Nhìn thấy hai chị em Lý gia làm Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết sững lại, chén cơm đang cầm trên tay cũng không sao nuốt trôi thêm được. Đúng thật là sợ cái gì thì cái đó tới! Sự việc chuyển người quản lý dự án còn chưa kịp nói cho Lâm Lệ Khiết thì Lý Nguyệt và Lý Linh đã tự động đến.
Lý Nguyệt ngang nhiên bước đến gần bàn ăn cơm, cô ta chống nhẹ hai tay xuống bàn cố tình để lộ vòng 1 căng tròn và vòng 3 đẩy đà nói:
- Dạ Thần, em đến gặp anh để bàn dự án.
Lãnh Dạ Thần nhìn thấy cảnh xuân trước mắt nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, anh lạnh lùng xoay đầu đi nơi khác đáp:
- Bây giờ đang là giờ ăn tối và nghỉ ngơi của gia đình tôi. Phiền hai cô đừng phiền vợ chồng chúng tôi. Công việc và dự án sáng mai các cô hãy đến công ty, lúc đó tôi sẽ tiếp. Còn bây giờ không tiễn!
Nhận ra bản thân bị đuổi khéo Lý Linh liền nổi giận:
- Anh nói vậy mà nghe được sao? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không thế? Chúng tôi hai người phụ nữ chân yếu tay mềm đi trong đêm nguy hiểm như vậy mà anh không thể nể tình cho chúng tôi ở lại sao? Đây là đạo đãi khách của Lãnh gia à?
- Lý tiểu thư, thứ nhất tôi không cảm thấy lời nói hay hành động của bản thân có phần nào là quá cả. Thứ hai, hai người phụ nữ chân yếu tay mềm là các cô đã tự đến được thì tự về được, sao tôi phải nể tình? Cuối cùng, tôi không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải cho hai người các cô ở lại. Chúng ta không thân nên nếu muốn bàn về công việc hẹn mai gặp. Ngoài ra cho dù Lãnh Gia có dạy dỗ tôi thế nào cũng không dạy tôi cho phụ nữ lạ ngủ lại qua đêm.
Lý Linh bị Lãnh Dạ Thần chặn họng thì mặt đỏ tía tai, Lâm Lệ Khiết nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi thất vọng. Đây từng là người bạn thân cô trân trọng và tin tưởng hết mực, vậy mà sau lưng lại lén tiếp tay cho chị mình lên giường với bồ của bạn. Lúc trước cô chơi với loại người như vậy quả thật là do mắt có vấn đề rồi.
Lý Linh thấy Lâm Lệ Khiết ngồi đó nhưng vẫn không nói gì thì lại dẹp bỏ tự trọng tiếp tục lên tiếng:
- Khiết à, cậu xem Thần ca đi! Mình và chị chỉ muốn ở lại một đêm thôi mà sao lại phải khó khăn như thế. Cậu xem bên ngoài trời cũng tối rồi nếu về sẽ rất nguy hiểm.
- Lý tiểu thu, chúng ta không thân nên đừng gọi tôi thân mật như thế. Với lại các cô đã dám đến sao lại không dám về? Chẳng lẽ cô không biết để các cô ở lại mới là kỳ lạ?
- Lâm Lệ Khiết chẳng lẽ cậu đã từng quên chúng ta là bạn bè sao? Lúc trước đã nói rồi còn gì, bạn bè lúc gặp khó khăn phải giúp đỡ. Giờ chỉ xin cậu ngủ nhờ lại sao phải gây gắt như thế.
Lâm Lệ Khiết lúc này không thể chịu được nữa nên đành buông chén cơm đang ăn dở trên tay xuống. Cô híp mắt nhìn người mình từng xem là bạn thân trước mặt nở nụ cười mỉa mai:
- Lý Linh, để tôi nhắc cho cô nhớ tình bạn của chúng ta đã cắt đứt từ cái lúc cô và chị cô thông đồng dụ dỗ bạn trai tôi. Nỗi đau năm đó đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ! Tôi không có cái loại bạn chuyên đi đâm sau lưng và quyến rũ bồ của bạn như cô.
- Lâm Lệ Khiết!
- Đủ rồi! Các người về đi, chuyện hợp tác giữa hai công ty tôi nghĩ tôi cần cân nhắc lại.
Biết mình đang bị đuổi khéo và đe dọa Lý Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, cô ta nghĩ chắc có lẽ Lãnh Dạ Thần sẽ không dám hủy hợp đồng hợp tác. Nhưng Lý Nguyệt đâu biết đó lại là một suy nghĩ sai lầm, cô ta vẫn mỉm cười nói:
- Dạ Thần, dù sao chúng ta cũng từng có một thời để nhớ. Anh nhẫn tâm như vậy sẽ làm em buồn đó! Anh xem bây giờ ngoài đường cũng tối rồi, về nhà thật sự rất nguy hiểm. Anh cho em ngủ lại đi!
Lúc bấy giờ hai bàn tay Lãnh Dạ Thần đã nắm chặt thành hai nắm đấm, không thể phủ nhận từ nãy đến giờ anh đã rất cố gắng để kìm chế. Thấy vậy Lâm Lệ Khiết chợt nãy ra một ý kiến, để thăm dò mưu đồ cũng như hành động của chị em Lý gia Lâm Lệ Khiết nắm chặt tay Lãnh Dạ Thần rồi xuống nước:
- Thôi được! Giờ này khuya rồi các cô về cũn nguy hiểm nên tôi sẽ đồng ý để các cô ở lại. Tuy nhiên tôi không hi vọng các cô có mưu đồ hay hành động nào khác, nếu để tôi phát hiện thì tôi nghĩ hợp đồng giữa hai công ty cũng không cần phải hợp tác nữa.
- Được, cô yên tâm!
- Các cô cứ xách đồ của mình lên thẳng tầng một là được, hai phòng ngoài cùng vẫn còn trống.
Sau câu nói ấy là lúc Lý Nguyệt và Lý Linh xách hành lý lên lầu, cả hai ung dung và thoải mái đi lại trong căn nhà của người khác không một chút ngại.
Ngay khi cả hai đi khuất lúc này Lãnh Dạ Thần mới thả lỏng, anh xoay sang nhìn Lâm Lệ Khiết với ánh mắt khó hiểu hỏi:
- Sao em lại cho cô ta ở lại? Em quên chuyện đó rồi à?
- Tất nhiên là không rồi! Em cho hai người họ ở lại là vì muốn biết âm mưu và xem hành động của họ. Em nghĩ họ không có mụ đích tốt đẹp, giữ lại bên cạnh dù sao cũng dễ điều tra và quan sát hơn. Anh cố gắng vài ngày thôi!
- Được!