Tôi phải mất một lúc mới nhận ra được đó là tiếng gõ cửa. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện có ai gõ cửa. Chuột không gõ cửa, đó là nhà của hắn. Người trông nom trại cừu có thể gõ, nhưng chắc chắn ông ta không đợi trả lời trước khi bước vào. Có lẽ bạn gái tôi – không, cô hẳn sẽ lẻn vào qua cửa bếp và tự pha ình một cốc cà phê. Cô không phải dạng quen gõ cửa.
Tôi mở cửa, và đứng đó, cách tôi hai thước, là Người Cừu. Rõ ràng hắn không mấy bận tâm đến việc cửa mở hay tôi là người mở cửa. Hắn cẩn thận xem xét hộp thư như thể nó là một mẫu vật hiếm có, lạ lùng. Người Cừu không cao hơn hộp thư là mấy. Cùng lắm là khoảng một mét bốn mươi bảy. Vai lại còn thõng xuống và chân đi vòng kiềng.
Ngoài ra, khoảng cách giữa bậu cửa ra vào, nơi tôi đứng, và mặt đất, nơi hắn đứng là khoảng mười lăm centimet, vì thế cứ như tôi đang nhìn xuống hắn từ cửa sổ xe buýt. Như thể phớt lờ khiếm khuyết rõ ràng của mình, hắn tiếp tục xem xét kỹ lưỡng hòm thư.
"Tôi vào được không?" Người Cừu nói nhanh như súng liên thanh, quay người sang một bên suốt trong khi nói. Giọng hắn giận dữ.
"Vâng mời anh vào," tôi nói.
Hắn cúi xuống cẩn thận cởi dây đôi ủng leo núi. Đôi ủng đóng một lớp bùn dày như vỏ bánh mì ngọt. Người Cừu dùng cả hai tay nhấc ủng lên và, với kỹ thuật điêu luyện, đập mạnh chúng vào nhau. Bùn đã đóng cứng rơi tới tấp xuống đất. Rồi để chứng minh cho kiến thức tuyệt vời về sơ đồ bố trí của ngôi nhà, hắn xỏ dép vào, đi đến xô pha và ngồi xuống.
Thật tuyệt chưa, tôi nghĩ.
Người Cừu mặc nguyên cả một tấm da cừu che hết qua đầu. Tay chân hắn là đồ giả và được ráp vào, nhưng bộ đồ thật vừa vặn với thân hình chắc nịch của hắn. Mũ trùm cũng làm giả, nhưng cặp sừng uốn quăn trên đỉnh đầu hoàn toàn thật. Đôi tai, có lẽ được dây kim loại giữ cho chắc thêm, thò ra ngang nhau từ hai bên mũ trùm. Chiếc mặt nạ che khuất nửa trên khuôn mặt hắn, đôi găng tay và tất, mọi thứ đều màu đen. Có một khóa kéo từ cổ đến đũng quần.
Trên ngực hắn là một túi áo, cũng có khóa kéo, hắn lôi từ đó ra thuốc và bật lửa. Người Cừu ột điếu Seven Stars lên miệng, châm lửa, và thở dài thườn thượt. Tôi lấy trong bếp ra chiếc gạt tàn đã được rửa sạch.
"Tôi muốn uống chút rượu," Người Cừu nói. Tôi đi vào bếp mang ra nửa chai Four Roses và hai chiếc ly có đá.
Hắn rót whisky lên đá, tôi cũng làm như vậy, chúng tôi uống mà không chúc tụng gì. Trong khi uống, Người Cừu lẩm bẩm với chính mình. Chiếc mũi tẹt quá to đối với cơ thể hắn, và mỗi lần thở vào, lỗ mũi hắn phồng tướng lên. Hai con mắt lộ ra sau tấm mặt nạ đảo qua đảo lại không ngừng quanh căn phòng.
Khi Người Cừu uống whisky xong, hắn có vẻ thoải mái hơn. Hắn dập thuốc và dùng hai tay dụi mắt dưới tấm mặt nạ.
"Lông rơi vào mắt tôi, " Người Cừu nói.
Tôi không biết phải phản ứng ra sao nên không nói gì cả.
"Anh đến đây chiều hôm qua phải không?" Người Cừu nói, dụi mắt thêm chút nữa. "Tôi quan sát anh suốt thời gian." Người Cừu ngừng lại để rót một ngụm whisky lên đá đã tan một nửa và làm một ngụm hết sạch.
"Và người phụ nữ đã một mình ra đi vào chiều nay."
"Anh cũng quan sát điều đó, đúng không?"
"Quan sát cô ta ư? Chúng tôi chở cô ta đi."
"Chở cô ấy đi ư?"
"Chắc chắn rồi thò đầu qua cửa bếp nói cô nên về nhà thì hơn."
"Tại sao vậy?"
Điều đó khiến Người Cừu khó chịu. "Tại sao" hiển nhiên không phải là cách để diễn đạt một câu hỏi với hắn, nhưng tôi chưa kịp nói gì khác thì mắt hắn đã từ từ chuyển sang một tia nhìn khác.
"Cô ta quay lại khách sạn Cá heo," Người Cừu nói.
"Cô ấy nói vậy à?"
"Không nói gì hết. Nhưng cô ta ở khách sạn Cá heo."
"Làm sao anh biết được?"
Người Cừu lại từ chối nói thêm. Hắn đặt cả hai tay lên đầu gối và nhìn trừng trừng vào tấm kính trên bàn.
"Nhưng cô ấy quay lại khách sạn Cá Heo thật chứ?" tôi nói.
"À há khách sạn Cá heo là một khách sạn tốt. Ngửi như mùi cừu," Người Cừu nói.
Lại yên lặng.
Quan sát kỹ hơn, tôi có thể thấy bộ lông của Người Cừu bẩn thỉu, lông cứng đơ đầy đầu.
"Cô ấy có nói hay nhắn nhủ gì khi đi không?"
"Không," Người Cừu nói, lắc đầu. "Cô ta không nói gì và chúng tôi không hỏi."
"Khi anh khuyên cô ấy nên đi, cô ấy đứng dậy đi không nói một lời à?"
"Đúng vậy. Chúng tôi nói cô ta nên đi vì cô ta muốn thế."
"Cô ấy đến đây vì cô ấy muốn như thế."
"Sai rồi!" Người Cừu la lên.
"Cô ta muốn thoá tra nhưng bản thân cô ta lại hoang mang. Đó là lý do chúng tôi xua đuổi cô ta về nhà. Anh khiến cô ta hoang mang."
Người Cừu đứng dậy và đập tay phải xuống bàn đánh rầm. Ly whisky của hắn trượt đi khoảng năm centimet.
Người Cừu giữ nguyên tư thế đó cho đến khi đôi mắt dần dần mất đi vẻ nóng nảy và hắn ngã quỵ xuống chiếc xô pha, không còn sức lực.
"Anh khiến người đàn bà đó hoang mang." Người Cừu nói, lần này điềm tĩnh hơn. "Không hay chút nào. Anh không biết gì hết. Anh chỉ biết nghĩ đến mình thôi."
"Anh muốn nói với tôi là cô ấy không nên đến đây ư?"
"Đúng thế. Cô ta không hề có ý định đến đây. Anh không nghĩ đến gì khác ngoài bản thân mình."
Tôi đứng đó lặng thinh, nhấm nháp ly whisky.
"Nhưng thôi những gì đã qua thì không lấy lại được nữa. Dù sao đi nữa đối với cô ta thế là xong."
"Xong ư?"
"Anh sẽ không bao giờ gặp lại người đàn bà đó nữa."
Bởi vì tôi chỉ biết nghĩ đến mình thôi ư?"
"Đúng thế. Bởi vì anh chỉ biết nghĩ đến mình thôi. Đáng đời anh lắm."
Người Cừu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dùng một tay mở tung cửa, rồi hít hà làn không khí trong lành. Một sự thể hiện sức mạnh không hề tầm thường.
"Phải mở cửa sổ voà những ngày đẹp trời như thế này," Người Cừu nói. Rồi Người Cừu đảo nhanh một vòng quanh nửa căn phòng và dừng lại trước tủ sách, khoanh tay xem xét kỹ lưỡng gáy sách. Từ mông của bộ phục trang thò ra một cái đuôi bé tẹo. Trong tư thế này, trông hắn giống như một con cừu đang đứng bằng hai chân sau.
"Tôi đang đi tìm một người bạn," tôi đánh bạo nói.
"Thế à?" Người Cừu đáp lại tôi với vẻ hết sức thờ ơ.
"Cậu ta đã sống ở đây. Cho tới một tuần trước."
"Tôi chưa biết gì hết."
Người Cừu đứng trước lò sưởi tráo xấp bài lấy trên mặt lò sưởi.
"Tôi cũng đang đi tìm một con cừu có ngôi sao trên lưng," tôi tiếp tục.
"Tôi không trông thấy nó," Người Cừu nói.
Nhưng rõ ràng là Người Cừu biết một điều gì đó về Chuột và con cừu. Sự thiếu quan tâm của hắn quá giả tạo. Thời điểm đưa ra câu trả lời của hắn quá nhanh, giọng hắn không thật.
Tôi thay đổi chiến thuật. Giả bộ không quan tâm nữa, tôi ngáp, lấy sách trên bàn và lật nhanh những trang sách. Người Cừu hơi cáu kỉnh, bèn quay lại xô pha và lặng lẽ quan sát tôi đọc sách.
"Đọc sách có thú không?" Người Cừu hỏi.
"Hừm," tôi trả lời.
Người Cừu chờ cơ hội. Tôi tiếp tục đọc để chọc tức hắn.
"Xin lỗi đã la hét om sòm," Người Cừu nói khẽ. "Thỉnh thoảng con cừu và con người trong tôi xung khắc nhau nên tôi mới cư xử như vậy. Không có ý gì cả khi la lối như vậy không có ý gì cả. Vả lại anh cứ nói những điều đe dọa chúng tôi."
"Không sao đâu," tôi nói.
"Thật tiếc là anh sẽ không bao giờ gặp người đàn bà đó nữa. Nhưng đó không phải lỗi của chúng tôi."
"Hừm."
Tôi lấy ba bao Lark ra khỏi ba lô và đưa cho Người Cừu. Người Cừu sửng sốt.
"Cám ơn nhé. Tôi chưa từng thử hiệu này. Nhưng anh không cần à?"
"Tôi bỏ thuốc," tôi nói.
"Đúng thế là khôn đấy," Người Cừu gật đầu vô cùng nghiêm túc. "Thuốc lá thật sự có hại cho anh."
Hắn cẩn thận cất mấy bao thuốc vào cái túi trên cánh tay. Bộ lông cừu phồng lên một cục hình chữ nhật.
"Tôi nhất định phải gặp được bạn tôi. Tôi đã đi một quãng đường rất, rất dài đến đây để gặp cậu ấy."
Người Cừu gật đầu.
"Cũng tương tự như vậy vì con cừu đó."
Người Cừu gật đầu.
"Nhưng theo tôi hiểu thì anh không biết gì về họ cả?"
Người Cừu lắc đầu vẻ buồn bã. Đôi tai giả của hắn đưa lên đưa xuống. Lần này sự phủ nhận của hắn yếu ớt hơn trước "Chỗ này thật đẹp," Người Cừu đổi chủ đề. "Cảnh đẹp không khí tốt và trong lành. Anh sẽ yêu thích nơi này."
"Đúng, chỗ này đẹp," tôi nói.
"Mùa đông còn đẹp hơn. Khắp nơi không có gì ngoài tuyết, mọi thứ đóng băng. Tất cả thú vật ngủ đông không có ngư ời."
"Anh ở đấy suốt mùa đông à?"
"À há."
Tôi không hỏi gì nữa. Người Cừu giống như một con thú. Tiến đến gần hắn thì hắn sẽ lảng đi, đi chỗ khác thì hắn sẽ lại gần hơn. Chừng nào tôi không đi đâu cả thì không cần phải vội vàng làm gì. Tôi cứ thong thả thôi.
Người Cừu lấy tay trái rút chiếc găng đen ra khỏi mấy ngón tay phải, từng ngón một. Sau mấy lần giật mạnh, chiếc găng tuột ra, để lộ một bàn tay đen đen đang tróc vảy. Nhỏ nhưng núng nính những thịt, một vết sẹo bỏng cũ kéo dài từ phần dưới ngón tay cái đến giữa mu bàn tay.
Người Cừu nhìn chằm chằm vào mu bàn tay, rồi lật ngược lại để nhìn lòng bàn tay. Cái cử chỉ đó hệt như cách Chuột thường làm. Nhưng Người Cừu không thể là Chuột được. Có sự chênh lệch về chiều cao đến hai mươi centimet giữa hai người.
"Anh sẽ ở lại đây chứ?" Người Cừu hỏi.
"Không, ngay sau khi tôi tìm thấy bạn tôi hoặc con cừu, tôi sẽ đi. Tôi đến đây vì họ."
"Mùa đông ở đây thật đẹp," Người Cừu nhắc lại.
"Trắng xóa lấp lánh. Mọi thứ đều đóng băng."
Người Cừu cười khúc khích với chính mình, lỗ mũi hắn phồng tướng lên. Hàm răng xỉn thò ra từ miệng, hai chiếc răng cửa không còn. Có gì đó không đồng đều trong nhịp suy nghĩ của Người Cừu, điều này khiến cả căn phòng dường như nở ra rồi co lại.
"Tôi phải đi thôi," Nguời Cừu đột ngột nói. "Cám ơn vì mấy bao thuốc."
Tôi gật đầu.
"Hy vọng anh sẽ mau chóng tìm thấy bạn anh và con cừu đó."
"Hừm," tôi nói. "Nếu anh biết gì thì hãy báo cho tôi."
Người Cừu cứ ấp a ấp úng, không thoái mái. "Ừm mà được rồi chắc chắn rồi."
Tôi cố nén cười. Người Cừu là một kẻ không giỏi nói láo.
Hắn đeo găng tay vào và đứng dậy đi. "Tôi sẽ quay trở lại. Không nói được là bao nhiêu ngày nữa nhưng tôi sẽ quay trở lại." Rồi mắt hắn mờ đi. "Không làm phiền anh chứ?"
"Anh đùa đấy à?" tôi vội lắc đầu. "Tất nhiên là không rồi, tôi muốn gặp lại anh."
"Chúng tôi sẽ quay trở lại." Người Cừu nói, rồi đóng sầm cánh cửa sau mình. Đuôi hắn suýt nữa bị kẹp, nhưng nó lách qua bình an vô sự.
Qua một khe cửa chớp, tôi quan sát Người Cừu đứng nhìn chằm chằm vào cái hộp thư quét vôi trắng bong tróc, hệt như khi hắn xuất hiện lần đầu tiên. Rồi hơi ngọ nguậy chút để chỉnh lại bộ đồ cho vừa với cơ thể, hắn nhanh chân băng qua đồng cỏ tới khu rừng phía Đông. Đôi tai chĩa ngang của hắn trông như cầu nhảy ở bể bơi. Càng lúc càng xa. Người Cừu trở thành một chấm trắng mờ nhạt, cuối cùng hòa với màu trắng của rừng cầy bu lô.
Ngay cả sau khi Người Cừu đã mất hút, tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đồng cỏ và rừng bu lô. Người Cừu có phải là một ảo ảnh không?
Tuy nhiên vẫn còn một chai whisky và đầu mẩu thuốc lá Seven Stars trên bàn, và ở đó trên xô pha là mấy sợi lông cừu. Tôi so sánh chúng với lông cừu từ ghế sau của chiếc Land Cruiser. Giống hệt nhau.
Như một cách để tập trung suy nghĩ, tôi vào bếp làm món bò nướng kiểu Salisbury. Tôi băm nhỏ một củ hành tây rồi phi hành trên chảo. Trong lúc đó, tôi rã đông một miếng thịt bò từ ngăn đá, rồi xay thịt bằng cối xay loại vừa. Căn bếp có thể được gọi là nhỏ gọn, nhưng dù vậy nó không phải chỉ có những đồ dùng và gia vị thông thường.
Giá như họ làm đường đến đây, người ta có thể mở một nhà hàng kiểu nhà gỗ nhỏ trên núi. Sẽ không tồi đâu, cửa sổ mở rộng, nhìn ra đàn cừu, trời xanh ngắt. Các gia đình có thể để bọn trẻ chơi với cừu, tình nhân có thể tản bộ trong rừng bu lô. Chắc chắn sẽ thành công.
Chuột có thể quản lý nhà hàng, tôi có thể nấu nướng. Người Cừu cũng có thể phù hợp ột việc gì đó. Bộ quần áo của hắn sẽ hoàn hảo đối với chốn núi non này. Và để thêm chút thực tế, không viển vông, người trông nom trại cừu có thể hợp tác với chúng tôi; người ca cần một người có óc thực tế. Cả con chó nữa. Ngay cả Giáo sư Cừu cũng có thể tạt vào thăm.
Trong khi bác trứng bằng một chiếc xẻng gỗ, tôi điểm qua điểm lại những ý nghĩ này trong đầu.
Nhưng cô bạn gái có đôi tai tuyệt đẹp của tôi – liệu tôi có vĩnh viễn mất cô? Ý nghĩ này khiến tôi buồn, mặc dù những gì Người Cừu nói có thể đúng. Lẽ ra tôi nên đến đây một mình. Lẽ ra tôi không nên... Tôi lắc đầu. Rồi tôi nối lại tiếp tục ý nghĩ dang dở về nhà hàng.
Mà, nếu như chúng tôi có thể kéo được J đến đây, tôi chắc chắc mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh sẽ là trung tâm của kế hoạch này. Trong khi đợi hành nguội, tôi ngồi cạnh cửa sổ nhìn chăm chăm ra đồng cỏ.