cung tìm ta.”

......

“Nương nương, đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ Chỉ công công lại đây.” Tiểu Lan cười gật gật đầu, sáng sớm Thục Tần đã hỏi vô số lần phòng quét tước như thế nào, có thể thấy được nàng quả thật rất khẩn trương.

“Thức ăn chuẩn bị sao rồi? Để Tiểu Nhiên Tử đi hâm nóng đồ ăn một chút đi.” Thục Tần cẩn thận suy nghĩ, không biết còn có gì để chuẩn bị không.“Phủ nội vụ đều đem đến nhung lụa thượng đẳng phải không?”

“Đúng vậy, nương nương.” Tiểu Lan rót ly trà nóng để cho Thục Tần bình tĩnh lại, đúng lúc này, Hải công công đi đến hô một tiếng, đi theo phía sau là bóng dáng gầy yếu.

“Thỉnh an Thục Tần nương nương.”Thục Tần lập tức vội vàng đứng lên nâng bọn họ dậy,“Hải công công, Chỉ công công không cần đa lễ.”

Vung phất trần lên, Hải công công cười nhưng ánh mắt lại nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ ngầm hiểu khẽ gật đầu, chậm rãi đứng bên cạnh Thục Tần.

“Nương nương, sau này Tiểu Chỉ Tử chính là người trong cung của ngươi, có làm gì không tốt, nương nương có thể nói với nô tài.” Hải công công nói lời khách sáo, đối với Bạch Chỉ, hắn trăm phần trăm yên tâm.

“Hải công công nói vậy là sao, Tiểu Chỉ Tử tâm tư linh lung, nhất định là Hải công công có cách dạy tốt, nô tì chỉ sợ chậm trễ hắn, chọc hoàng thượng trách tội.” Thục Tần tự nhiên mượn sức của Bạch Chỉ.

“Đêm nay Hoàng thượng sẽ đến sân vắng cung dùng bữa, Tiểu Chỉ Tử, ngươi có thể giúp đỡ Thục Tần một chút.” Hải công công vừa lòng nở nụ cười, Thục Tần này, cũng là người có trí tuệ.

Buổi tối Hoàng thượng muốn đến đây? Thục Tần sắc mặt bình thường, nhưng Tiểu Lan đứng phía sau ánh mắt lộ ra sự vui vẻ, không khỏi nhìn Bạch Chỉ một thân lạnh nhạt đứng ở kia, Chỉ công công này quả thực như nghe đồn rất thần kỳ, đi đến chỗ nào, chỗ nào thì chỗ đó như trời ban ơn lớn.

“Hải công công, nô tì để cho ngự phòng chuẩn bị một ít đồ ăn, nếu không chê, thì cùng với Chỉ công công ở lại đây dùng bữa đi.” Thục Tần vừa nói, Tiểu Lan thông minh chạy vội ra ngoài, để nhanh chuẩn bị tất cả.

“Ha ha, nếu như vậy, tạp gia cung kính không bằng tuân mệnh.”

......

Một bàn thức ăn tinh xảo được bày ra thể hiện tâm tư thập phần cẩn thận của Thục Tần, tươi cười hòa ái, không có một tia tự cao của phi tần, làm cho trong lòng Hải công công và Bạch Chỉ có hơn vài phần hảo cảm.

“Nương nương, nô tỳ mới vừa rồi đi ngự thiện phòng chuẩn bị một ít thức ăn quê hương cho Hải công.” Tiểu Lan nhẹ giọng nói bên tai Thục

“Ha ha, người trong cung của nương nương, thật sự rất lanh lợi.” Hải công công khoa trương nói, Tiểu Lan có chút ngượng ngùng, lui lại mấy bước.

Thục Tần cười cười, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu gắp đồ ăn bỏ vào trong chén trước mặt Bạch Chỉ,“Nghe nói Chỉ công công yêu thích nhẹ, không biết đồ ăn này có hợp khẩu vị của công công không.”

“Nương nương vẫn nên gọi tiểu nhân là Tiểu Chỉ Tử đi.” Bạch Chỉ nhìn đồ ăn nhẹ trong nháy mắt ngây người, kỳ thật, là Mộc Cẩn thích nhẹ, đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy, ngay cả khẩu vị cũng thay đổi dần dần.

Buổi sáng vội vàng sắp xếp chăn nệm, còn chưa ăn cơm, Bạch Chỉ quả thật đói bụng,nhìn Thục Tần và Hải công công động đũa, Bạch Chỉ mới bắt đầu ăn cùng Thục Tần, đang muốn bỏ đồ ăn vào trong miệng, đột nhiên một đoàn màu trắng xông tới làm cho Bạch Chỉ sợ tới mức rớt chiếc đũa trong tay.

“A!” Tiểu Lan hoảng sợ hô lên một tiếng, vội vàng quỳ xuống xin chịu tội,“Hải công công tha tội, Chỉ công công tha tội, đây, đây mèo mà nô tỳ nuôi từ nhỏ, nô tỳ không biết nó sẽ đến đây.”

Sắc mặt Thục Tần biến đổi một chút, Bạch Chỉ nhịn ý cười xuống, cùng là nô tài trong cung, cung nữ này ngược lại xin mình thứ tội, quan niệm này liên quan đến cấp bậc, quả thật đáng sợ.“Không sao, là tự ta không cẩn thận.”

Cúi đầu nhìn tiểu miêu béo kia, giờ phút này tự nhiên hưởng thụ ăn đồ ăn rớt xuống của mình, không khỏi cười ra tiếng, nhưng mà, chỉ một lát sau, sắc mặt Bạch Chỉ liền lạnh lại.

“Sao, tại sao có thể như vậy?” Thục Tần hoảng sợ đứng lên, khẩn trương nhìn Hải công công và Bạch Chỉ, chỉ thấy con mèo kia cư nhiên giãy dụa lăn lộn trên mặt đất đứng lên, chỉ một lát sau liền không nhúc nhích.

“Có độc?!” Hải công công la lên một tiếng vuốt ve chiếc đũa, cùng Bạch Chỉ bốn mắt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK