Dù biết rõ ràng là anh Lâm thích mình, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao người này lại thích cô.
Cảm giác tốt số… khiến lòng người trống rỗng, rất chơi vơi.
Đang là giờ cơm, trên đường xe cộ qua lại không ngớt, thỉnh thoảng có tên dở hơi chán sống bóp còi cố vượt xe khác, chiếc xe chở hai người chạy ngay ngắn trên đường, đèn cốt lặng lẽ chiếu xuống mặt đất.
Sau vài tháng tôi luyện, kỹ năng lái xe của Ôn Nhã ngày một “lên hương”.
Sau khi đỗ xe vào gara một cách hoàn hảo, Ôn Nhã tháo dây an toàn định xuống xe, cô bước một chân ra ngoài, lại phát hiện người bên cạnh không hề nhúc nhích, mí mắt rũ xuống, sắc mặt giá lạnh.
Cô ngây người, vội thu chân trái lại, cẩn thận đưa tay sờ trán anh.
Có phải lại bị ốm nữa rồi không?
Chỉ là, tay còn chưa chạm tới mục tiêu đã bị người kia túm chặt lấy, vốn dĩ trọng tâm của Ôn Nhã đã bị lệch, mà bây giờ bị kéo như vậy thì ngã nhào xuống ngay, thắt lưng cô va vào hộp số, đầu đập xuống người anh.
“Thấy cộm không?”
Ôn Nhã không phản ứng lại kịp: “Cộm thì không…”
Một giây sau, đôi môi hơi lành lạnh của anh phủ lên, ngăn chặn hơi thở vốn đã không đều đặn của cô.
Ôn Nhã bị buộc phải ôm cổ anh, cô vừa hưởng thụ nụ hôn vừa cảm thấy anh Lâm không bình thường gì cả, trước khi người ta hôn môi thì người ta hay nói mấy lời ve vãn tán tỉnh nhau, còn không thì sẽ nhìn đối phương với ánh mắt vô cùng thâm tình, đắm đuối, hoặc tệ lắm thì cũng là kiểu tổng tài bá đạo không dễ gì chối từ được, chỉ có mỗi anh là hỏi một câu, có bị cộm không…
Cửa xe khép hờ, đèn trên nóc xe mở sáng choang, rắc một mảnh vàng óng xuống mặt đất lạnh lẽo, xua tan cơn gió đêm mùa thu.
Những ngón tay lướt qua đôi môi xung huyết, nụ hôn của Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng đáp xuống trán cô.
“Tuy đó là thím năm của anh, nhưng không phải họ hàng thường xuyên qua lại, anh buộc phải ứng phó, nhưng còn em thì không.”
“Bà ấy không có ý tốt, em không cần phải quan tâm.”
Không biết mình đã nhích người ngồi lên đùi anh từ lúc nào, Ôn Nhã nhìn chân mình đã vắt ngang lên ghế lái, ảo não không thôi: “Ghế ngồi bẩn mất rồi.”
Lâm Tuyết Hà lặng lẽ nhìn cô, Ôn Nhã căng da đầu giả vờ như không biết gì, được nửa phút thì không giả vờ nổi nữa.
Cô khẽ nói: “Em muốn, trông mình càng giống bạn gái của anh hơn nữa.”
Nhưng cô thất bại rồi.
Lâm Tuyết Hà vỗ lưng cô, Ôn Nhã vùi mặt vào cổ anh, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Em không xứng với anh.”
“Thế ai xứng với anh?”
“Không ai cả.”
Lâm Tuyết Hà thở dài: “Vậy đừng lấn cấn mãi về vấn đề này nữa, anh nhớ chúng ta đã trao đổi vấn đề này rồi mà.”
“Em là thế đấy, anh bắt đầu chán em rồi.”
“… Ngang ngược vô lý.”
Trong gara như cách biệt với thế giới ngoài kia, yên tĩnh không một tiếng động.
Ôm ấp hồi lâu, Ôn Nhã lên tiếng: “Anh Lâm, chân anh có tê không?”
Lâm Tuyết Hà ăn ngay nói thẳng: “Mất cảm giác rồi.”
Ôn Nhã cười lớn, vội xuống xe.
Lâm Tuyết Hà cởi dây an toàn, sau đó cũng xuống xe theo cô.
Khi hai người lại đan bàn tay vào nhau, anh khẽ thì thầm: “Dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn luôn là người đầu tiên đến gần anh như thế này.”
“Gần đến mức mười ngón tay đan vào nhau, răng môi liền kề.”
Tràn trề sức sống, hẳn là khi thức dậy vào lúc sáu giờ sáng để đọc tiếng Anh, rồi còn được một người đàn ông vẫn còn đang ngái ngủ giúp sửa lỗi phát âm mà lại không cảm thấy xấu hổ, nhỉ?
Ôn Nhã dựng lưng thẳng tắp lên, hệt như cột cờ Tổ quốc, hoàn toàn tiến vào trạng thái sạc điện tràn trề sinh lực.
Tình yêu giúp con người ta vươn lên phía trước, Ôn Nhã đẩy kế hoạch mỗi ngày học tiếng Anh một tiếng rưỡi lên gấp đôi, dưới sự hướng dẫn tận tình cứ chốc chốc lại lên tiếng chỉ bảo của Lâm Tuyết Hà, thế mà cô lại không hề cảm thấy nhàm chán.
Hiển nhiên rằng, đây chỉ là một mặt.
Mặt khác, ý chí chiến đấu mãnh liệt với Kiều Mộc lại rục rịch quay về đường cũ.
Cô không thể tin rằng, một người thuộc giai cấp tư sản được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất từ khi còn nhỏ như Kiều Mộc, mà lại không có giới hạn đạo đức đến vậy.
“Khụ khụ.”
Ôn Nhã quay đầu, cô bị Lưu Vân – người vừa phát ra tiếng động sờ vào đầu, sau đó kéo đi ra ngoài.
“Tém tém lại đi, ánh mắt này của em y như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống em ấy vậy. Có chuyện gì thế?”
Ôn Nhã nhận lấy ly trà sữa do chị ấy pha, lắc đầu: “Đại khái là trận chiến bảo vệ tình yêu… À không, không đúng, nói vậy cũng không chính xác, nói chung là có biến, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.”
Lưu Vân trợn tròn mắt: “Thế chị không tin đâu, hai đứa đều là người có văn hoá, chửi đổng còn không biết mà còn đòi động tay động chân á?”
“Nhưng mà… em ấy có ý đồ với cái vị đó nhà em à?”
Vốn dĩ Ôn Nhã không muốn nói ra, dù sao, đối với Kiều Mộc mà nói thì chuyện này cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam, mà cô ta cũng không phô trương trắng trợn, nhưng, trong cửa ải này, cô phải nhờ người khác đề xuất ý kiến hỗ trợ mới được.
“Cũng kiểu kiểu như thế, là cái kiểu rất vòng vo loằng ngoằng, hai người họ hoàn toàn không có sự tiếp xúc trực tiếp nào.” Ôn Nhã cúi đầu khuấy khuấy chiếc thìa: “Nhưng cái cảm giác đó giống như kiểu chị thì đang ăn miếng bánh của mình, còn bên cạnh lúc nào cũng có một con ruồi vo ve chờ đợi thời cơ, rất khó chịu.”
Lưu Vân có thể hiểu: “Không sợ trộm ăn cắp chỉ sợ trộm nhòm ngó, lập lờ không rõ. Thế ý của Lâm Tuyết Hà thì sao?”
“Con người anh ấy á, gu cũng lạ lùng lắm, vậy mà trông rất bình tĩnh, không dao động… Ơ, không đúng!” Ôn Nhã sửng sốt: “Em đã nói với chị bạn trai em là ai rồi á?”
Lưu Vân khinh thường nhìn cô một cái: “Dùng đầu ngón chân đoán ra đấy, cả ngày của em, ngoại trừ công việc và đi ngủ ra thì ai chiếm phần lớn thời gian hả? Có chiếm thêm thời gian đi ngủ cũng chẳng lạ gì.”
Ôn Nhã: “…”
Đơn giản, thô lỗ và thẳng thừng như thế, làm người ta xấu hổ ghê.
“Thôi được rồi, nếu chị cái gì cũng biết hết rồi, vậy thì nghĩ ra ý kiến gì đó cho em tham khảo đi, mấy ngày hôm nay em nghĩ đến đau cả đầu, tế bào não chết mấy nghìn mấy vạn rồi.”
Cái này thì Lưu Vân không dám đưa ra ý kiến một cách bừa bãi, lỡ đâu mai mốt có gây ra chuyện gì thì chị ấy sẽ không thể gánh nổi, thế là chỉ có thể đưa ra hướng giải quyết chung chung từ góc độ của một người bình thường thôi.
“Người ta có câu, chưa đến Hoàng Hà thì chưa chịu chết tâm, không đụng tường nam không quay đầu. Thế Hoàng Hà là cái gì, tường nam là cái gì nào?”
“Phải một đòn kết liễu.”
Ôn Nhã chau mày, một đòn kết liễu?
Cô mơ hồ cảm thấy, hình như mình vừa nghe được một đống lời nói vớ va vớ vẩn.
Tình cảm giữa Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà đã phát triển vượt bậc, phía Kiều Mộc cũng có xu hướng “mọi con đường đều dẫn đến thành Rome” [*], không ngờ cô ta lại lộ diện trước mặt ba Lâm.
[*] Ý chỉ không chỉ có một cách để đạt được mục đích, trên đời này không chỉ có một con đường dẫn đến đích. Muốn đạt được kết quả mong muốn, có thể áp dụng rất nhiều phương pháp cách thức khác nhau.
Tuy nói chuyến đi này là ngẫu nhiên nhưng không hẳn là ngẫu nhiên, đợt nghỉ lễ Quốc Khánh, thím năm đưa Lâm Tuyết Tình về nhà, “tiện thể” dẫn theo cả chị em tốt tâm giao – Kiều Mộc về chung luôn, lại “đúng lúc” gặp ba Lâm đi công tác về, ông tạt ngang qua nhà chú năm để tặng quà cho cô cháu gái Lâm Tuyết Tình, thế là bọn họ đã chạm mặt nhau.
Thím năm giới thiệu Kiều Mộc như thế này: “Là cô gái Tuyết Hà quen biết, từng ăn cơm chung với nhau nữa.”
Kiều Mộc định đùa giỡn theo như lời của bà ta, nhưng ba Lâm quá uy nghiêm, lời ra đến miệng thì lại nuốt vào, nhẹ giọng giải thích: “Cháu làm việc ở Bác Đạt, cũng chỉ tiếp xúc với anh ấy vài lần thôi ạ.”
Dáng vẻ đoan trang, lại môn đăng hộ đối.
Tuy bậc cha chú của Kiều Thị chẳng ra làm sao, nhưng cô con gái này lại không tồi.
Trong lần tình cờ gặp gỡ này, không ngờ ba Lâm lại có hảo cảm với cô ta, nghĩ đến tuổi tác thằng con trai nhà mình thì cũng nổi lên ý định làm mối, thế là, khuôn mặt đứng đắn nghiêm túc ấy chợt nở nụ cười như thể băng tuyết tan chảy.
“Kiều Mộc à, chú và ba cháu cũng là chỗ bạn cũ đấy.”
Ban đầu chỉ định tới tặng quà lưu niệm, nhưng sau đó lại trở thành ở lại ăn bữa cơm, mấy người trên bàn ăn không ngừng nói chuyện rôm rả, tâm trạng rất tốt.
Kiều Mộc suy tính trong lòng, cô ta không dám nhắc đến chuyện Lâm Tuyết Hà đã có bạn gái ngay từ đầu, chỉ cố gắng nói vòng vo sang chủ đề để công việc rồi khéo léo nói đá sang Ôn Nhã, phải nói là cực kỳ cao tay.
“Thực sự chị ấy đã giúp đỡ cháu rất nhiều, mặc dù đôi khi cháu cũng hơi giận vì mấy tật xấu của chị ấy, nhưng chị ấy rất rất rất tốt, vừa cầu tiến vừa chăm chỉ, có mối quan hệ rất tốt với mọi người.”
Ba Lâm cười: “Thật sự tốt đến vậy à?” Giọng điệu khoa trương của cô gái nhỏ khiến ông cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng ông lại không cho là vậy, người khôn khéo giỏi luồn cúi thì phải đề phòng.
Kiều Mộc “ngây thơ” gật đầu: “Là thật đó ạ, chú mà gặp chị ấy thì chắc chắn cũng sẽ thích cho mà xem, chị ấy và anh Tuyết Hà cực kỳ xứng đôi luôn ạ.”
Ba Lâm sững người: “Xứng đôi?”
“Vâng ạ, anh Tuyết Hà không nói với chú ạ, chị Ôn Nhã là bạn gái của anh ấy đó.”
Trước đó ba Lâm chưa nghe thấy bất kỳ một cái gì cả, ông sa sầm mặt.
Cứ hết người này đến người khác, đúng là đủ lông đủ cánh hết cả rồi!
Ăn xong bữa cơm khó mà nuốt trôi này, ba Lâm lịch sự chào tạm biệt gia đình chú Lâm, nói tiếng cảm ơn với Kiều Mộc, sau đó sầm mặt đi về nhà, ông đứng sừng sững trước mặt bà vợ đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, đưa tay lột hai lát dưa chuột trên mí mắt bà xuống.
Mẹ Lâm mở mắt: “… Sao về nhà mà cũng không nói một tiếng thế.”
Giọng điệu ba Ôn cứng rắn: “Con trai bà yêu đương rồi đấy, bà có biết không?”
Vẻ mặt của ông như thể giáo viên chủ nhiệm bắt được cậu học sinh yêu sớm vậy, mẹ Lâm phì cười: “Lẽ nào ông không nên vui à?”
Rõ ràng, ban đầu, đến cả việc con trai mình là người đồng tính mà bọn họ cũng chuẩn bị sẵn tâm lý luôn rồi.
Ba Lâm nhíu mày: “Bà đã biết từ lâu rồi?”
Sau khi tháo mặt nạ xuống, mẹ Lâm đứng dậy, vỗ vào chỗ bên cạnh: “Biết một nửa, nói chung con trai ông mê người ta như điếu đổ, tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được… thì là như vậy đấy.”
“Tôi thấy nó là bị cát làm mờ mắt rồi.”
Mẹ Lâm nhìn ông đầy kỳ quặc, cảm thấy khó tin: “Có mà ông mới bị cát làm cho mờ mắt ấy, tức giận đùng đùng như vậy làm cái gì? Cô gái kia trêu chọc hay động chạm gì ông à? Bây giờ là con trai ông cứ nhất quyết phải là người ta mới chịu, chứ có phải con gái nhà người ta bám riết lấy con trai ông không buông đâu, ông phải làm rõ tình hình đi chứ, có được không hả?”
Một câu này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, ba Lâm lạnh lùng nói: “Quả là cũng có chút bản lĩnh đấy, đúng là có quan hệ rất tốt với mọi người, được lòng người quá chứ nhỉ.”
Ban đầu Mẹ Lâm thấy ông trở về thì cũng khá mừng, nhưng bây giờ cũng phải phát cáu lên: “Ông giở giở ương ương cái gì đấy, bị dở hơi à!”
Ba Lâm không hề nhúc nhích, sau ba giây im lặng, ông nhấc điện thoại lên gọi cho Lâm Tuyết Hà.
Ở nơi xa.
Ôn Nhã vẩy vẩy bàn tay vừa nhấc ra khỏi bồn rửa rau, lao vào phòng khách, cầm lấy chiếc điện thoại đang reo của Lâm Tuyết Hà rồi lại lao về bếp, sau khi ấn nghe máy, cô áp điện thoại vào bên tai Lâm Tuyết Hà – người đang phi lê cá, nói bằng khẩu hình.
Ba anh á.
Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu tỏ ý mình đã có tính toán trong lòng, anh lên tiếng: “Ba.”
“Mai con về nhà một chuyến, đưa theo cả bạn gái về cùng.”
“…”
“Không nghe thấy à?”
“… Con nghe thấy rồi.” Lâm Tuyết Hà liếc nhìn Ôn Nhã đang sợ sệt: “Con và cô ấy vừa ở bên nhau chưa lâu, bây giờ gặp mặt phụ huynh thì vẫn còn quá sớm.”
Tuy anh sớm đã tiến dần từng bước, chỉ thiếu mỗi thay đổi xưng hô gọi ba mẹ Ôn Nhã mấy tiếng “ba mẹ” nữa thôi, nhưng hiển nhiên là Ôn Nhã chưa hề sẵn sàng.
“Nếu ba mẹ đều biết hết rồi thì chẳng có gì sớm với không sớm cả. Lẽ nào con không có niềm tin vào tình cảm của hai đứa à?”
“Cái này không liên quan gì đến có niềm tin hay không, cô ấy sợ người lạ, con sợ ba dọa đến cô ấy.”
Ôn Nhã sợ người lạ: “…” Cô chỉ hơi căng thẳng, mà thôi.
“Ba thấy hai đứa đang thiếu niềm tin vào đối phương.”
Với Lâm Tuyết Hà mà nói, kế khích tướng ở mức này còn chẳng đủ để gãi ngứa ấy chứ, anh cố gắng giữ bình tĩnh nói tạm biệt như không có chuyện gì xảy ra, sau đó quay qua nói với Ôn Nhã: “Cúp đi.”
Ôn Nhã nơm nớp lo sợ cầm lấy điện thoại: “Ồ.”
Ba Ôn ở đầu dây bên kia vừa nghe mang máng được chút động tĩnh, đang định ngăn cản thì Ôn Nhã dứt khoát nghe theo chỉ thị, cúp máy cái rụp.
Để lại ba Lâm đối diện với âm thanh báo máy bận phát ra từ điện thoại, đã thế còn phải chịu đựng trận cười nhạo kéo dài mãi không ngớt của mẹ Lâm.
Cất điện thoại xong, Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày sau mới nghiến răng lên tiếng: “Thế này, có phải là hơi hơi không ổn cho lắm đúng không…”
Lâm Tuyết Hà “ừm” một tiếng, lát cá phi lê trong tay anh được xếp gọn gàng ngay ngắn, miếng nào ra miếng nấy ở trên thớt.
“Thế…” Ôn Nhã cúi gằm đầu, thấy chán nản: “Em cũng không biết nên làm thế nào cả.”
Lâm Tuyết Hà bỏ cá đã được phi lê xong vào bát, phần còn thừa thì cắt thành miếng nhỏ rồi cho thẳng vào nồi canh đang sôi sùng sục: “Tuy có vẻ như ông ấy không có ý tốt, nhưng người này thì vẫn cần phải quan tâm.”
“Nhưng thái độ của ông ấy không đúng cho lắm, ngày mai ăn sủi cảo “nặn mồm tiểu nhân” [*] đi, em muốn ăn nhân gì?”
[*] Nguyên văn là 捏小人嘴吃饺子 xuất phát từ tập tục ăn sủi cảo vào ngày Phá Ngũ (Mùng năm tháng giêng) của người Trung Quốc nói riêng và đặc biệt là người Thiên Tân. Do người Thiên Tân đặc biệt căm hận “tiểu nhân”, thù “tiểu nhân” đến mức độ cực đỉnh. Vì thế khi băm nhân, phải băm cho thớt kêu leng keng, cho hàng xóm nghe thấy, ý là đang băm “tiểu nhân”. Viên sủi cảo phải được nặn chắc chắn, gọi là nặn mồm “tiểu nhân”. Như thế, mọi người đều quy kết chuyện không theo ý muốn lên người “tiểu nhân”, băm nặn chúng có ý là loại bỏ những chuyện buồn. Hơn nữa, loại bỏ “tiểu nhân” cũng ngụ ý là mọi chuyện đều đại cát đại lợi, thuận lợi.
Vẻ điềm tĩnh của anh đã lây lan sang cho Ôn Nhã – người đang vô cùng căng thẳng, giúp cô bình tâm trở lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Thịt bằm, đậu que, muối chua, đậu phụ, nước cốt gà, trứng gà ớt… Đều là em sáng tạo ra hết đấy, làm thêm cả năm cái nhân “tam tiên” truyền thống nữa đi.”
Tấm lòng bao la thật đấy.