Hà ngạc nhiên nhìn Phương. Từ khi nào nó to gan vậy trời? Mọi khi tụi nó tụ tập đi chơi về khuya thì luôn luôn là Phương chui vô đi ở giữa. Mà bây giờ nó đòi trực diện nói chuyện với ma luôn. Nhớ chị Hà cúng trà sữa full topping mà ta chứ đâu có Fami mà em gấp đôi lá gan vậy Phương?
Khi nói ra quyết định này Phương cũng quéo lắm. Nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có bước đột phá này thôi. Phương vốn là người sợ ma, từ khi bước vào ngôi nhà đó cậu luôn đứng trên bờ vực sụp đổ. Nhưng còn chị Hà nữa, nếu cậu sụp đổ thì chị biết phải làm sao?
- Em cũng sỡ quíu quíu nè~ Chị ơi ôm ôm~.
Phương giả bộ yếu đuối trêu chị.
- Em bé ngoan ngoãn đừng sợ he~ Để chị lấy trà sữa bỏ bình cho em nút đỡ sợ ha~ Hì hì. Thôi đi ông tướng. Em nói tìm cách từ cổ là sao?
Hà nghĩ đã xuất hồn luôn rồi không mạo hiểm tìm lối thoát thì xong đời luôn.
- Là thế này, trong phòng cô Hạ đó em và chị quá sợ nên không tìm kỹ, em nghĩ có thể có nhật ký linh tinh hay đồ vật gì đó đánh động vào cô ấy!
- Đánh thức cổ hả?
- Đánh thức cổ, làm cho cổ tin rằng vào thời điểm đó có người ở bên cổ giúp đỡ cổ.
- Nếu lỡ cổ không tin quay sang giết chúng ta như gà luôn thì sao?
Hà nghĩ Phương điên rồi, ai đời lại đi lừa dối ma cơ chứ, bả mà không tin thì hai đứa không còn cái hồn để uống trà sữa luôn ấy.
- Chị không cảm thấy chúng ta sống ở đây quá yên bình rồi sao? Từ khi vô căn nhà đó đã hai ngày rồi không có một mối nguy hiểm nào rõ ràng cả. Ma nhỏ thì quá ngây thơ. Còn cô Hạ cổ chỉ tái diễn cảnh tượng đêm đó thôi. Hoặc giả chúng ta không chạm đến điểm mấu chốt nào đó làm cổ phát điên công kích! Mà trước khi làm điều đó chúng ta vẫn an toàn chỉ còn áp lực 49 ngày. Quên còn 47 ngày thôi. Chắc hẳn người nhốt chúng ta vào đây muốn chúng ta phá thế cục vòng lặp của căn nhà này.
- Tại sao lại là chúng ta chứ? Chẳng lẽ chỉ là ngày giờ sinh rơi vào tháng 7 âm lịch thôi sao?
Hà nghe Phương phân tích thấy cũng xuôi tai. Từ nhỏ đến lớn nhóc Phương này làm gì cũng dựa trên một cơ sở nào đó, không đâm bừa như cô. Cô tự an ủi bản thân hên là bên cô là Phương chứ không phải chị Hạnh. Bả còn liều mạng hơn cô nữa á. Bả mà xuất hồn đòi cúng kem ký nữa thì mệt.
- Trời sáng chút chúng ta lên phòng cô ấy tìm kiếm chút!
- Đợi chút nữa là ba giờ sáng, mọi chuyện xong xuôi chúng ta lên tìm luôn.
Sẵn uống fami súp gà tâm hồn nhân hai lá gan thì làm luôn chứ đợi sáng hai đứa lại sợ.
- Lỡ lên thấy bả còn chơi xiếc dây em ám ảnh mất. Đợi sáng đi chị.
Phương nở nụ cười đầy sự yếu đuối trước Hà.
- He he, biết mày sợ mà.
Hai chị em ngồi xổm quan sát ngôi nhà. Quả nhiên cảnh tái diễn là kí ức của cô Hà, không thấy vợ chồng bà bảy và cậu ba Nghị về nhà như thế nào chỉ thấy cậu ba và ông bảy khiêng cậu tư ra xe tải nhỏ thôi. Cổ nhìn thấy gì thì thứ đó mới xuất hiện thôi, không có ngôi thứ 3 khách quan gì cả.
Đợi cũng chán hai chị em đi lang thang khám phá điểm giới hạn vây nhốt mình. Phương kết luận chỉ có nghĩa trang và căn biệt thự là hai đứa đi được thôi. Còn ngoài ra như có một bức tường chắn ngăn cách không gian biệt lập này với thế giới bên ngoài. Dù đã biết ngay từ ngày đầu tiên nhưng hai đứa vẫn không biết mệt mà tìm điểm đột phá.
Ba giờ sáng, không gian vắng lặng. Tưởng chừng như mọi chuyện đau lòng năm xưa không có nửa phân có dính dáng gì đến căn biệt thự sang trọng cổ kính này.
Chiếc đồng hồ cổ vang lên 12 hồi chuông, bên ngoài trời nắng sáng rực rỡ buổi bán trưa nhưng bên trong căn nhà lại u tối. Hà và Phương lấy hết can đảm đi lên phòng cô Hạ. Căn phòng thiết kế tiêu chuẩn cho một cô tiểu thư nhà giàu. Chiếc giường được trải một chiếc đệm sạch sẽ cứ như chủ nhân của nó sẽ trở về ngủ mỗi ngày. Hai đứa nhìn ngang ngó dọc một hồi quyết định tiến tới bàn học đặt bên cạnh cửa sổ.
- Từ từ!
Hà vội nắm tay Phương lại khi cậu định mở ngăn kéo học bàn ra.
- Dạ thưa cô, tụi con chỉ muốn giúp đỡ cô thoát khỏi sự đau khổ dài đằng đẵng này thôi ạ. Không có ý xấu, mong cô rộng lượng bỏ qua.
Hà nói xong kéo tay Phương lạy ba lại. Để chắc ăn khi đứng lên còn xái ba xá nữa.
Hai đứa lục lọi một hồi không thu hoạch được gì cả. Bàn học nhìn vậy nhưng trống không. Chắc là sau khi sự việc xảy ra người nhà thu dọn đốt cho cô Hạ hết rồi. Quần áo trong tủ tuy nhiều nhưng không có tư trang hay mấy thứ như giấy tờ gì cả. Hai đứa nhìn nhau thất vọng ngồi bệch xuống sàn.
Bỗng có một cái đầu đó ra từ cửa phòng. Là nhóc con, nó muốn ăn đồ ngon nên lên đây tìm Phương và Hà. Bình thường nó không muốn lên căn phòng này xíu nào, mẹ không thương nó. Dù chỉ ban đêm mẹ mới xuất hiện nhưng cũng chả hỏi han gì nó nên càng lười lên.
- Đói đói!
Nó chỉ vào bụng. Mặc dù ma không biết đói nhưng không phải con người dùng từ này khi muốn ăn sao? Chắc chẳng sai đâu.
Phương nhướng mày, ma mà cũng biết đói sao? Cậu đảo mắt khoát tay kêu nhóc vào.