Chương 316: ( 12 )
Còn có...
Cánh môi đỏ bừng kia, cùng với đôi mày như vẽ, không lúc nào không tỏa ra vẻ đẹp phong tình của thiếu nữ khi lột xác thành nữ nhân, viết to bốn chữ ' hoạt sắc sinh hương '.
Đầu quả tim Tình Lam tim run lên.
Khi Phong Hoa liếc mắt đến đây, ánh mắt nàng cực nhanh mà rũ xuống mi mắt, không dám lại nhìn trộm phượng nhan.
Hơi hơi tiến lên một bước, cung kính đỡ lấy cánh tay Phong Hoa, hỏi:
"Thái Hậu, hiện tại hồi Từ Ninh Cung sao?"
"Đi thôi."
Nguyên bản âm thanh thanh thúy êm tai, hiện giờ trở nên khàn khàn hương vị triền miên, nở rộ như một giấc mộng ngắn ngủi nhưng vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Ở trong bóng đêm hắc ám quỷ quyệt bao phủ, giống như một đóa hoa lựu đỏ* lặng lẽ nở rộ, nhanh nhẹn đi xa...
* Bảng gốc để là hoa thạch lựu, mình có tìm thì thấy là hoa của trái lựu á, để hình cho mn hình dung nha ^!^
Mị hương bao phủ, mị hoặc nhân tâm, tươi đẹp như mộng, điên loan đảo phượng.
Tiêu Phượng Đình chỉ cảm thấy chính mình lâm vào một giấc mộng kiều diễm vô biên, ướŧ áŧ muốn mạng.
Trong mộng, hơi nước ẩm ướt mờ ảo mông lung, những cánh hoa hồng đỏ thắm dập dờn trên mặt hồ, nổi bật trong khung cảnh này chính là những tiếng nói, tiếng í ới hơi hơi ngây thơ đáng yêu vang lên bên tai...
Mị hương làm cho cơ thể hắn có một loại kɦoáı ƈảʍ vô cùng vô tận, chỉ là khi tỉnh lại tình hình có chút không ổn... hắn đã quên gương mặt của người đó, cho nên coi như là một hồi mộng xuân vô biên.
Nếu không phải xiêm y trên người hỗn độn bất kham, trên môi bị cắn rách nát vết thương đỏ bừng trên miệng, cần cổ hơi hơi đau đớn vì dấu răng, cùng với... chiếc trâm cài khắc hoa lan trắng đang nằm trong lòng bàn tay hắn...
Một bộ áo tím hơi hơi hỗn độn khoác trên thân hình tuyệt mỹ của nam tử, ngồi trên mặt đất lót cẩm thạch trắng của Ngọc Lộ Trì.
Một tay chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, nắm chặt cây trâm kia trong tay, không biết nghĩ đến cái gì.
Ngọc quan vấn trên mái tóc dài sớm đã không biết rơi ở nơi nào, khiến mái tóc dài như lông quạ đen nhánh đổ xuống tựa thác nước rối tung ở sau người.
Có một sợi tóc đen, nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt tinh xảo đang nghiêng nghiêng, theo gió lạnh trong buổi sáng phơ phất, hơi hơi lay động vuốt ve mặt mày tuyệt sắc.
Rút đi khí chất sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn độc ác của vị Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng của Hoàng triều Đại Hạ, gỡ xuống mọi gông xiềng, mặt nạ, cùng với ngụy trang.
Cung nữ của Ngọc Lộ Điện tiến vào, từ xa xa nhìn thấy một màn như thế, ánh mắt lộ ra một tia lưu luyến si mê...
Tiêu Phượng Đình không chút để ý ngước mắt nhìn lại, khiến tiểu cung nữ kia kêu lên sợ hãi kinh hách đến 'phịch ' một tiếng quỳ rạp xuống đất!
"Nhiếp, Nhiếp Chính Vương..."
"..."
Tiêu Phượng Đình hơi hơi hạ xuống đôi mi tinh xảo, thực không cảm giác thích sáng sớm bị người quấy rầy.
Lông mi nhỏ dài đen nhánh hơi hơi khép lại, lại chậm rãi mở khi, trên mặt hiện lên một đạo tinh quang cùng mũi nhọn.
Toàn bộ mê mang, buồn bã, yếu ớt... trong một khắc kia, tất cả đều thị thu liễm lại.
Một lần nữa biến trở về dáng vẻ Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ của Hoàng triều Đại Hạ!
Tiêu Phượng Đình khép lại lòng bàn tay nắm chặt câu trâm kia, dùng tiếng nói hơi hơi mất tiếng hoa diễm, hướng về phía cung nữ quỳ xuống đất lạnh kêu:
"Lại đây đáp lời."
"... Vâng."
Cung nữ gắt gao cúi đầu, thanh âm run bần bật, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tiêu Phượng Đình.
Chỉ sợ vị Nhiếp Chính Vương trước mắt, với bộ dáng ' bị chà đạp qua ' trăm năm khó gặp chật vật này đột nhiên hạ lên xử nàng.
"Bổn vương hỏi ngươi, đêm qua có những ai đến Ngọc Lộ Điện?"
Cung nữ hồi đáp: "... Nô tỳ, không biết."
"Không biết?"
Áo tím hơi hơi hỗn độn, lại một chút không tổn hại dung nhan tuyệt sắc của hắn, bỗng nhiên câu môi thấp thấp cười rộ lên, như diễm lệ sinh hoa.
·
Thừa Càn Cung.
Một bộ áo tím đẹp đẽ quý giá, nam tử dáng người như ngọc quay lưng về phái thuộc hạ, người hầu cung kính cúi đầu nói.
"Hồi bẩm Vương gia, cung nữ đêm qua lười biếng, không có trách nghiệm."
"..."
"Bất quá, đêm qua Thái Hậu nương nương cũng có đi qua Ngọc Lộ Điện."
Nghe xong bẩm báo, Tiêu Phượng Đình không nói gì.
Trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên thần sắc ý vị không rõ, thưởng thức cây trâm hoa lan kia lại đột nhiên thu tay lại.
"Đi Từ Ninh Cung."
Chương 317: (13)
Từ Ninh Cung.
Phong Hoa lười nhác nghiêng người dựa trên trường kỷ, nhíu nhíu đôi mày tinh xảo, kêu: "Tình Lam."
"Có nô tỳ."
"Đi lấy cao hoa hồng cao cấp tới đây cho ai gia."
Cao hoa hồng là một cao có thể trừ vết sẹo, dưỡng cho da thịt kiều nộn, trắng hồng, bí dược cung đình để khép lại miệng vết thương.
Ngày xưa, Khương Tự Cẩm vì phải cách bảy ngày trích một chén máu cho tiên đế luyện chế cái gọi là đan dược trường sinh bất lão, cánh tay nhất định lưu lại những vết sẹo xấu xí, vì thế tiên đế ban cho nàng cao hoa hồng trân quý này xem như bồi thường.
Tình Lam hành lễ, nói: "Nô tỳ nhớ rõ còn dư lại nửa hộp, để nô tỳ đi tìm cho nương nương."
Nửa hộp...
Chắc là đủ rồi.
Phong Hoa lười biếng vẫy vẫy tay áo: "Đi đi thôi."
Chỉ một lát sau, trên đôi tay của Tình Lam nâng chiếc hộp tinh xảo khắc hoa hồng bạc trên nắp quay trở về.
Nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, bên trong đúng là một loại cao hoa hồng màu sắc trong suốt.
Tản ra mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng xen kẽ hương bạc hà thanh mát, che dấu mùi thuốc khó ngửi nguyên bản trong phòng.
Phong Hoa tiếp nhận xong, để mọi người trong điện lui ra.
Chính mình phất phất tay áo, chậm rãi từ trên trường kỷ đứng dậy...
Chân đau đớn bủn rủn, chỉ là một cái cọ xát rất nhỏ, đều truyền đến từng đau đớn xé rách.
Khối thân thể này băng cơ ngọc cốt, mềm mại nhẵn bóng, hơn nữa là lần đầu làm chuyện phòng the, không cần xem cũng biết, nhất định là tối qua bị người nào đó thô bạo, không biết tiết chế tìиɦ ɖu͙ƈ làm bị thương rồi.
Cầm phải bôi thuốc mới được.
Phong Hoa đi đến bên cạnh giường phượng, giơ tay cởi bỏ thắt lưng, đem ống tay áo với chỉ thêu hoa văn chìm xinh xảo trắng cởi bỏ...
Trên xương quai xanh, ngực, eo thon, đùi, thậm chí mắt cá chân, một đường đi xuống đều che kín bởi những dấu vết tươi đẹp mà ái muội.
Làm cho một thân mỹ nhân băng cơ ngọc cốt, có vẻ phá lệ ghê người.
Nửa hộp cao hoa hồng dùng từ trên đi xuống, thực mau thấy đáy, cuối cùng chỉ còn lại có...
Bộ vị bí ẩn nào đó bị xé rách, còn chưa có bôi thượng dược.
Lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng ——
"Thái Hậu đâu?"
Tiếng nói hoa diễm mát lạnh, tựa như vĩnh viễn đều ẩn chứa một tia không chút để ý, lại vô cùng cao cao tại thượng.
Mà đóa hoa canh lãnh diễm lệ này, đêm qua... chính là bị nàng tự mình hái xuống.
Môi đỏ Phong Hoa lặng yên cong lên một nụ cười xinh đẹp mà ác liệt, ngay cả nơi nào đó bí ẩn đang âm ẩm đau đớn đều tức khắc trở nên nhẹ nhàng hẳn.
"Hồi bẩm Nhiếp Chính Vương, Thái Hậu phượng thể bị bệnh nhẹ, trước mắt đang ở trong điện nghỉ ngơi." Cung nữ Tình Lam âm thanh kính cẩn truyền đến.
Trong điện.
Phong Hoa thong thả ung dung nhặt lên y phục thường ngày, mặc lên trên người một bộ, lấy chăn gấm che lại thân thể chính mình.
Ngoài điện.
Nghe vậy, Tiêu Phượng Đình tròng mắt đen nhánh ngày càng thêm thâm thúy.
Phượng thể bị bệnh nhẹ?
Cánh môi diễm sắc khẽ mở, tiếng nói lương bạc: "Bổn vương vào xem."
Tình Lam không cẩn thận thoáng nhìn đến môi của vị Nhiếp Chính Vương này thế nhưng có vết thương, cùng với dấu răng trên cần cổ hắn liền bị dọa cho phát khiếp, liên tưởng đến tối hôm qua Thái Hậu ở trong Ngọc Lộ Điện suốt hai cái canh giờ, cùng những âm thanh hơi hơi ái muội bị đè nén không tạo ra động tĩnh quá lớn...
Tình Lam trong lòng nhảy dựng, theo bản năng há mồm ngăn cản: "Chính là..."
"Sao?"
Tiêu Phượng Đình trên cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn Tình Lam một cái hơi hơi buông xuống đỉnh đầu, ánh mắt dọa người.
Ai ngờ, Tình Lam lại chưa thoái nhượng, ngược lại căng da đầu nói: "Thái Hậu hôm nay không nên gặp khách, Vương gia nếu có việc, không bằng... ngày mai lại đến?"
Thú vị.
Một cái cung nữ nho nhỏ, thế nhưng cũng dám cản đường của hắn?
Tiêu Phượng Đình cười rộ lên, lười nhác kéo môi nói: "Bổn vương thấy ngươi đoán chừng là chán sống rồi."
Ngữ khí không nặng không nhẹ, làm thân mình tinh tế của Tình Lam run lên.
"Dạ Linh."
Tiêu Phượng Đình không chút để ý chuyển động nhẫn ban chỉ xanh biếc trên ngón cái, nhẹ gọi.
Một cái ám vệ không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, đem Tình Lam chế trụ gắt gao.
Tiêu Phượng Đình nhìn cũng không nhìn nàng một cái, vươn cánh tay đeo nhẫn ban chỉ xanh biếc đẩy ra cửa điện màu son đẹp đẽ quý giá ...