Beta: ladydudong
Hải công công lẳng lặng đứng ở trong ngự thư phòng , nhìn hoàng thượng chuyên chú không ngừng vung họa bút, thần sắc này hắn chưa bao giờ gặp qua .
Rốt cuộc Đông Phương Thước cũng dừng bút, thổi mặt giấy còn chưa khô , nhìn bức họa như trân bảo.
“Đức Hải , ngươi nói ta còn gặp lại nàng sao ?’Tinh tế quan sát khuôn mặt tuyệt sắc nữ tử trong bức họa , Đông Phương Thước trong đâu hoài nghi , nữ tử này là ai ?Vì sao lại xuất hiện trong hoàng cung ? Nàng còn có thể xuất hiện lần nữa sao ?
Hải công công không rõ, theo ánh mắt Đông Phương Thước mải miết nhìn bức họa nữ tự tựa thiên tiên , đột nhiên bừng tỉnh : ‘Hoàng thượng không bằng nô tài phái người đi tìm nữ tử này ?’
Đông Phương Thước hơi hơi dừng một chút , không nói gì .
Mà Hải công công ở bên người hắn đã lâu , tự nhiên biết ý tứ hắn . Chờ Đông Phương Thước ngắm đủ , Hải công công mới cẩn thận đem bức họa cất đi : ‘ Hoàng thượng , Thục phi nương nương có thai .’
Hơi hơi giương mắt , Đông Phương Thước có chút không yên lòng : ‘ Chuyện khi nào ?’
‘Hôm qua , Tiểu Chỉ vì nương nương bắt mạch , nói đã có hỉ mạch.’ Hải công công quan sát sắc mặt Đông Phương Thước , tựa hồ hiểu được điều gì .
Thật sâu hít vào một hơi , ‘Đi đến chỗ Thục phi.’Minh hoàng vén nhanh vạt áo , đi nhanh ra khỏi thư phòng .
Trong phòng ấm áp , Thục phi vì kinh sợ lúc trước mà hiện tại vẫn nằm trên giường.
‘Hoàng thượng giá lâm…’
Đông Phương Thước một thân long bào bước vào , Thục phi vội vàng sốc chăn lên chuẩn bị nghênh đón ,lại hắn một phen cản lại : ‘Ái phi không cần đa lễ.’ Kia khuôn
mặt nhộn nhạo tươi cười làm cho khuôn mặt có chút tái nhợt của Thục phi nổi nên hai vòng đỏ ửng .
‘Chúc mừng nương nương , chúc mừng nương nương . Hoàng thượng biết nương nương có thai , lập tức chạy đến .’Hải công công ở một bên cười , nhìn Thục phi vẻ mặt hạnh phúc.
‘Ái phi , nàng có muốn ăn món gì ?’Đông Phương Thước một tay đặt trên mu bàn tay Thục phi , giọng điệu ôn nhu chưa từng có .
Kia nữ tử còn đắm chìm trong mộng nhẹ nhàng lắc đầu , Thục phi chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ mang thai . Hậu cung giai nhân ba ngàn ,vẫn không có phi tử nào hoài
long thai , chính mình mang thai đầu tiên , là cốt nhục duy nhất của hoàng thượng .
Tiểu Lan đã muốn cao hứng cười ,bê một ly trà Long Tĩnh tiến vào : ‘Hoàng thượng thỉnh dùng trà.’
Đông Phương Thước nhẹ nhàng nhấp một ngụm : ‘Tiểu Chỉ Tử đâu , như thế nào không thấy hắn.’
‘Chỉ công công sáng sớm đã đến thái y viện cấp nương nương bốc thuốc.’ Tiểu Lan cúi đầu , vụng trộm nhìn khuôn mặt Thục phi trên giường . Mọi người đều biết , Thục phi mang thai là việc rất quan trọng , để tránh bị bại lộ , Chỉ công công quyết định chính mình sẽ đi bốc thuốc.
Đúng lúc này, Bạch Chỉ cúi đầu chậm rãi đi đến ,trong tay đang cầm một chén thuốc vừa sắc xong , hơi ngẩng nhìn Đông Phương Thước : ‘Tham kiến hoàng thượng.’
Đông Phương Thước trên mặt tươi cười : ‘Tiểu Chỉ Tử , ngươi vất vả rồi.’
Không biết vì sao , Thục phi nhìn ánh mắt này trong lòng cảm thấy , đây mới chính là Đông Phương Thước .
Nhẹ nhàng lắc đầu , xoa nhẹ bụng còn bằng phẳng , có lẽ , chính mình suy nghĩ nhiều đi.
Tiểu Lan cầm chén thuốc , cẩn thận uy Thục phi mà Đông Phương Thước vẫn nhìn về phía tiểu công công đang cúi đầu kia . Kia cái cằm tinh sảo , đôi mắt cụp xuống ,
Đông Phương Thước lại nhớ đến tiên tử áo trắng hôm qua ,trong lòng không khỏi kinh hoàng .
‘Tiểu Chỉ Tử tối hôm qua ngươi ở đâu .’ Không tự chủ được thốt ra ,ngay cả Đông Phương Thước chính mình thấy sửng sốt .
Bạch Chỉ sắc mặt không đổi : ‘Bẩm hoàng thượng , tối hôm qua thần hầu hạ nương nương đi ngủ sau đó rất sớm cũng trở về phòng .’Tối hôm qua ở trên lầu các , Đông
Phương Thước lệnh cung nhân bắn nhưng nàng không hiểu tại sao hắn lại không bắn mũi tên kia . Cũng may còn có chút khoảng cách , hẳn hắn không thấy rõ dung mạo của mình .
Thì ra là thế . Đông Phương thước biểu tình có chút mất mát , khóe miệng nâng lên một tia tự giễu , Bạch Chỉ đến cùng cũng là một tiểu công công .
Này tất cả biến hóa trên khuôn mặt anh tuấn kia đều không thoát khỏi ánh mắt của nữ tử trên giường , Thục phi thâm ý lạnh nhạt liếc nhìn Chỉ công công , yên lặng đem chén thuốc uống xong xuống .
Đông Phương Thước nhẹ nhàng nắm vạt áo chuẩn bị đứng dậy , không nghĩ lại va vào Tiểu Lan đang xoay người .
Chỉ nghe “phịch” một cái , chén thuốc vỡ , ‘Hoàng thượng !’ Thục phi cùng Hải công công hoảng sợ hô ,mà kia Đông Phương Thước hướng Bạch chỉ ngã xuống .
Bản năng thân thủ tiếp được đảo lại nam tử , Bạch chỉ vững vàng đứng lại , kia Long Tiên Hương xông vào mũi , ngoài ý muốn chống lại con ngươi đen thâm thúy , thời
gian như dừng lại .
Đông Phương thước lần đầu tiên gần gũi khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc : ‘Tiên tử.’
Bốn phía là một không khí quỷ dị , người trong phòng sợ hãi nhìn nam tử cao cao tại thượng , giờ phút này chính một tay phủ lên khuôn mặt ngốc lăng của tiểu công công
Bạch chỉ nhướng mày , buông tay ra , lại phát hiện Đông phương Thước cứ như vậy nắm lấy .
‘Hoàng thượng !’Không khỏi đè thấp thanh âm giận giữ làm cho Đông Phương Thước thanh tỉnh .
Lưu luyến thu lại cánh tay , mang theo ánh mắt hồ nghi , Đông Phương Thước đứng thẳng thân hình ,mới vừa rồi hương thơm ngát thản nhiên như trước vương vấn ở
chóp mũi , Bạch Chỉ ? Tiểu Chỉ Tử ?Nhưng là , lần trước mẫu hậu ở ngự hoa viên nghiệm chứng qua , Tiểu Chỉ Tử quả thật là nam nhân .
Vì sao như vậy ? Đông Phương Thước cảm thấy loại khác thường tâm đông như tra tấn mình đến điên rồi . Trong tay mới vừa rồi lưu lại một chút trắng mịn , ánh mắt không tự chủ nhìn cánh tay trắng nõn của Bạch Chỉ .
‘Hoàng thượng tha mạng , hoàng thượng tha mạng !’Tiểu Lan biết mình phạm vào sai lầm lớn , “bùm” một tiếng quỳ xuống , mà Bạch Chỉ cùng Hải công công , Thục phi
cùng cúi thân xuống : ‘hoàng thượng tha lỗi .’
Trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc .Hắn không phải là nghĩ đến cái gì đi ?Bạch chỉ lẳng lặng cúi đầu , cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ đỉnh đầu truyền đến , trong lòng đã có một trăm chủ ý .
‘Đều đứng lên đi , là trẫm không cẩn thận .’ Thanh âm thản nhiên truyền đến , mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Đông Phương Thước trên mặt mất tự nhiên đỏ ửng.
Mà Thục phi lại một lần nữa nhìn thật sâu thoáng nhìn qua bạch chỉ bên cạnh , không biết suy nghĩ cái gì .
Khải hoàn trở về nam tử sắc mặt lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa , dân chúng hai bên đường nhiệt tình la lên : ‘Minh Nguyệt tướng quân ! Minh Nguyệt tướng quân đã trở lại !’
Tán quốc đại quân đã bị đánh lui ,Phương Cố Chi không phụ sự mong đợi của mọi người mang theo thư hàng của Tán quốc , suất lĩnh đại quân hồi kinh .
Trong tay gắt gao nắm chặt bức họa , người trong cung truyền tin tới , hoàng thượng gần đây trong kinh tìm một nữ tử , mà nữ tử trong tranh khuynh thành tuyệt sắc không phải là Lâm nhi sao ?
Vì sao hoàng thượng có bức họa của Lâm nhi ?Phương Cố Chi không khỏi lo lắng nhấp hé miệng , chẳng lẽ Bạch chỉ trong cung bị hoàng thượng phát hiện .
Lúc này trong Lạc mai cung yên tĩnh hài hòa một góc, nam tử áo trắng đứng dưới cây liễu , đem bức họa dấu trong tay áo , nhìn hắc y nhân đang quỳ , "xoạt" một tiếng
liền biến mất trong không khí .
‘Chỉ nhi , nếu là tất yếu ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này .’