Chỉ là, da mặt dày quá.
Mà khí thế “Tôi tới soi mói lỗi để đuổi cô đi” của ông vừa rút khỏi, Ôn Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, cô bày ra cách đối nhân xử thế như ở chỗ làm, sắp xếp hợp lý cho chuyến đi kéo dài hai ngày của ba Lâm ở thành phố H.
Không hẳn là thành phố H không có gì để xem, Ôn Nhã qua loa dẫn ông đi dạo một vòng, cuối cùng, cô dẫn người ta đến gặp một bác sĩ Trung y nổi tiếng trong nước.
Xương cổ của ba Lâm không tốt lắm, dưới áp lực công việc, tỳ vị cũng trở nên yếu đi, đã đến lúc cần phải được chữa trị.
Ba Lâm nhìn Ôn Nhã nhanh nhẹn xách gói thuốc, ánh mắt phức tạp, ông đã sống nhiều năm như vậy rồi nhưng đây chính là lần đầu tiên bị người ta dẫn tới tiệm Trung y.
Không có bản lĩnh đúng thật là không có bản lĩnh, nhưng thật ra lại là người biết quan tâm.
“Lần đầu gặp phụ huynh mà đã dẫn đi bệnh viện, cháu có bản lĩnh đấy.”
Bóng dáng mạnh mẽ của Ôn Nhã cứng lại, cô xoay người cười gượng ha hả mấy tiếng: “Đời người mà ạ, thi thoảng cũng cần phải có sự thay đổi… khụ, lần sau chú tới, cháu dẫn chú đi chùa Tây Khứ bái Bồ Tát nhé?”
Ba Lâm không vui: “Ý cháu là chú đã vô vọng khi sử dụng thuốc và phương pháp châm cứu nên phải đi cầu Thần bái Phật à?”
Ôn Nhã chảy mồ hôi lạnh, trời đất chứng giám, cô không hề nghĩ như vậy.
Mặt cô suy sụp hẳn đi: “Chú Lâm, chú biết cháu không có ý như thế mà.”
Ăn nói vụng về, dễ bắt nạt quá, không có bản lĩnh.
Ba Lâm hừ lạnh, sải bước đi ra ngoài.
Giày vò, quá giày vò.
Ôn Nhã lắc đầu thở dài, cam chịu đuổi theo.
Vào ngày ba Lâm đi, quả thật là Ôn Nhã đã muốn bật khóc vì vui mừng, cô dậy từ sớm để thu dọn đồ đạc cần mang đi cho ông, Lâm Tuyết Hà đi đến khách sạn mà ba Lâm đang ở.
“Đã ở cùng hai ngày để rèn luyện rồi mà.” Lâm Tuyết Hà nhìn Ôn Nhã sửa sang lại tóc của mình thông qua kính chiếu hậu, hơi nhướng mày lên: “Còn căng thẳng à?”
Ôn Nhã bớt chút thời gian liếc anh một cái, ánh mắt tràn đầy lửa hận thù: “Kiểu cảm giác tra tấn người khác này có rèn luyện nhiều thì vô dụng thôi!”
Lâm Tuyết Hà giơ tay, làm rối tung mái tóc mới chải chuốt của cô.
“Được rồi, xuống xe.”
Ôn Nhã: “…” Hận anh.
Ba Lâm hay quên ăn mỗi khi bận rộn và có những thói quen sinh hoạt đặc biệt khác, ví dụ như, sáu giờ rưỡi rời giường để hít thở không khí trong lành.
Chỉ là, lần hít thở này của ông lại “hít” tới một cô gái dở sống dở chết.
Kiều Mộc vội vã trở về, cô ta định nhân cơ hội ở nhờ nhà thím năm Lâm để tìm cách tiếp xúc với ba mẹ Lâm Tuyết Hà, kết quả là, sau khi chuẩn bị mọi thứ tỉ mỉ, nhờ thím năm Lâm mà cô ta mới biết rằng, ba Lâm đã rời đi từ lâu rồi, khi biết được điều này, suýt chút nữa là cô ta đã nổi giận rồi.
Cô ta còn chưa tạo mối quan hệ thân thiết với ba mẹ Lâm, vậy mà ba Lâm đã đi gặp Ôn Nhã trước, vậy thì họ còn có thể có chuyện gì của cô ta nữa đây?
Ôn Nhã không phải loại con gái phiền phức, trong lòng Kiều Mộc hiểu điều này rất rõ ràng, nếu ba Lâm tiếp xúc với cô nhiều thì cho dù ông có chướng mắt với xuất thân của cô đi chăng nữa, cũng sẽ vì Lâm Tuyết Hà mà quyết định chấp nhận cô. Đến lúc đó, cô ta sẽ không chỉ hao tâm tốn sức “lấy nước bằng sọt tre” mà còn cho thím năm Lâm chiếm hết tất cả mọi lợi ích!
Trước khi máy bay cất cánh, Kiều Mộc tìm được khách sạn ba Lâm ở nhờ vào mối quan hệ của gia đình, cô ta thấy mình vô cùng may mắn, ba Lâm không ở nhà Lâm Tuyết Hà, nếu không thì cô ta sẽ không còn cơ hội giãy giụa thật.
Vì để gặp được ba Lâm, cô ta cố tình ngồi đợi ở hàng ghế gần cửa sảnh khách sạn, nghịch điện thoại di động.
“Chú Lâm ạ?!” Kiều Mộc vờ như mình rất kinh ngạc, chợt đứng phắt dậy và đi tới: “Sao chú lại đến thành phố H vậy ạ?”
Ba Lâm hoảng sợ, thấy rõ mặt cô ta thì gật đầu: “Chú đến thăm Tuyết Hà, sao cháu lại ở khách sạn lúc sáng sớm thế này?”
Kiều Mộc lè lưỡi: “Là do bạn cháu đấy ạ, hôm qua cô ấy bị ngã gãy xương, khi cháu đi từ viện về thì đã muộn nên quyết định tìm chỗ ở gần đó luôn, dù sao thì ban ngày cháu còn muốn đi thăm cô ấy… Cô ấy không phải người địa phương nên không có ai chăm sóc cả.”
Chỉ qua vài câu, cô ta đã tạo ra một hình tượng tốt đẹp cho mình, đó là sự quan tâm chăm sóc bạn bè mình, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Ba Lâm nhìn cô ta, quả thật là giống người đang trong trạng thái sa sút, cảm thấy cô ta là một cô gái tốt, đồng thời, ông lên tiếng khuyên Kiều Mộc mau đi nghỉ ngơi: “Nếu còn muốn chăm sóc bạn thì cháu hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Kiều Mộc lắc đầu: “Cháu không ngủ được, chờ chút nữa lại đến bệnh viện xem thế nào.”
Ba Lâm gật đầu, đang muốn nói “Chú đi trước đây”, thì đối phương đã đưa ra lời mời: “Chú Lâm, chú đã ăn sáng chưa ạ, nếu chưa thì cháu đưa chú ra ngoài ăn nhé.”
Ba Lâm đang định tùy tiện ăn gì đó ở khách sạn nhưng vì cô ta đã đưa ra lời mời rồi nên ông nghĩ, có thể đi ăn gì đó rồi đến lúc đó ông trả tiền là được.
Lúc ăn sáng, ba Lâm cảm thấy có một sự tương phản rất rõ ràng, Kiều Mộc nói nhiều hơn so với Ôn Nhã, lại còn không thấy khó xử, thái độ thân thiện, có vẻ rất tự nhiên, cuối cùng thì họ dùng bữa sáng này rất ngon miệng.
Khi tính tiền, Kiều Mộc có vẻ rất ngượng ngùng, xấu hổ cười muốn hẹn ông tiếp: “Lần sau chú đến thì cháu mời chú nhé.”
Ba Lâm nhìn ánh mắt đong đưa kia của Kiều Mộc, lòng ông khẽ run lên, trong nháy mắt, có một ý nghĩ vô cùng đáng sợ chợt dâng trào trong ông.
Cô gái này, không có ý gì với ông đó chứ…
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Ba Lâm đẩy ý tưởng vớ va vớ vẩn kia đi, theo bản năng mà giữ một khoảng cách nhất định với Kiều Mộc.
Sự thật chứng minh được rằng, âm mưu nhỏ của Kiều Mộc cũng cần giữ lại chút hình thức và chừng mực.
Chuyến bay của ba Lâm khởi hành lúc chín giờ, khách sạn ông đặt cách sân bay không xa nhưng đi xe cũng mất khoảng hai mươi phút, sau khi ăn sáng xong thì chuẩn bị rời đi là vừa. Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà đến lúc tám giờ, Lâm Tuyết Hà gọi điện thoại cho ba, Ôn Nhã bị anh kéo vào trong, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.
Hai người lôi lôi kéo kéo ở ngoài sảnh, đúng lúc đụng phải ba Lâm bên cạnh Kiều Mộc.
Lâm Tuyết Hà nhíu mày, Ôn Nhã cũng trợn mắt há mồm.
Đây, đây, đây… là đang xảy ra chuyện gì thế?!
Ba Lâm ho khan một tiếng, đi đến chỗ con trai và con dâu tương lai: “Tình cờ gặp nhau.”
Sau đó ông trừng mắt liếc nhìn Ôn Nhã, hiển nhiên là ông biết cô đang nhìn tới nhìn lui và đang liên tưởng tới điều gì đó: “Cháu đừng có nghĩ nhiều!”
Ôn Nhã – người chưa kịp nói câu nào: “…” Cô nghĩ cái gì mà nghĩ! Chẳng phải cô chỉ đang thắc mắc, không biết liệu đây có phải là cách thức mới mà Kiều Mộc áp dụng để cướp bạn trai cô hay không à! Nói có sách mách có chứng, tại sao lại không thể vậy!
Ấm ức quá đi mất.
Không biết tại sao mà bỗng dưng Kiều Mộc thấy rất xấu hổ.
“Xem ra là ba đã ăn sáng rồi.” Lâm Tuyết Hà mở miệng phá vỡ không khí quỷ dị này: “Vậy xuất phát thôi.”
Ba Lâm đưa thẻ phòng cho anh: “Đồ đạc đã được sắp xếp xong hết rồi, con đi lấy giúp ba đi.”
Lâm Tuyết Hà gật đầu, nhận thẻ phòng rồi rời đi, Ôn Nhã muốn đi cùng, nhưng cô lại ba Lâm kéo mũ áo hoodie và buộc phải quay lại: “Cháu đợi ở đây cho chú!”
Anh Lâm! Anh mau quay đầu lại nhìn em một cái đi anh! Mau nhìn em một lần đi anh! Ôn Nhã hò hét ở trong lòng, đáng tiếc thay, Lâm Tuyết Hà lại là người có ý chí sắt đá… Cô trơ mắt nhìn hình ảnh anh đi vào thang máy mà không thèm ngoảnh đầu lại cái nào, bấy giờ Ôn Nhã bèn xoay người lại, mạnh mẽ hít sâu một hơi, mỉm cười chống đỡ: “Vâng, chú Lâm.”
Anh Lâm vô tâm quá, hận anh.
Ba Lâm nhìn tóc cô với vẻ mặt ghét bỏ: “Cháu đang tạo hình tượng gì đấy? Tóc loạn cỡ này cũng để được.”
“…” Ôn Nhã bật khóc, cô oan lắm mà, oan quá đi!
Tuy ngoài miệng ba Lâm mắng Ôn Nhã, nhưng từ khoảnh khắc vừa rồi, qua ánh mắt của cô ta với con trai mình, ba Lâm đã hiểu ra lý do mà Kiều Mộc nhiệt tình đến thế. Hóa ra Kiều Mộc không lay chuyển được con trai mình nên muốn lấy ông làm chất xúc tác. Xem ra, lúc ở nhà em năm, cô ta đã bắt đầu tính kế mình rồi.
Quả thật, lòng dạ của cô bé này không hề nhỏ.
Ôn Nhã cũng dành ra chút thời gian liếc nhìn Kiều Mộc, có một suy đoán về việc lúc trước Lâm Tuyết Hà từng nói qua danh tính của tiểu nhân.
Hiển nhiên là Kiều Mộc đã quen biết ba Lâm, vì vậy, chắc chắn là cô ta đã giở trò xấu. Tim Ôn Nhã lạnh lẽo, cô thật lòng quan tâm Kiều Mộc, mà giờ đây thì, đúng là lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói.
Kiều Mộc không biết mình đã bị người ta nhìn thấu tâm tư, còn mừng thầm trong lòng, có thể nói là thái độ của ba Lâm dành cho mình khá hơn nhiều so với Ôn Nhã, xem ra là mình có hy vọng rồi.
Nếu bây giờ có thể làm cho ba Lâm nổi giận với Ôn Nhã…
Cô ta mở miệng: “Chị Ôn Nhã, không ngờ ngày mồng một tháng Mười cũng gặp được chị, chị cũng muốn đến nhà chú Lâm ạ?”
“Không.” Trên mặt Ôn Nhã còn không nở nụ cười, khuôn mặt trông có vẻ rất lạnh lùng.
Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng như vậy, Kiều Mộc vẫn nở nụ cười khéo léo, hào phóng như vậy: “Vậy cũng nên tới sớm thì hơn chị ạ, chị Ôn Nhã này, bây giờ thấy chị sống tốt được như vậy thì em cũng vui thay cho chị, lúc trước vì sếp Đoàn mà em vẫn luôn thấy áy náy…”
Gì, làm trò gì vậy? Khuôn mặt Ôn Nhã hiện lên vẻ nghi hoặc: “Sếp Đoàn gì? Em áy náy cái gì?” Từ đầu tới cuối cô đã gặp phải chuyện gì vậy trời?
Kiều Mộc nhíu mày, trông có vẻ rất áy náy: “Lúc trước em không biết chị đã chia tay sếp Đoàn mà còn đi nhắc tới anh ấy trước mặt chị nữa, chắc đã khiến chị khổ sở nhiều lắm, tuy chị không nói gì với em, nhưng lòng em vẫn luôn thấy ngại…”
“…” Ôn Nhã cảm nhận được ánh mắt lạnh căm của người bên cạnh, vô cùng may mắn, may mà Lâm Tuyết Hà không ở đây.
Sau khi hiểu ra mục đích bẩn thỉu của Kiều Mộc, Ôn Nhã vừa liếc xéo cô ta, vừa mỉm cười: “Lúc trước mắt bị mù thôi, rất muốn cảm ơn em bây giờ còn nhắc nhở chị.”
Ánh mắt ba Lâm kinh ngạc, không ngờ cũng có lúc miệng lưỡi cô sắc bén như vậy.
Cũng không hẳn là ngốc.
Kiều Mộc còn chưa nhận ra được tình huống hiện nay, ra vẻ ấm ức: “Xin lỗi vì đã chọc giận chị, nhưng em không cố ý, chị…”
“Kiều Mộc, chẳng phải cháu còn muốn đến bệnh viện chăm sóc bạn cháu à?” Ba Lâm lên tiếng ngắt lời cô ta, thái độ rất nhẹ nhàng: “Mau đi đi.”
Thái độ như vậy khiến Kiều Mộc – người đang muốn châm lửa bằng Đoàn Minh An không thể không dừng lại, vì để hợp với hình tượng mình tự đắp nặn ra, cô ta miễn cưỡng mỉm cười, xoay người rời đi.
Tuy rằng cô ta còn chưa kịp đốt lửa, nhưng cũng coi như là đã thành công nhen nhóm một ngọn lửa giữa ba Lâm và Ôn Nhã rồi.
Cũng không khác biệt nhiều lắm.
Cô ta vừa đi, ba Lâm đã chế nhạo: “Người ta đã đánh tới cửa rồi kia kìa, nhìn lại cái dáng vẻ không bản lĩnh này của cháu đi.”
“!” Ôn Nhã khiếp sợ: “Chú đã nhìn ra rồi ạ?”
“Cháu mù chứ chú không có mù.”
“…” Ôn Nhã chỉ muốn phun một ngụm máu từ cổ họng ra ngoài, độc quá, còn độc hơn cả anh Lâm nữa.
Ba Lâm liếc nhìn cô: “Vì mấy ngày nay cháu chăm chỉ làm tùy tùng đi theo chú như vậy, nên chú nói cho cháu một câu.”
Mắt Ôn Nhã sáng rực lên: “Chú nói đi ạ!”
Ba Lâm khoanh tay, nheo mắt nhìn bóng dáng Kiều Mộc đang dần khuất lấp: “Mục tiêu mà kẻ địch muốn đạt được chắc chắn là thứ cháu chưa đạt được. Nếu cháu muốn tiêu diệt kẻ địch, chỉ cần đạt được mục đích đó trước thì có thể làm cho người kia không còn đường đi, uổng phí tâm cơ.”
Kết hợp với thực tế một chút, sở dĩ Kiều Mộc chưa từ bỏ ý định là vì cô ta còn chưa đi hết được đường à?
Bởi vì cô còn đang đi trên đường đến đích đó.
Ôn Nhã như đang suy nghĩ điều gì, sờ sờ cằm.
Ba Lâm giãn lông mày ra, thầm gật đầu, cũng hiểu chuyện đó chứ.
“Nhưng cháu lại cảm thấy, chú Lâm à, thật ra, trong chuyện này thì chỉ cần một câu nói của chú thôi là đã có thể làm cho cô ta không còn đường để đi.” Ôn Nhã ra vẻ nghiêm túc mà lại khờ dại, cô nhìn nhìn ông, Kiều Mộc là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ, điều mà cô ta không thể chịu đựng được nhất chính là bị người khác ghét.
Vậy thì cô sẽ không cần chiến mà cũng thắng, yeah (^–^)V
Mặt ba Lâm vô cảm, tâm như tro tàn: “Cháu chỉ được như vậy là giỏi.”