"Tôi nghĩ việc tẩy trùng cho cừu có thể đợi đến mai." Người trông nom trại cừu nói. Một người theo chủ nghĩa thực dụng triệt để.
"Còn một điều nữa khiến tôi băn khăn," ông ta nói. "Đất sẽ trở nên mềm hơn vì trận mưa hôm qua, và có một chỗ xe có thể không qua được. Vì vậy tôi có thể sẽ phải yêu cầu cậu đi bộ từ điểm đó. Không phải lỗi của tôi mà."
"Được mà bác," tôi nói.
Đi bộ xuống đồi, tôi bỗng nhớ ra bố của Chuột có một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở Hokkaido. Nghĩ lại mới thấy nhiều năm trước Chuột đã nói vậy mấy lần. Tít trên núi, đồng cỏ rộng lớn, ngôi nhà hai tầng cổ. Xưa nay tôi toàn vậy, những chi tiết quan trọng mãi sau mới nhớ ra. Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến điều đó ngay khi nhận được thư Chuột. Nếu tôi nghĩ ra trước, chắc hẳn đã có nhiều cách để theo đuổi.
Bực bội với chính mình, tôi lê bước trở lại thị trấn theo con đường trên núi càng lúc càng trở nên tối hơn. Trong một tiếng rưỡi đi bộ ấy; tôi chỉ gặp ba chiếc xe động cơ. Hai chiếc là xe tải diesel lớn chất đầy gỗ, một chiếc máy kéo nhỏ. Cả ba đều đi xuống núi, nhưng không ai hô lên cho tôi đi nhờ. Về phần tôi mà nói, như vậy càng tốt.
Đến lúc tôi về tới quán trọ đã quá bảy giờ, đêm đã đen mịt. Người tôi lạnh thấu đến xương. Chú cún chăn cừu thò mũi ra khỏi chuồng chó và rên rỉ theo hướng tôi.
Cô mặc quần bò và áo len cổ lọ của tôi, hoàn toàn chìm đắm vào trò chơi điện tử trong phòng giải trí gần cửa quán trọ. Có vẻ giống một phòng khách cổ được tu sửa, căn phòng vẫn có một lò sưởi tuyệt đẹp. Một lò sưởi đốt củi thật sự. Thêm vào đó, có bốn trò chơi máy tính và hai bàn lăn bi ghim của Tây Ban Nha rẻ tiền, loại người ta không bao giờ tìm thấy ở bất cứ đâu.
"Em đói ngấu rồi," cô nói.
Tôi đặt bữa tối và đi tắm nhanh. Lau khô người, lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi cân xem mình nặng bao nhiêu. Sáu mươi cân, giống như mười năm về trước. Chút mỡ thừa quanh bụng đã được cắt bớt một cách gọn ghẽ sau tuần vừa rồi.
Khi tôi quay lại phòng, bữa tối được bày ra. Múc từng miếng ra khỏi nồi thịt và khoai tây đang bốc hơi rồi vừa ăn vừa uống bia, tôi kể cho cô về trại chăn cừu thị trấn và người trông nom trại cừu được đào tạo trong Tự vệ quân. Cô rất bực mình vì đã để lỡ cơ hội xem đàn cừu.
"Tuy vậy," cô nói, "em nghĩ chúng mình chỉ còn cách mục tiêu có một bước."
"Anh hy vọng là em đúng," tôi nói.
Chúng tôi xem một bộ phim Hitchcock trên TV, bò vào giường rồi tắt đèn. Đồng hồ dưới nhà điểm mười một giờ.
"Có lẽ không phải là đêm nay," tôi nói. "Chúng mình phải dậy sớm mà."
Cô không nói gì. Cô đã ngủ say, thở đều đều. Tôi lên dây chiếc đồng hồ báo thức du lịch và hút thuốc trong ánh trăng. Âm thanh duy nhất là tiếng cuồn cuộn của dòng sông.
Sau một ngày chạy loanh quanh, tôi cảm thấy mệt mỏi về thể xác, nhưng trí óc tôi đang chạy với tốc độ một cây số rưỡi một phút. Tôi không tài nào ngủ được. Âm thanh của dòng sông chỉ là một tiếng ồn khác đối với tôi, và nó đang gắn chặt vào óc tôi.
Nín thở trong bóng tối, tôi để hình ảnh thị trấn tan ra và biến mất quanh mình. Những ngôi nhà mục rữa dần, đường tàu han gỉ và biến mất, cỏ dại lấn áp đất trồng trọt. Thị trấn đã kết thúc lịch sử một trăm năm ngắn ngủi và chìm vào lòng đất. Thời gian đi ngược trở lại như một bộ phim quay ngược. Một lần nữa, con hươu Ainu, những con gấu đen, rồi bầy sói lại trở nên sống động trên đồng bằng, hàng đàn châu chấu dày đặc phủ kín bầu trời, một biển cỏ tre đung đưa trong gió thu, và những cây xanh quanh năm lộng lẫy che khuất mặt trời.
Tất cả những công trình của loài người mờ dần vào hư không, tuy nhiên lũ cừu vẫn còn. Chúng đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi, mắt sáng rực trong bóng tối. Không nói gì, không nghĩ gì, chúng cứ nhìn mãi nhìn mãi - thẳng vào tôi. Hàng vạn con cừu. Tiếng răng lách cách đều đều của chúng bao phủ trái đất.
Đồng hồ điểm hai tiếng và chúng biến mất.
Rồi tôi ngủ thiếp đi.