- Đúng là xúi quẩy, sao lại hợp tác với người nhát gan như cô ta cơ chứ.
Thầm ấm ức trong lòng là thế tuy nhiên ngoài mặt Lãnh Diệu vẫn cười, cô ta nhích ghế lại gần Diêu Tịnh Vũ nói khẽ:
- Đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa người khác sẽ nghi ngờ.
Nghe vậy Diêu Tịnh Vũ vội thu lại ánh mắt, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Trái với tâm trạng sốt sắng của Diêu Tịnh Vũ và Lãnh Diệu thì Lâm Lệ Khiết và Lãnh Dạ Thần lại rất bình thản. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau rồi lại bình thản ngồi dùng cơm như không biết gì.
Một lúc sau khi mọi người đã ăn được một nửa lúc bấy giờ Lãnh Diệu mới dùng mắt ra hiệu cho Diêu Tịnh Vũ. Cô ta cũng biết ý lập tức đứng dậy đi vào trong bếp, lúc trở ra trên tay Diêu Tịnh Vũ cầm một bát canh gà. Cô ta đặt xuống bàn rồi chia cho mỗi người một bát, chỉ riêng Lâm Lệ Khiết cô ta lại đưa chén đã múc sẵn.
Thấy vậy Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết khẽ nhếch môi cười, dù biết trong canh có thuốc cô vẫn ung dung cầm lên uống. Một lúc sau Lâm Lệ Khiết xoay sang nói nhỏ với Lãnh Dạ Thần:
- Dạ Thần, em hơi chóng mặt anh dìu em lên phòng nhé.
- Được, để anh dìu em lên.
Thấy Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết có vẻ không bình thường Lãnh lão gia tử liền hỏi:
- Tiểu Thần, Khiết Khiết, hai đứa làm sao vậy?
- Dạ không có gì, chỉ là Khiết Khiết hơi mệt nên chúng cháu xin phép lên phòng trước.
- Được! Mau đi đi!
Đi đến giữa hành lang Lâm Lệ Khiết lập tức nôn ra bát canh gà đã uống lúc nãy, cô nhìn Lãnh Dạ Thần rồi nói:
- Dạ Thần, chuẩn bị thôi!
Khoảng 10 phút sau khi Lâm Lệ Khiết và Lãnh Dạ Thần rời đi Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ cũng kiếm cớ rời khỏi. Cả hai âm thầm đi lên lầu rồi lén rình ngoài cửa lớn, thấy Lãnh Dạ Thần vừa bước ra ngoài để nghe điện thoại cả hai lập tức chia nhau hành động.
Lãnh Diệu len lén đi theo sau Lãnh Dạ Thần, trước khi đi cô ta còn không quên dặn:
- Cô cứ tự nhiên đi vào phòng họ, tôi đã cho người hack vào hệ thống camera rồi nên sẽ không có vấn đề gì. Nhớ giải quyết mọi chuyện nhanh gọn, đừng chần chừ kẻo bị phát hiện. Nếu bị phát hiện cả tôi và cô đều sẽ xong đời đó.
- Tôi biết rồi!
Sau khi Lãnh Diệu rời đi Diêu Tịnh Vũ như lời cô ta ngang nhiên đi vào căn phòng Lâm Lệ Khiết đang nằm nghỉ. Bên trong Diêu Tịnh Vũ nhìn thấy Lâm Lệ Khiết đang nằm bất động trên giường thì khẽ mừng thầm. Tuy nhiên khi đang tưởng rằng kế hoạch của bản thân đã thành công mỹ mãn thì bỗng nhiên Lâm Lệ Khiết mở mắt. Cô chụp lấy cánh tay đang cầm dây trói của Diêu Tịnh Vũ làm cô ta sợ đến mức tái mặt.
Lâm Lệ Khiết nhanh chóng đảo ngược tình thế bằng cách trói Diêu Tịnh Vũ vào góc giường. Cả hai bắt đầu giằng co qua lại tìm cách giành lấy sợi dây trói, tất nhiên trong cuộc chiến này Lâm Lệ Khiết là người chiến thắng. Đừng nhìn Lâm Lệ Khiết ốm yếu nhỏ con mà xem thường thật ra từ bé cô đã học võ, sức chiến đấu và kỹ thuật của Lâm Lệ Khiết có thể không sánh bằng Lãnh Dạ Thần nhưng chắc chắn vẫn rất lợi hại. Chính vì lý do đó chỉ trong chớp mắt Diêu Tịnh Vũ đã bị chế ngự, cô ta bị trói chặt hai tay và hai chân vào đầu giường, gương mặt xinh đẹp bị giữ chặt trong tay Lâm Lệ Khiết đến đau đớn. Nhìn người bạn thân đã nhẫn tâm cướp bồ mình Lâm Lệ Khiết khẽ nở nụ cười khinh bỉ nói:
- Diêu Tịnh Vũ ơi Diêu Tịnh Vũ, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo đến mức không ai biết sao? Cô và Lãnh Diệu vẫn còn non và xanh lắm!
- Cô… sao cô biết?
- Cô nói xen làm sao tôi biết? Diêu Tịnh Vũ, chẳng lẽ Lãnh Tử Kỳ không dặn trước với cô là không được động vào Lãnh Dạ Thần sao?
- Ý cô là sao?
- Lãnh Dạ Thần, chồng tôi là một người rất đáng sợ đấy! Cô phải biết vị trí thượng tướng của anh ấy không phải tự nhiên mà có được. Người đàn ông đó đã bằng thực lực của mình trèo lên chiếc ghế thượng tướng chỉ trong 4 năm ngắn ngủi thì cô phải tự hiểu rằng việc các người qua mặt anh ấy là không thể.
Vừa nói Lâm Lệ Khiết vừa cười, nụ cười của cô làm Diêu Tịnh Vũ phút chốc chết điếng. Lời nói của Lâm Lệ Khiết rất nhẹ nhàng, không hề đay nghiến hay lớn tiếng nhưng lại mang một khí thế khiến người đối diện lạnh sống lưng. Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của cô bạn thân Lâm Lệ Khiết không khỏi thích thú, đây chính là dáng vẻ mà cô muốn thấy nhất.
- Diêu Tịnh Vũ, tôi nói cho cô biết chuyện này nhé. Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu! Bởi vì nếu để cô chết quá dễ dàng thì trò chơi không còn thú vị nữa, tôi phải để cô nếm trãi mùi vị sống không bằng chết, nỗi đau thấu tâm can lúc ấy mới hả dạ.
Lời nói của Lâm Lệ Khiết vừa dứt cũng là lúc cánh cửa được mở ra, bên ngoài hàng lang là bóng hình một người đàn ông cao lớn. Thấy thế Lâm Lệ Khiết hỏi:
- Anh giải quyết xong rồi à? Nhanh đấy!
Chỉ thấy Lãnh Dạ Thần từng bước tiến vào, trên mặt anh là nụ cười đáng sợ. Bàn tay anh đang giữ chặt lấy nơi Lãnh Diệu bị trói. Sau khi trói cô ta vào cùng một chỗ với Diêu Tịnh Vũ lúc bấy giờ Lãnh Dạ Thần mới đứng dậy vừa lau tay vừa nói:
- Không làm em thất vọng chứ?
- Tất nhiên, thân thủ và cách xử lý của anh bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi. Em thích!