• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thiên Băng

Beta: ladyduong

“Vương gia, ngươi tỉnh?” Sáng sớm, Trường Phong bưng một chén dược đi đến, chỉ thấy nam tử kia im lặng ngồi trên giường, nhìn chằm chằm bàn tay của mình đang cắm đầy châm, không biết suy nghĩ cái gì.

Mộc Cẩn ngẩng đầu lên,“Trường Phong, sớm.” Đối với bản thân mình bất tri bất giác bị thương, Mộc Cẩn đã thành thói quen. Đã vài năm, mỗi khi vừa tỉnh lại, thường xuyên phát hiện thân thể xuất hiện không ít vết thương, vừa mới bắt đầu thì nghĩ chính mình bị mộng du, nhưng Trường Phong lại giải thích là hắn không cẩn thận làm thương chính mình, Mộc Cẩn đã cảm thấy, hắn hình như, lén gạt chuyện gì. Nhưng mà, Trường Phong chính là Trường Phong, Trường Phong vĩnh viễn cũng sẽ thương hại mình.

“Vương gia, cảm thấy thân thể thế nào?” Tối hôm qua Dạ Lan đau đến ngất đi, không biết hiện tại thân thể của vương gia còn có cảm giác gì không.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu,“Không có, chỉ có chút mệt mỏi.”

Nhìn nam tử ôn nhu kia mặt không chút thay đổi uống xong thanh độc dược tự tay mình hầm, Trường Phong biết, hương vị rất đắng, nhưng cho tới bây giờ vương gia cũng chưa bao giờ hỏi, vì sao hàng tháng, hắn đều phải uống dược kỳ quái này.

Ai sẽ nghĩ đến, ban ngày Tàn vương thiện lương nhu nhược, ban đêm lại là Ma quân lãnh khốc xinh đẹp. Cặp chân kia, Trường Phong nhiều khi cũng muốn nói cho hắn biết, kỳ thật có thể đi, chỉ là trong lòng bóng ma lớn hơn cảm giác của thân thể, hơn nữa, Tàn vương trong Lạc Mai cung, đối với mọi người mà nói, là không có uy hiếp nào, vương gia lại càng an toàn.

“Vương gia, kỳ thật Mai phi nương nương......”

“Trường Phong!” Mộc Cẩn buông chén thuốc không xuống, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.“Không thể động, ta không nghĩ sẽ làm phức tạp đến hoàng huynh.”

Trường Phong nhấp hé miệng, kỳ thật vương gia có cuộc sống nhẹ nhàng như vậy cũng tốt, Mai phi nương nương ở lại, không chỉ có Lạc Mai cung lạnh như băng. Có lẽ, vương gia chỉ không muốn vô cầu như vậy, mới có thể bình tĩnh quá nhiều năm như thế.

So với nam tử giết người đẫm máu kia, Trường Phong không đành lòng, nói cho vương gia, còn có một người như vậy tồn tại.

......

“Tiểu Chỉ Tử, nghe nói ngươi hai ba ngày lại về Lạc Mai cung một chuyến, như thế nào, là cảm thấy Cẩn đệ so với Thục Tần này tốt hơn, phải không?” Đông Phương Thước đang đánh cờ không biết là cố ý hay là vô tình hỏi một câu như vậy.

Bạch Chỉ hơi sửng sốt, chỉ thấy Thục Tần thản nhiên nhìn nàng, nói vậy, trong cung có một ít người lắm miệng không an phận .

“Vương gia đối với tiểu nhân không tệ, huống hồ bệnh của vương đều do tiểu nhân chăm sóc, không thể bỏ dở nửa chừng.” Nhẹ nhàng hạ xuống một câu, Bạch Chỉ cảm thấy, hành vi của mình không nhất thiết phải giải thích hết cho mỗi người.

Trong lòng Đông Phương Thước không hờn giận, ngay cả mình cũng không nói rõ được. Vì sao thấy Bạch Chỉ đối với Cẩn đệ tốt như vậy, trong lòng hắn sẽ có chút ghen tị, là vì mình là đế vương, cảm thấy người trong cung phải lấy hắn làm trung tâm, hay phải nói, có nguyên nhân gì khác.

“Hai chân của Cẩn đệ đã có chuyển biến tốt, y thuật của tiểu tử ngươi, lại cao minh như vậy? Không bằng, đem ngươi điều đến bên người trẫm, phụ trách phòng ngủ của trẫm, như thế nào?” Đông Phương Thước hai mắt mỉm cười, vui đùa lại có vài phần thiệt tình, để cho Thục Tần một bên có chút nhìn không thấu.

“Chiếu tướng.” Cuối cùng hạ xuống đường chết, toàn quân của Đông Phương Thước bị diệt.“Bên người hoàng thượng đã có sư phó chiếu cố, đã là chu toàn vạn phần. Thục Tần nương nương thân thể yếu đuối, tiểu nhân còn muốn tận tâm giúp nương nương điều trị tốt.” Gần vua như gần cọp, Bạch Chỉ thật sự không biết, đã là tiểu công công, thì có gì mà Đông Phương Thước lại nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Nhìn ván cờ không một chút lưu tình, Đông Phương Thước bất đắc dĩ lắc lắc đầu,“Ngươi nha, bao nhiêu nô tài tranh muốn đến hầu hạ bên người trẫm, như thế nào, ngươi lại sợ trẫm như vậy?”

Đúng lúc này, Hải công công lo lắng chạy đến, phá vỡ không khí trầm mặc.

“Hoàng thượng, có người từ biên cương tới !” Biểu tình cẩn thận kia, Đông Phương Thước nhướng mày.

......

“Cái gì? Tán quốc cử năm vạn binh, đã đến thành trì biên cương?”

Phía trên đại điện, quần thần khiếp sợ.Sắc mặt Đông Phương Thước, nghe nói vương tử Tán quốc có âm mưu soán vị, dã tâm thật lớn, không nghĩ nhanh như vậy đã dẫn chiến hỏa về Dập quốc. Trong lòng các đại thần đều hiểu, thời điểm Phương Cố Chi đóng ở biên cương, Tán quốc đã chịu an phận, nay Phương Cố Chi về tới kinh đô, biên cương lập tức truyền đến tình hình chiến đấu, nếu không phải đối phương sợ thanh danh của Minh Nguyệt tướng quân thì làm sao lại có việc khéo như vậy.

“Phương Cố Chi đâu?” Đông Phương Thước trừng mắt đảo qua, mấy ngày không thấy hắn vào triều sớm, nghĩ rằng để cho hắn có thời gian bình tĩnh một chút, hiện tại, nhưng là không có cái kia công phu làm cho hắn điều niệm vong thê.“Truyền Phương Cố Chi.”

“Hoàng thượng!” Đúng lúc này, một võ tướng đứng dậy,“Hoàng thượng, sau khi có việc của Vạn tướng quân, Phương Cố Chi tâm tính khác thường, không bằng, để mạt tướng mang binh đi đánh lui ngoại xâm!” Kỳ thật, tuổi của Phương Cố Chi không lớn, lại được Minh Nguyệt tướng quân khen, bao nhiêu người trong lòng không phục, nhân cơ hội này, tự nhiên cũng nên biểu hiện tốt một chút, lấy cơ hội lần này thị uy một phen, Dập quốc, cũng không phải chỉ có một tướng quân là Phương Cố Chi.

Đông Phương Thước cũng nghĩ tới điểm ấy,“Được, Lưu tướng quân, chuẩn !”

......

“Nghe nói, Lưu tướng quân bị bắt ở biên thành, năm vạn đại quân toàn quân đều bị diệt!” Mấy ngày sau, một tin tức truyền khắp kinh đô làm người ta khiếp sợ, dân chúng lòng người hoảng sợ.Đông Phương Thước “ba” một tiếng, đem thư khuyên hàng của Tán quốc hung hăng quăng xuống chân các đại thần.

“Tán quốc cuồng vọng, chỉ bắt được một tướng quân của Dập quốc làm tù binh, đã nghĩ lấy tướng này uy hiếp, là nói Dập quốc ta không có người sao!” Giờ phút này trên đại điện đã không ai dám nói gì.

“Phương Cố Chi đâu! Lập tức kêu người truyền đến, nếu không đến, cũng áp giải đến cho trẫm!”

Trong Sân Vắng cung, sắc mặt Thục Tần u buồn.“Nương nương, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Lan thấy Thục Tần mấy ngày này đều rầu rĩ không vui, chẳng lẽ bởi vì hoàng thượng?

“Biên cương báo nguy, mấy ngày nay hoàng thượng tính tình nóng nảy, có mấy ngày đều ở tại ngự thư phòng.” Thục Tần đã tự tay hầm chè hạt sen đem đến cho Đông Phương Thước để giải nhiệt, nhưng hắn lại giận dữ đuổi nàng ra. Thục Tần không phải cảm thấy ủy khuất, mà là không muốn thấy dáng vẻ không vui của Đông Phương Thước, nàng đột nhiên cảm thấy, chính mình không có thể giúp hoàng thượng bớt ưu phiền, là bản thân mình vô năng.

Biên cương báo nguy? Bạch Chỉ hơi dừng động tác trong tay một “Sắp quân không phải ở kinh đô sao, biên cương từ trước luôn là sắp quân đóng, chỉ cần hắn lãnh binh, Tán quốc làm sao có thể là đối thủ của Dập quốc.” Tiểu Lan đối với uy danh của Minh Nguyệt tướng quân cũng có nghe thấy, không khỏi nói ra miệng.

Khe khẽ thở dài, Thục Tần nhấp ly trà, nhưng lại vô vị,“Nói vậy, chắc là do hắn không chịu đi.” Chuyện ra như vậy, chắc trong lòng Phương Cố Chi còn thầm oán hoàng thượng .

......

“Ngươi đã đến rồi.” Ban đêm, trong hoàng cung một góc sáng sủa, một nam tử mặc thanh sam cô độc đứng trong đình, phía sau truyền đến tiếng vang làm hắn xoay người lại,“Lâm nhi, ta biết, ngươi sẽ đến tìm ta.”

Bạch Chỉ hơi hơi nhíu mày, hắn biết?

Phương Cố Chi mỉm cười,“Ngươi và sư phó giống nhau, ưu dân ái quốc, nói vậy, ngươi tới khuyên ta đi lãnh binh.”

Bạch Chỉ từ chối cho ý kiến, nàng vốn không phải Vạn Lâm, Phương Cố Chi không tất yếu phải vì nàng, buông tha cho an nguy dân chúng ở biên cương. Đang muốn mở miệng, lại nghe âm thanh đau thương của nam tử kia truyền đến.“Ta chỉ sợ, sau khi rời khỏi, sẽ lại một lần nữa biệt ly vĩnh viễn.” Hắn thật sự rất sợ, trong khoảng thời gian này, lại phát sinh cùng một việc, hắn muốn xin lỗi sư phó, hắn không thể lại mất đi Vạn Lâm.

Dưới ánh trăng kia khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc thản nhiên mà quật cường,“Ngươi hẳn nên đi.”

Phương Cố Chi hơi lắc đầu,“Nhưng ta nghĩ, ích kỷ một lần, là lúc này đây.”

“Như vậy, ngươi không cần nói, là vì ta.” Không hắn nói, nam nhân có thể thay đổi, Bạch Chỉ không hề nhìn hắn, có thể làm, nàng đã làm.

Xoay người muốn đi, lại nghe phía sau một tiếng thở dài,“Lâm nhi, ta chỉ nghe lời ngươi.”

Dừng chân một chút, âm thanh thản nhiên truyền đến.“Đi thôi, biên cương dân chúng cần ngươi.”

Như vậy, ngươi không cần ta, phải không. Trên khuôn mặt Phương Cố Chi hiện lên một tia chua sót, tay không khỏi nắm chặt thành quyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK