Đối với cô, việc ấy cũng như thể cố cởi áo khoác trong giá rét đầu tháng Ba. "Em cho là giờ vẫn chưa phải lúc để lộ tai", cô nói. "Em chưa hoàn toàn thoải mái với chúng."
"Thật ra anh không phản đối đâu," tôi nói. Ngay cả khi che tai đi, cô cũng xinh ra phết.
Cô thỉnh thoảng cho tôi xem tai; hầu hết vào những lúc gần gũi nhau. Gần gũi cô khi cô để lộ tai là một trải nghiệm tôi chưa từng biết đến. Khi trời mưa, mùi mưa biểu lộ vô cùng rõ ràng. Khi chim hót, điệu nhạc của chúng nghe cực kỳ sáng rõ. Tôi không biết phải diễn đạt như thế nào, nhưng đúng là như thế đó.
"Em không để lộ tai khi ngủ với những người đàn ông khác ư?" một lần tôi hỏi cô.
"Tất nhiên là không," cô nói. "Có lẽ họ còn chẳng biết là em có tai nữa."
"Chuyện ấy như thế nào với em khi em không để lộ tai?"
"Một nhiệm vụ. Khô khan và vô vị, như nhai giấy báo vậy. Nhưng như thế cũng chẳng sao. Anh biết đấy, hoàn thành một nhiệm vụ chẳng có gì xấu cả."
"Nhưng khi tai em lộ ra chuyện ấy tốt hơn ngàn lần, đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy thì em nên để lộ chúng ra," tôi nói. "Không cần phải chịu đựng những lúc buồn tẻ ấy một cách vô cớ."
Vô cùng nghiêm túc, cô nhìn chằm chằm vào tôi và nói, "Anh không hiểu gì hết."
Tất nhiên, có nhiều thứ tôi không hiểu gì hết.
Chẳng hạn, lý do tại sao cô đối xử với tôi một cách đặc biệt. Tôi không bao giờ có thể tin rằng mình lại hay hơn hoặc khác biệt với bất kỳ người nào khác.
Nhưng khi tôi kể điều đó cho cô, cô chỉ cười.
"Thật ra rất đơn giản," cô nói. "Anh cất công đi tìm em. Đó là lý do lớn nhất."
"Và giả sử một người nào khác đã cất công đi tìm em?"
"Ít nhất trong thời điểm hiện tại, anh là người muốn em. Hơn nữa, anh tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ về mình."
"Vậy tại sao anh lại cứ nghĩ như vậy?" tôi bối rối.
"Đó là vì anh chỉ sống có một nửa," cô nói nhanh. "Nửa kia vẫn còn ngủ yên đâu đó."
"Hừm."
"Theo nghĩa đó, anh không khác em. Em đang che giấu tai mình, còn anh chỉ có một nửa con người mình là đang thật sự sống. Chắc có vẻ như vậy quá đúng không?"
"Ngay cả khi đúng như vậy, cái nửa còn lại của anh không thể nào sánh được với tai em."
"Có lẽ là không," cô mỉm cười. "Anh đâu có biết được, đúng không?"
Và vẫn giữ nụ cười đó, cô hất tóc ra sau và cởi khuy áo.
Buổi chiều tháng Chín gần về cuối hè ấy, tôi nghỉ phép một ngày và nằm trên giường với cô, vuốt tóc cô và ngẫm nghĩ về cái dương v*t cá voi. Biển, một màu chì xám sẫm. Một cơn gió lộng quật vào cửa sổ khu hải dương. Trần nhà cao ngất, phòng trưng bày vắng tanh. Cái dương v*t bị cắt rời mãi khỏi con cá voi, ý nghĩa của nó với tư cách là dương v*t cá voi đã bị mất đi vĩnh viễn.
Rồi tôi lại nghĩ đến chiếc váy ngủ của vợ tôi. Không có chiếc váy ngủ thật nào. Chỉ có điều, vương vấn trong đầu tôi là hình ảnh mơ hồ về một chiếc váy ngủ vắt hờ trên ghế. Tôi không thể nhớ được chiếc váy đã có ý nghĩa như thế nào với tôi. Liệu có phải một ai đó khác đã sống cuộc đời tôi trong cả quãng thời gian ấy.
"Nói anh nghe, em không mặc váy ngủ phải không?" tôi hỏi bạn gái tôi.
Cô nhấc đầu khỏi vai tôi và nhìn tôi một cách hững hờ.
"Em không có chiếc nào."
"Hừm," tôi nói.
"Nhưng nếu anh nghĩ anh sẽ hứng thú hơn nếu em..."
"Không, không phải như vậy," tôi nhanh chóng cắt lời. "Đó không phải là lý do tại sao anh hỏi."
"Không, thật đấy, anh không cần phải ngượng. Em hoàn toàn quen với mấy thứ đó do công việc của mình. Em không hề ngượng chút nào."
"Anh không đòi hỏi bất cứ thứ gì," tôi nói. "Nói thật nhé, mọi thứ anh cần là em và đôi tai em, không hơn."
Cô bĩu môi lắc đầu và dụi trán vào vai tôi. Chưa đầy mười lăm giây sau, cô ngẩng lên.
"Này anh, sẽ có một cuộc điện thoại quan trọng trong mười phút nữa."
"Một cuộc điện thoại ư?" Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại bên giường.
"Đúng thế, chuông điện thoại sắp reo."
"Em có thể đoán được à?"
"Em đoán được."
Cô châm ình một điếu thuốc, đầu dựa trên ngực tôi. Một lát sau, tàn thuốc của cô rơi cạnh rốn tôi và cô chun môi thổi tắt đi. Tôi sờ tai cô giữa những ngón tay mình. Đó là một cảm giác thật tuyệt vời. Đầu óc tôi trống rỗng với những hình ảnh không ra hình thù gì buông trôi lơ lửng.
"Một điều gì đó liên quan đến cừu," cô nói. "Rất nhiều cừu và đặc biệt một con cừu."
"Cừu ư?"
"À há," cô nói, đưa điếu thuốc hút dở một nửa cho tôi. Tôi rít một hơi, rồi dụi thuốc vào gạt tàn. "Và đó sẽ là khởi đầu ột cuộc phiêu lưu hoang dại."
Ngay sau đó chuông điện thoại reo. Tôi nhìn cô, nhưng cô đã ngủ gật trên ngực tôi. Tôi để chuông điện thoại reo bốn lần mới nhấc máy.
Đó là tay đối tác. "Cậu có thể đến đây ngay được không?" hắn nói. Có một vẻ gì giận dữ trong giọng hắn. "Tôi có một việc cực khẩn muốn bàn với cậu."
"Khẩn như thế nào?"
"Cứ đến đây rồi cậu sẽ thấy," hắn nói.
"Có trời mới biết việc này liên quan đến cừu," tôi nói, thử xem phản ứng của hắn thế nào. Đó là điều tôi không nên nói. Ống nghe trở nên lạnh băng.
"Làm sao cậu biết được?" tay đối tác hỏi.
Cuộc rượt đuổi cừu hoang bắt đầu.