• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng bên tai, tiếng tim đập như nổi trống, mạnh mẽ vang dội.

Nỗi buồn đã đi xa.

Quả đúng là niềm vui và nỗi buồn của con người có thể xóa nhòa đi, hiện giờ, tuy cô vẫn còn thấy nhoi nhói đau nhưng đã không còn đau đớn lòng như khi nãy nữa.

“Tôi không có bạn nữa rồi.”

Sau khi làm việc, cô dần mất liên lạc với mọi người, tình bạn mà cô tưởng chừng như không thể chia cắt dù cuộc đời này có xảy ra chuyện gì, thì nay cũng đã chấm dứt, không còn người bạn nào để tâm sự nữa.

Cô đang gắng sức tự thấy bi thương thì bỗng nhiên đỉnh đầu cô bị gõ một cái thật mạnh, đau đến nỗi cô phải rụt cổ lại, giơ tay che đỉnh đầu mình mà rằng: “Tại sao lại đánh tôi ngay lúc đang buồn bã như thế!”

Khuôn mặt băng giá của Lâm Tuyết Hà giần giật. Một tầng sương lạnh giá vô hình như đang bao lấy trái tim Ôn Nhã, lạnh lẽo đến nỗi khiến cho cô phải giật mình.

“Cô có bản lĩnh thật đấy, cứ vậy mà biến một việc nhỏ thành uất ức lớn như vậy.”

“Không đúng chút nào.”

Ôn Nhã bị mắng giống y như một cô bé học sinh không làm bài tập đã chạy ra ngoài chơi, trong lòng thì nghĩ cách giải thích nhưng lại không thể giải thích được, nhưng nghĩ lại thì lại tự cảm thấy rất có lý, mặt đỏ bừng bừng, ngượng ngùng xấu hổ.

Lâm Tuyết Hà nhìn dáng vẻ không nói nên lời vì xui xẻo mà bị dạy dỗ của Ôn Nhã, lại giơ tay vuốt ve tóc mái của cô.

“Không làm được gì cả, khiến người ta lo lắng.”

Bỗng nhiên Ôn Nhã ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt mỏi mệt của anh. Sự mệt mỏi của người này có muốn giấu cũng không sao giấu được, khuôn mặt trắng bệch không tự nhiên làm quầng thâm dưới mắt nổi bần bật, khác xa so với vẻ mặt tuấn tú khi trước.

Bấy giờ tâm tình Ôn Nhã mới chuyển từ vui sướng sang áy náy, lương tâm khó mà an ổn được: “Vậy anh đừng lo lắng nữa.”

Lời còn chưa kịp dứt thì đầu cô đã bị cốc một cái, chỉ là, lực không lớn lắm, nhẹ nhàng giống như vuốt ve hơn.

“Ăn cơm trưa chưa?”

Hốc mắt Ôn Nhã lại nóng lên, cô cắn răng lắc đầu.

“Chưa ăn.”

“Đói quá.”

Những lời này được nói ra trong mơ mơ hồ hồ, hình như trong những tình huống tương tự thế này, luôn có một người như vậy trước mặt cô.

Tại sao cô lại nhận ra điều này muộn đến thế vậy nhỉ?

Bữa trưa, họ tìm một tiệm mì gần đó, ăn mì ramen.

Ôn Nhã đổ rất nhiều ớt cay và giấm, khiến chính mình trông càng khó coi hơn so với khi nãy, nước mắt chảy đầy mặt.

Lâm Tuyết Hà cũng để mặc cô, nước súp trước mặt anh trong vắt, thậm chí, còn không bỏ thêm hành lá gì. Hương vị ramen bình thường, độ dai trung bình, mùi thơm trung bình, nêm nếm trung bình.

Thật ra hai người cũng chưa ăn uống gì cả.

Ôn Nhã gắp một miếng to rồi cho vào miệng, sau khi nuốt xong, cô vừa khóc vừa khoác lác với anh: “… Sau đó cô ấy khóc, lúc ấy tôi ngầu lắm cơ, cứ đứng như vậy đó, ngạo nghễ với người ta!”

Lâm Tuyết Hà gật đầu, đồng thời, anh đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Thật là giỏi.”

Ôn Nhã lau nước mắt, tất nhiên là cô không nghe ra được sự trào phúng trong lời anh nói: “Bây giờ ngẫm lại, tôi bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra đã thầm thấy khinh thường cô ấy rồi, cô ấy là cái gì cơ chứ!”

Lâm Tuyết Hà gật đầu, lại đưa thêm cho cô một tờ giấy nữa: “Chẳng phải là bạn thân hai mươi năm của cô à, quả thật không là gì cả.”

Anh đưa giấy rất đúng lúc, bởi vì sau khi anh nói câu này xong, nước mắt Ôn Nhã lại chảy xuống giàn giụa.

Đúng ngay giờ cơm trưa, gần như quán mì đã chật cứng, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn bọn họ, tuy rằng đã nghe thấy được nội dung, nhưng mọi người vẫn cảm thấy người đàn ông cực kỳ đẹp trai này đang bắt nạt cô gái và có ý đồ xấu xa.

Ôn Nhã buông đũa xuống, thút tha thút thít nức nở: “Không, không ăn…”

“Vậy đi thôi.” Lâm Tuyết Hà rất biết cách phối hợp mà buông đũa xuống theo.

Ôn Nhã vừa rơi nước mắt vừa chép chép miệng, sợi mì được cho quá nhiều gia vị để lại trong miệng cô một hương vị mặn chát, cô nhìn sơ qua một cái, chú ý đến bát mì có nước dùng trong vắt trước mặt mình: “Cho tôi uống một hớp canh của anh với…”

Lâm Tuyết Hà sửng sốt: “Tôi đã ăn nó rồi.”

“Anh đẹp trai nên tôi sẽ không chê anh đâu…”

Đối mặt với đôi mắt đẫm lệ và đôi môi đỏ mọng của cô, Lâm Tuyết Hà không nói gì cả, anh yên lặng đẩy bát mì qua, đổi bát của cô sang cho anh.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của anh, Ôn Nhã uống một ngụm canh xong thì lại gắp thêm một miếng mì.

“Vẫn là bát này của anh ngon…”

Lâm Tuyết Hà cũng dùng đũa gắp một miếng mì trong bát mì có màu sắc kỳ lạ để nếm thử, vị chua khiến cho anh phải cười lạnh: “Của cô cũng không tệ.”

Ôn Nhã nín khóc mỉm cười, sảng khoái móc bốn mươi tệ ra thanh toán đơn, thuận tiện than thở giá cả đồ gần sân bay nghe khó tin ghê.

Khi ra ngoài, theo thường lệ, Lâm Tuyết Hà giữ cửa, Ôn Nhã nhảy ra ngoài, cười với anh khi nước mắt còn chưa khô.

Lâm Tuyết Hà thầm thở dài trong lòng, mắt bị mù thật rồi.

Cũng coi như là đã cơm nước xong xuôi, hai người đi bộ về phía chỗ để xe.

Ban đầu là một người đi trước một người đi sau, Ôn Nhã nhìn chằm chằm vào cánh tay đang rủ bên người, đung đưa theo nhịp bước của người đằng trước.

Ngón tay tự nhiên hơi cong, trông càng đẹp hơn khi để thẳng, huống chi tay Lâm Tuyết Hà vốn đã thon dài đẹp đẽ, khớp xương cũng không quá rõ ràng, đặc biệt là đầu ngón tay và móng tay trông đẹp mắt nhất…

Ngón tay bị một thứ gì đó mềm mại chạm vào, giây tiếp theo, “thứ ấy” chui hết vào lòng bàn tay anh, Lâm Tuyết Hà liếc mắt, nhìn thấy bên tai đỏ bừng của Ôn Nhã, cô đang sánh vai cùng mình.

Anh lặng lẽ cười, anh cuộn tay mình lại để nắm chặt tay người đang hơi lùi bước.

“Anh… tay anh cũng lạnh thật á.” Ôn Nhã định nói chuyện để giảm bớt đi sự nôn nóng trong lòng, chỉ là, không biết tại sao vừa nói ra thì khuôn mặt càng xấu hổ, càng hoảng hốt, mặt càng đỏ, tim càng đập nhanh hơn, không gì có thể ngăn cản được.

Lâm Tuyết Hà lên tiếng: “Cho nên, khi đến mùa đông, cô không thể trông cậy vào việc tôi sẽ sưởi ấm cho cô.”

“Há há há…” Ôn Nhã cười đắc ý: “Tôi là người có thể chất đông ấm hạ mát đó, đến khi trời lạnh, tôi sẽ sưởi ấm cho anh, mùa đông tôi rất ấm.”

“Đông ấm hạ mát” ấy à, khiến người ta không biết nên khóc hay cười nữa, Lâm Tuyết Hà lôi kéo cô đi: “Đến lúc đó thì đừng có run rẩy đấy.”

“Bảo đảm mí mắt sẽ không thèm nháy chút nào luôn!”

Cô đã thề thốt rất chắc chắn, hoàn toàn không ngờ tới viễn cảnh mấy tháng sau mình bị lạnh đến nỗi rùng mình liên tục, hoàn toàn hiểu được thể chất của anh Lâm, quả xứng danh “Tuyết Hà” mà.

Sau khi lên xe, Ôn Nhã vừa lùi xe ra ngoài vừa hỏi: “Anh Lâm, anh quay về thế này thì bên kia có sao không?”

“Chỉ chốc lát thôi, không sao cả.”

“À.” Ôn Nhã không cảm nhận được có gì lạ hết: “Để tôi đưa anh về nghỉ ngơi nhé?”

“Không được, năm giờ chiều nay tôi phải lên máy bay.”

Suýt chút nữa Ôn Nhã đã giẫm chân phanh gấp, suýt thì đã làm cho chiếc xe phía sau dính chặt vào xe của mình: “Anh Lâm…”

Sườn mặt Lâm Tuyết Hà hiện lên: “Cảm thấy vinh hạnh sâu sắc không?”

Ôn Nhã nói không nên lời, cô cho rằng Lâm Tuyết Hà có thể về chắc là vì bên nước Nhật không có lịch trình quan trọng gì, về nước mấy ngày cũng không sao.

“Tôi chỉ xin nghỉ một ngày, sau này không về được.” Lâm Tuyết Hà nhìn đôi mắt đang ánh lên vẻ ngẩn ngơ: “Sẽ rất bận rộn, cho nên sau này sẽ trả lời tin nhắn rất chậm.”

Ôn Nhã gật đầu như phản xạ có điều kiện, gật đầu xong cũng không biết mình gật đầu vì cái gì, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Có phải tôi rất phiền, chỉ biết tạo phiền toái cho anh không?”

“Cũng có lúc cô làm rất tốt.”

Không có ai thích một người hoàn toàn vô dụng, nhìn chung thì quả thật là Ôn Nhã không quá xuất sắc, nhưng sự bao dung, hành động và sự quyết đoán của cô gần như lại đứng đầu. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tuyết Hà nhìn cô với ánh mắt khác. Có lẽ bởi vì cô không có chí tiến thủ dẫn tới trì trệ, không nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn lao gì trong cuộc đời này, nhưng, ba ưu điểm ấy sẽ không bao giờ bị xóa nhòa, vẫn sẽ thể hiện trong mọi mặt của cuộc sống.

Không hẳn là không có nguyên nhân gì đằng sau việc Ôn Nhã có thể hòa hợp được với hầu hết mọi người.

Lâm Tuyết Hà mỉm cười: “Chỉ là việc tốt thì không quá rõ ràng.”

“… Cảm ơn anh đã an ủi.” Từ tận đáy lòng, Ôn Nhã thấy rất ghét bản thân mình, rất hoài nghi liệu Lâm Tuyết Hà có bị mù mắt hay không.

“Tôi sẽ tìm một căn phòng thuê theo giờ gần đây, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn thì cứ ngỡ là ở trên máy bay có thể nghỉ ngơi, thật ra, sau vài tiếng thì không thể nhẹ nhàng hơn là làm việc được, Ôn Nhã nhìn thoáng qua sắc mặt khá kém của anh, quyết định để anh ngủ bù trước đã.

Lâm Tuyết Hà không có ý kiến gì với điều này, vì thế, xe Ôn Nhã quẹo đến một khách sạn gần đó.

Khách sạn không sao, cũng không lớn, chỉ là trông rất sạch sẽ.

Ôn Nhã lấy giấy tờ tùy thân của mình để đăng ký ở quầy lễ tân, Lâm Tuyết Hà mệt mỏi đứng sau lưng cô, khiến cho người lễ tân nhìn nhìn và đánh giá họ vô số lần, chờ khi bọn họ đã đi rồi, hai cô gái còn châu đầu ghé tai nhau.

“Buổi chiều còn tới thuê phòng nữa à.”

“Hình như trông người đàn ông rất mệt mỏi.”

“Có lẽ chỉ là nghỉ ngơi thôi.”

“Hì hì, cũng đúng nhỉ, hình như người tuấn tú đều lạnh lùng.”

Tóm lại, hai người Ôn Nhã đều không biết đến sự tồn tại của mấy lời nói này.

Ôn Nhã ngồi một bên chơi điện thoại, tiếng nước chảy rào rào trong phòng vệ sinh vang lên mãi không dứt, tầm năm phút sau, Lâm Tuyết Hà chỉ rửa mặt qua loa, mang dép lê rồi đi ra, ngồi lên khăn trải giường trắng muốt.

Không biết có phải vì cô gái mà mình thích đang ở cạnh hay không, mà Lâm Tuyết Hà luôn soi mói mà nay lại không để tâm đến gì nữa, bèn kéo gối, nhắm mắt lại.

Ôn Nhã chơi trò chơi thêm một chút, khi ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tuyết Hà đã ngủ rồi, khuôn mặt đẹp trai đã vùi hết một nửa vào gối.

Cô buông điện thoại xuống, loẹt xoẹt lại gần, ngồi xếp bằng trên chiếc thảm lót dưới giường.

Hơi thở của Lâm Tuyết Hà khi ngủ nghe cũng rất nhẹ, khi anh nhắm mắt lại thì dáng vẻ trông như “người được các vị thần ưu ái nhiều năm”, lông mi cong dài khiến Ôn Nhã muốn duỗi tay ra sờ thử một chút. Mũi của anh cũng rất thẳng, sống mũi cao cao, lộ ra vẻ kiêu ngạo, môi nhạt màu, hồng nhuận mà lại mỏng mỏng, cũng ngạo mạn nốt.

Áo sơ mi mở hai nút đầu, hào phóng lộ ra xương quai xanh khiến người ta thèm nhỏ dãi, đường cong mảnh khảnh đẹp đẽ, Ôn Nhã im lặng nuốt nước miếng, thầm niệm Phật trong lòng.

Kế tiếp là eo, vòng eo Lâm Tuyết Hà rất hẹp, nhưng cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được “sức lực” trong đó, anh luôn đứng thẳng người, không bao giờ gù xuống.

Ôn Nhã như được tăng thêm can đảm, tầm mắt tiếp tục ngắm nghía xuống…

“Ôn Nhã.”

Thanh âm khàn khàn vang lên, Ôn Nhã dời mắt, động tác vô cùng cứng ngắc, đối diện với đôi mắt đã hơi đỏ lên của Lâm Tuyết Hà.

“Tôi nhớ là tôi đã từng nói với cô rồi mà, tôi bị suy nhược thần kinh.”

Ôn Nhã nhìn trộm người ta, khi bị tóm được thì cô cười trông còn khó coi hơn cả khóc, luống cuống tay chân, vội kéo chăn mỏng phủ lên “khởi nguồn của mọi tội lỗi”, còn che lên cả mặt của anh: “Ngủ đi, ngủ đi, tôi không nhìn…”

Bỗng dưng tay trái bị người ta bắt lấy, cũng bị kéo vào trong chăn, lòng Ôn Nhã chợt căng thẳng, sau đó… không có động tĩnh gì nữa.

Cô cẩn thận thăm dò mà nhìn thoáng qua, Lâm Tuyết Hà nhắm mắt lại, lại ngủ nữa rồi.

Tay vẫn không buông ra.

Cô nằm sấp ở mép giường, vùi mặt vào tấm chăn đang đắp trên người Lâm Tuyết Hà.

Xui xẻo đã lâu, mà nay, cuối cùng cô đã gặp được vận may lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK