Khi đó bà Thắm một lòng một dạ muốn gặp lại người thân nên không sợ gì cả. Bây giờ trên đường đi đến biệt thự Giòng Ôn thì trong tâm bà có chút hồi hộp.
“Đây không phải điều mình luôn ao ước sao!” Đúng, đây là giấc mơ đoàn tụ gia đình bà dùng mọi cách để đạt được. Kể cả sinh mạng của hai đứa trẻ vô tội. Cha nợ thì con trả! Đây là đạo lý hiển nhiên ở đời. Tổ tiên chúng làm việc thất đức với gia đình bà thì lấy mạng chúng thế vào đi!
Sắp rồi! Sắp rồi! Bà sẽ sớm gặp lại gia đình mình! Gia đình sáu người hạnh phúc! Bà Thắm ôm bình gốm được trùm vải đen vào lòng. Trên gương mặt điên cuồng nở một nụ cười thoả mãn. Hai em trai bà được máu mèo đen tẩm bổ sẽ sớm hoàn dương nhanh thôi!
Xe chạy đến cổng biệt thự Giòng Ôn, bà Thắm bần thần ngắm nơi chứa những hồi ức hạnh phúc cũng như tan nát cõi lòng bà. Sau vụ hoả hoạn năm đó, bà đã cố gắng trùng tu lại nguyên trạng ngôi nhà hết mức có thể. Vẫn lối kiến trúc Pháp sang trọng, nước sơn màu vàng kem trang nhã nhưng nó không phải là nơi ấm áp yêu thương nữa rồi! Mà là mồ chôn của cả gia đình bà!
Bà Thuyên, ông Vĩnh, thằng Vinh… một người cũng đừng mong mà sống tốt! Dù có chết linh hồn cũng đừng mong mà siêu thoát! Con cháu mấy người cũng phải trả món nợ máu năm xưa cho Lê Thanh Thắm tôi đây!
Bà Thắm cố kìm lại cảm xúc thù hận rồi quay sang dặn dò Thảo - con gái nuôi của bà:
- Con không được cho ai vào căn nhà này! Nếu không mẹ sẽ mất mạng! Nhớ kỹ lời mẹ dặn!
Trên gương mặt Thảo là sự bất an, ngay từ đầu kế hoạch vạch ra cô luôn cảm thấy đây là vòng xoáy tội lỗi không lối thoát. Nhưng vì đó là ước nguyện cả đời của bà Thắm - mẹ nuôi cô, nên cô luôn đồng hành cùng bà. Nay bà lại muốn dấn thân vào cảnh hiểm khiến cô muốn ngăn bà lại.
- Mẹ, chúng ta có thể chờ qua bốn mươi chín ngày mà! Đại sư nói chỉ cần…
- Bây giờ đến con cũng muốn ngăn mẹ lại sao? Chính con là người hiểu rõ mẹ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thời gian… để được kết quả như ngày hôm nay mà! Chờ! Chờ! Chờ! Hai em trai mẹ đã chờ quá đủ rồi! Bỏ lỡ lần này không biết đến khi nào mới có hai mệnh chí âm tốt như vậy!
Thảo nhìn vào đôi mắt bà Thắm, ẩn trong đó là sự cố chấp đến điên cuồng. Cô biết việc này không thể cứu vãn nữa rồi. Cô thở dài gật nhẹ đầu, sau đó giúp bà chôn bình gốm vào chậu hoa trước cổng biệt thự như bao năm vẫn làm. Từ nơi chôn toả ra một làn khói đỏ không ai nhìn thấy bay vào trong căn biệt thự.
Sau cây đa cổ thụ cách căn biệt thự hai ba căn nhà có một ông lão đã nhìn thấy tất cả mọi việc. Ông Tân gỡ chiếc nón lá, ngẩng đầu lên nhìn làn khói đỏ, thở dài:
- Nghiệp chướng mà!
Ông nhìn cây xương rồng thứ bốn mươi bốn mình trồng gần nghĩa trang một lúc rồi cũng bước vào căn biệt thự.
Mở cổng là ta đã bước vào kết giới quỷ. Không tồn tại lý trí! Không tồn tại bản ngã! Tất cả đều theo ý muốn của quỷ! Muốn thoát ra phải trả một cái giá khiến quỷ vừa lòng!
…
“Sáng nay, tại xã Giòng Ôn, quận Bình Ba, phát hiện nhiều người lớn tuổi ngất xỉu không rõ nguyên nhân. Qua thăm khám lâm sàng các bác sĩ chẩn đoán là hạ huyết áp đột ngột. Khuyến cáo các gia đình có người lớn tuổi nên lưu ý tình trạng sức khoẻ các cụ. Bản tin sẽ tiếp tục được cập nhật nhanh nhóng! Và sau đây…”
Từ ngày con trai mất tích sáng nào ông Bình cũng xem thời sự, báo đài. Có ai báo tin gì liên quan đến Phương ông cũng chạy đi xem. Tin tức này khiến ông Bình cảm thấy lòng bất an. Ông bỏ dỡ ổ bánh mì đang ăn xuống bàn rồi mở cửa đi ra ngoài.
…
- Hạnh hả con? Mở cửa cho bác năm với!
Nghe tiếng gọi ngoài hàng rào Hạnh bỏ dỡ việc đang làm xuống ra mở cửa.
- Bác năm tìm nội còn hả! Nội con… Bác vào nhà đi!
Hạnh ngập ngừng, không biết nói sao về tình trạng của bà nội chín chỉ đành dẫn ông Bình vào nhà.
Trong phòng khách gần bộ ghế tiếp khách có một chiếc ván đen nhỏ, bà nội chín mặc bộ đồ lam nằm đó như đang ngủ, khuôn mặt bà được phủ một tấm vải điều đỏ, tay nắm chuỗi tràng hạt.
Hạnh chỉnh chiếc chăn lại cho bà nội, nói khẽ:
- Tối hôm qua bà đi ngủ sớm. Sáng con dậy tính mua đồ ăn sáng, lúc đi ngang qua phòng khách thù thấy bà đã như vậy rồi! Bà chỉ để lại bức thư này bác xem đi!
Ông Bình xem nhịp thở và nhiệt độ của bà nội chín. Tay bà ấm và nhịp thở đều, trông bà chỉ như đang ngủ. Ông đắp chiếc chăn lên tay bà rồi mở lá thư ra xem.
“Đã đến lúc kết thúc mọi ân oán năm xưa. Bà đi tìm bé Phương và bé Hạ. Bé Hạnh nhớ đốt phần nhang cho bà.”
Thiếp âm là thuật xuất hồn ra khỏi xác để đi vào cõi âm để tìm người đã chết. Ông Bình nhìn bức thư bà nội chín để lại, rồi nghĩ đến những cụ già ngất xỉu mà bản tin sáng nay nói đến gặp tình trạng gì rồi. Họ đã đi thiếp âm. Dù tự nguyện hay không tự nguyện.