• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[*] Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn: chỉ mình muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến quyền lợi chính đáng của người khác.

Nếu như trước khi đi làm mà còn cần phải đón một người, vậy thì, để đảm bảo không bị đến muộn, ít nhất là cô phải đi sớm hơn bình thường nửa tiếng mới được.

Đó là trong trường hợp đối phương chịu phối hợp.

Quyết định này được đưa ra một cách vô cùng chóng vánh.

Sau khi ngủ một giấc dậy, Ôn Nhã hối hận không thôi, cô vội vã sửa sang bản thân mình rồi lao nhanh ra cửa, ngay cả bữa sáng cũng không quan tâm. Không ăn không ăn, ăn cơm hỏng việc!

Đen đủi gặp mấy cái đèn đỏ liên tiếp, sau khi Ôn Nhã đậu xe xong, quãng đường từ đó đến thang máy có một trăm mét thôi mà cô cũng phải chạy nước rút, đúng bảy giờ hai mươi phút, cô gõ cửa nhà Lâm Tuyết Hà.

Cô vừa thở hổn hển vừa cố nặn ra nụ cười: “Anh Lâm, buổi sáng… tốt lành!”

Lâm Tuyết Hà vẫn mặc quần áo ở nhà, anh nghiêng người để cho cô vào, không hề nể nang mà nói ra tình hình thực tế: “Tôi rất tốt, nhưng cô có vẻ là không tốt như vậy.”

Ôn Nhã vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ thoải mái: “Vẫn tốt, vẫn tốt.”

Trong không khí còn vương mùi thơm của bữa sáng, cô hít sâu một hơn, sủi cảo hấp, sữa đậu nành!

… Tất nhiên, không phải là cô đoán được, bàn ăn đã bày ra ngay trước mắt, người nào có đôi mắt sáng thì đều có thể thấy được.

Vẻ ngoài của sủi cảo hấp không tệ, lớp vỏ óng ánh, Ôn Nhã đoán, chắc nhân bên trong là tôm bóc vỏ, cảm giác khi ăn hẳn sẽ là tươi ngon ngòn ngọt, vị ngọt ngào bao bọc lấy vị mặn, kế đó, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa thơm mùi đậu nành…

Ôn Nhã vỗ vỗ mình liên tục, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.

Sống một mình mà ngay cả bữa sáng cũng nấu, đúng là người đàn ông đáng sợ… Ôn Nhã nhủ thầm trong lòng, sau đó khen ngợi: “Tay nghề của anh Lâm thật tuyệt vời!”

“Nếm thử rồi khen sau cũng không muộn.”

Ôn Nhã cứng người, khoang miệng cô không tự chủ được mà tiết ra nước bọt: “Cũng có phần của tôi à?”

Lâm Tuyết Hà nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tiện tay làm hơi nhiều một chút, không thôi cô lại thầm mắng tôi là Hoàng Thế Nhân [*] sau hai ngày đưa đón.”

[*] Hoàng Thế Nhân là vật địa chủ độc ác trong phim “Bạch Mao Nữ”.

Ôn Nhã ở bên cạnh vừa gượng cười vừa cầm đũa lên gắp sủi cảo hấp bỏ vào miệng mình: “Sao lại thế…” Những từ còn lại đều đã bị mùi vị thức ăn ngăn cản lại, Ôn Nhã nhìn Lâm Tuyết Hà một cái, tất cả đều đã được truyền đạt đến anh mà không cần phải nói ra thành lời.

“Cho cô mười lăm phút để ăn xong và dọn dẹp phòng bếp, đúng bảy giờ ba mươi lăm ra ngoài.”

Trong miệng Ôn Nhã là sủi cảo hấp, cô gật đầu với anh một cái.

Ăn siêu ngon!

Lúc Lâm Tuyết Hà thay xong quần áo đi ra khỏi phòng, Ôn Nhã đã dọn dẹp xong hết, vô cùng năng suất, cô đang ngồi ở bàn ăn cầm gương nhỏ lên đánh son.

Sắc mặt hôm nay cũng phải max điểm!

Nói thật, có đôi khi Lâm Tuyết Hà cũng rất bội phục cô, tinh thần cô phải mạnh mẽ đến mức nào thì mới có thể tốn thời gian bôi bôi xóa xóa trong hoàn cảnh thảm đến nỗi không nỡ nhìn này.

Bộp.

Thấy anh ra, Ôn Nhã lập tức cất cái gương nhỏ đi rồi đứng lên cầm túi: “Xuất phát!”

Kỹ thuật lái xe của Ôn Nhã không được tốt cho lắm, lúc phanh xe thì cô luôn cảm thấy lo lắng, nhưng tổng thể thì vẫn khá ổn, ít nhất thì duy trì khoảng cách an toàn không tệ. Sau khi đưa Lâm Tuyết Hà đến dưới công ty một cách an toàn, Ôn Nhã được Lâm Tuyết Hà cho phép nên lái xe đi luôn, chạy đến nơi khác làm công việc của mình.

Dù trong văn phòng đều là thành phần cán bộ lãnh đạo có cuộc sống cao cấp và các tinh anh chân chính, nhưng người đi Porsche cũng không nhiều, Ôn Nhã vừa xuống xe đã bị phần lớn các đồng chí nhân dân “ngắm nhìn”, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Kỳ lạ quá, sao trước đó, lúc đi cùng với anh Lâm, cô không hề có cảm giác bị vây quanh dòm ngó như thế này… À, cô nhớ ra rồi.

Rất rõ ràng, bản thân người đàn ông Lâm Tuyết Hà này còn quý giá hơn chiếc xe nát kia.

Ôn Nhã vô cùng tán thành với suy nghĩ này, khí thế của cô còn không bằng một chiếc xe Porsche.

“Trời ạ!”

Một tiếng hô vang lên, không biết chị đồng nghiệp xuất hiện từ góc nào mà vồ đến: “Bảo bối của chị, là em đấy ư?”

Ôn Nhã quay người nắm tay chị ấy, khó mà kìm nén được sự kích động: “Đúng, là em.”

Hai mắt Lưu Vân rưng rưng: “Ôi, bảo bối của chị…”

“Ôi cục cưng, đừng như vậy, chuyện này không có gì lớn…”

“Ông trời ơi, đây thật là…”

“Không, chị yêu, chúng ta có thể xem như chưa có gì xảy ra mà, đúng không?”

Đối mặt với ánh mắt “thâm tình” của Ôn Nhã, Lưu Vân đập một cái lên vai cô, trở mặt ngay: “Thành, thật, trả, lời, ngay!”

Ôn Nhã rụt cổ: “Tối qua cá độ bóng đá thắng năm trăm vạn.”

Lưu Vân cười nhạo: “Dựa vào chút vốn liếng đó của em thì đội tuyển quốc gia có lộn ngược dòng cũng không có tỉ lệ đặt cược cao như vậy đâu.”

Ôn Nhã bĩu môi: “Được rồi, thật ra hôm qua ba mẹ ruột đến tìm em.”

“Miệng là dùng để nói chuyện, nói linh tinh cái gì đấy?”

Ôn Nhã thở dài: “Được rồi, không nói đùa nữa, tối qua em đi mượn chiếc xe này, tối muộn sẽ đi trả.”

Lưu Vân nghi hoặc: “Cái gì cơ?”

“Haiz, không phải em lại đi xem mắt nữa à, nghe nói đối phương siêu giàu, vì không muốn mất mặt nên em mới đi thuê cái thứ đồ chơi này đây này.”

“Sau đó thì sao?” Lưu Vân hứng thú: “Sau đó thì thế nào?”

Ôn Nhã buông tay ra, giọng nói bất đắc dĩ: “Ai biết anh ta lại nói khoác chứ… Á!”

Lưu Vân không cảm xúc mà rút đôi tay đang để trên cổ cô xuống rồi rời đi. Ấy thế mà chị ấy lại ở chỗ này nghe Ôn Bánh Bao [*] nói nhảm, đúng là điên thật rồi!

(2) 温包子- Ôn Bánh Bao. Nghĩa bóng của 包子 là chỉ người vô dụng.

Kết quả của việc đứng nghe nói nhảm chính là cả hai người đều quẹt thẻ đến muộn.

Lưu Vân bỏ túi xuống, vuốt ngực thở dốc: “Ôi trời…”

Ôn Nhã nằm xuống bàn, ổn định hơi thở sau khi vận động mạnh: “Ôi ôi…”

Kiều Mộc đến từ sớm, cô ấy nhíu mày nghi hoặc, cảm giác có gì đó không đúng.

Công việc bình thường vốn đã rất bận rộn, một tờ giấy chứng nhận cũng đã đủ để khiến cho Ôn Nhã phải đi qua đi lại giữa các văn phòng không ngừng nghỉ, một xấp tài liệu cũng được chuyển qua chuyển lại, ngay cả Kiều Mộc – người phần lớn thời gian không có việc gì làm cũng phải làm liên tục không nghỉ suốt ngày suốt đêm, hết bộ phận kia ký tên lại đến bộ phận nọ đóng mộc.

“Này, cho em.”

Kiều Mộc nhìn một viên Bát Bảo đường tròn vo vừa được đặt vào lòng bàn tay mình, đối diện là Ôn Nhã đã bóc vỏ một viên bỏ vào miệng, đồng thời, cô ném viên cuối cùng trong tay mình lên bàn làm việc của Lưu Vân.

“Lấy được ở đâu vậy?” Lưu Vân cầm viên kẹo lên nhìn thử, chậc, vị vải thiều, không ngon.

“Chị Trương của bộ phận nhân sự.”

“À, mua cho con trai cô ấy đấy à.”

Ôn Nhã gật đầu: “Tiểu Vương bên bộ phận bọn họ nói con nít ăn nhiều đường không tốt nên tụi em ăn thay.”

Lưu Vân vừa lắc đầu vừa bỏ kẹo vào miệng: “Giành ăn với cả trẻ con, sớm muộn gì mấy đứa tụi em cũng bị trời phạt cho mà xem.”

Kiều Mộc nhìn viên đường to đùng trong tay, yên lặng bỏ vào ngăn kéo, chỉ có con nít mới ăn kẹo đến phồng cả má, cô ấy không muốn thử đâu.

“Đúng rồi, rốt cuộc thì cái xe kia của em là thế nào vậy, được bao nuôi cũng không thể một đêm là có được ngay.” Lưu Vân hung dữ: “Làm chị mất hết cả khẩu vị của ngày hôm nay.”

Ôn Nhã chớp mắt mấy cái: “Vậy em sẽ có chừng có mực nhé.”

“Thật ra xe này là của anh Lâm, em chính là tài xế, trong thời gian này em sẽ làm hộ hoa sứ giả đưa anh ta đi làm.”

“Em trai của sếp lớn?”

Ôn Nhã gật đầu.

Lưu Vân giơ ngón tay cái lên, thật lòng khâm phục: “Nhân viên toàn năng, rất giỏi, người trẻ tuổi như em thì nên chịu khổ.”

Nhớ đến lý do nhất định phải đưa đón, trái tim Ôn Nhã lại nhói đau, khẳng định lại với Lưu Vân: “Không khổ một chút nào cả, anh Lâm chính là thiên thần, anh ấy siêu đẹp trai, là người đàn ông tối cao của thế giới này, là người mà không một ai có thể chạm vào được!” Ưu tú đến vậy nên chỉ có thể sống cô độc hết quãng đời còn lại mà thôi!

“…” Thấy ánh mắt cô bỗng trở nên đồng tình khi vừa dứt câu, Lưu Vân cảm thấy đây cũng không phải là lời khen tốt đẹp gì.

Chuyện đầu tiên trước khi đi làm là đón Lâm Tuyết Hà, việc đầu tiên sau khi tan làm vẫn là đón Lâm Tuyết Hà.

Ban ngày mùa hè dài, đến giờ tan làm mà mặt trời vẫn chói chang như thế, Ôn Nhã cố gắng để bản thân mình trở thành một lái xe đủ tiêu chuẩn, khi Lâm Tuyết Hà ra khỏi sảnh, cô lập tức tiến lên che ô, tay nâng cao dù che đỉnh đầu anh, đề phòng ánh nắng làm hỏng làn da mềm mại trắng trẻo của anh Lâm.

Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái: “Động tác của cô không giống như đang cầm ô chút nào cả, giống đang chống trời hơn đấy.”

Ôn Nhã không tức giận, ngược lại cô còn giơ cao ô hơn, tràn đầy chí khí: “Chiều cao là do trời quyết định, còn lại thì tự mình cố gắng mà làm nên!”

Lâm Tuyết Hà cũng lười nói nhiều với cô, giây tiếp theo, anh đưa tay lấy ô trong tay cô đi.

“Giữ lấy lần sao mà cố gắng làm đi.”

Ôn Nhã có nhón chân cũng không cao đến tai anh được, cô quyết định, khi về sẽ lấy kẹo que trong ngăn kéo ra băm thành ngàn mảnh.

Anh Lâm là đồ khốn kỳ thị người lùn.

Sau khi lên xe, Ôn Nhã thẳng lưng, nhìn thoáng qua người bên cạnh, ngồi xuống nhìn cũng không cao lắm nhỉ… Đợi một chút, chiều cao của cô và anh Lâm chênh lệch nhau khoảng hai mươi phân, nếu như nửa người trên của cô chỉ kém anh có bảy centimet, thế chẳng phải có nghĩa là…

Ôn Nhã cài dây an toàn, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

Hóa ra là tư thế ngồi của anh Lâm không chuẩn, nhìn vậy thôi mà lại bị còng lưng.

Lâm Tuyết Hà không biết cô đang tự bổ não những gì, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gạt bỏ những cảm xúc không ổn trong công việc sang một bên.

Sau khi người bên cạnh gặp phải chuyện xui xẻo, thì dường như vẻ mặt càng khiến người ta thoải mái hơn lúc trước.

Xem như là tố chất tâm lý đạt tiêu chuẩn.

Điện thoại trong túi vang lên, Ôn Nhã nhíu mày đưa tay ra ghế sau, vừa muốn kéo khóa túi xách ra vừa muốn lấy điện thoại đang kêu ra.

Không điểm.

Lâm Tuyết Hà im lặng thở dài một hơi, đưa tay lấy túi của cô, ấn nhận cuộc gọi rồi đưa điện thoại để lên tai cô.

Ôn Nhã cười khoe hai hàm răng trắng tinh, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, thì giọng nói vội vã ở đầu dây bên kia điện thoại đã chiếm toàn bộ sự chú ý của cô.

“Ôn Nhã! Mau đến Bệnh viện Nhân dân đi, đột nhiên mẹ con lên cơn đau tim…”

Ôn Nhã không nghe rõ những lời nói sau đó cho lắm, khuôn mặt vốn đang mang nụ cười đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt trở nên ngây dại.

Giọng ba Ôn mang theo ngữ điệu địa phương, Lâm Tuyết Hà nghe không rõ lắm, nghe cũng không hiểu, anh chỉ thấy sắc mặt Ôn Nhã thay đổi rất nhanh chóng.

“Con đến ngay.”

Ôn Nhã nắm chặt tay lái, ánh mắt đờ ra: “Con đang lái xe, con cúp trước.”

Khuôn mặt cô hơi tránh ra, Lâm Tuyết Hà giúp cô cúp máy rồi bỏ lại vào trong túi.

“Anh Lâm, mẹ tôi xảy ra chút chuyện, có lẽ tôi không thể đưa anh về nhà trước được mà tôi sẽ đến bệnh viện trước.” Giọng nói được cô kiểm soát ổn định, nếu không nhìn thấy đôi mắt đã đỏ bừng của cô thì có lẽ sẽ không ai biết đây là tình huống khẩn cấp.

Ánh mắt Lâm Tuyết Hà nhìn về phía đồng hồ tốc độ đang không ngừng tăng lên, anh khẽ nói: “Bình tĩnh, giữ khoảng cách với xe đằng trước, từ đây đến Bệnh viện Nhân dân chỉ có mười phút, đừng hoảng.”

Ôn Nhã mím chặt môi.

Cho dù chỉ có mười phút thôi nhưng sao cô có thể không hoảng cho được?

Cô sợ chết.

“Tỉnh táo một chút, cho dù một giây sau cô đã đến bệnh viện nhưng người cứu chữa cho mẹ cô là bác sĩ, trước khi bà ấy thoát khỏi nguy hiểm, cô đến sớm cũng không có tác dụng gì.”

“Nhưng ít ra tôi có thể thấy được tình hình của mẹ tôi như thế nào.” Ôn Nhã cắn răng: “Anh Lâm, tôi không phải là người tỉnh táo như anh.”

Giọng nói Lâm Tuyết Hà lạnh lùng vang lên, ánh mắt nhã nhặn hơn trong khoảng thời gian gần đây cũng trở nên sắc bén theo: “Nếu như cô tiếp tục giữ tốc độ nhanh như thế này, trước khi cô đến được bệnh viện, có lẽ người gặp nạn sẽ không chỉ có mỗi mình chúng ta.”

Ôn Nhã giật mình, cuối cùng dưới chân cũng thả lỏng hơn một chút, đầu xe đang sát theo đuôi xe phía trước cũng xa dần ra, tốc độ lại trở về quỹ đạo một lần nữa.

“Ôn Nhã, gặp chuyện thì có thể sốt ruột và bối rối, nhưng không thể chìm đắm vào đó được.“

Lâm Tuyết Hà đưa tay ra, giúp cô điều khiển xe đang có xu thế chếch ra ngoài rìa làn xe quay lại đúng làn.

Lòng bàn tay Ôn Nhã toát đầy mồ hôi, bàn tay đặt lên mu bàn tay cô cũng rất lạnh, hơi lạnh từ mu bàn tay truyền vào lòng bàn tay, truyền thẳng đến máu nóng đang dâng trào trong đại não.

“… Thật sự xin lỗi.”

Là do cô quá nóng nảy rồi.

Lâm Tuyết Hà trả lời một tiếng rồi buông tay ra, nhìn thoáng qua xung quanh, ba giây sau, ánh mắt anh nhìn chiếc xe đen phổ biến ở phía trước: “Bảy mươi ki-lô-mét trên giờ, vượt đi.”

Ôn Nhã – người một giây trước vừa bắt đầu kiểm điểm bản thân: “…”

Trên cầu vượt cách đó không xa có treo một tấm biển tốc độ sáng bóng.

Giới hạn năm mươi ki-lô-mét trên giờ.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Xin đừng bắt chước chạy quá tốc độ quy định ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK