Một vị tiên đế vừa mới băng hà, một Thái Hậu tuổi trẻ mỹ mạo ở goá trong thâm cung, hiện tại mặt mày lại toát ra loại diễm sắc như mới bị nam nhân khinh bạc này...
Ánh mắt Khánh phi không khỏi hơi hơi di động, trong lòng thiên hồi bách chuyển.
Trong thâm cung cấm viện này, trừ bỏ cung nữ chỉ có thái giám, nam nhân duy nhất cũng chỉ có ——
Tân đế, Tiêu Kinh Vân!
Lại nghĩ đến, vị Thái Hậu cùng Hoàng Thượng tuổi tác xấp xỉ, nói không chừng...
Tuy rằng Khánh phi đang bổ não một màng thâm cung bí sử, cũng chưa từng hướng lên người vị kia suy đoán qua.
Rốt cuộc, tự nhận mỹ mạo tuyệt sắc, Khánh phi nương nương tự mình biết kết cục dụ dỗ Nhiếp Chính Vương, đều bị hung hăng đẩy ra, giáo huấn một hồi đâu.
·
Hoàng Cực điện.
Y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình.
('Y hương tấn cảnh' là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Tân đế trẻ tuổi thể hiện ra phong phạm của đại quốc, ngôn hành cử chỉ phải không được có một tia sai lầm.
Thẳng đến khi...
Lam Tuyết quốc sứ thần bước lên đại điện.
"Hoàng Tử Lam Tuyết quốc, tham kiến Chiêu đế* Đại Hạ."
(Chiêu ở đây là quốc hiệu của tân đế nha)
"Hôm nay, trừ bỏ chúc mừng đại hỉ Chiêu đế đăng cơ, ngoài dâng lên lễ vật ra, Lam Tuyết quốc ta còn cố ý chuẩn bị một phần lễ vật..."
Hoàng tử Lam Tuyết quốc đứng ở giữa Hoàng Cực điện, một tay dán ở trước ngực, hơi hơi cúi đầu, tính làm hành lễ.
Tiêu Kinh Vân hạ mi mắt nhỏ đến khó phát hiện ra.
Lam Tuyết hoàng tử đang hành lễ chính là quốc lễ của nước họ.
Nhưng, Lam Tuyết quốc rõ ràng chính là nước phụ thuộc vào Hoàng triều Đại Hạ!
Nếu thân mang trọng trách làm nước phụ thuộc, phải vâng theo quy củ của Đại Hạ, hành lễ phải là đại lễ của Hoàng triều Đại Hạ!
Tiêu Kinh Vân vốn dĩ mặt mày ôn nhuận như ngọc hiện tại có thêm một tia mũi nhọn khiến người ta kinh hãi, đánh gãy lời nói của hoàng tử Lam Tuyết, thanh âm nhàn nhạt chất vấn nói:
"Lam Tuyết hoàng tử, nhìn thấy trẫm, vì sao không quỳ?"
Lam Tuyết hoàng tử nói: "Chiêu đế thứ lỗi, chuyện kế tiếp bổn hoàng tử muốn nói, đang cùng việc này có quan hệ."
"Nga?"
Ý vị không rõ nhẹ nhàng một chữ, lại làm Lam Tuyết hoàng tử đánh bạo tiếp tục nói:
"Nếu như không thể..."
"Còn mong Chiêu đế miễn cho Lam Tuyết quốc chuyện mỗi năm hướng Đại Hạ triều cống nạp cống phẩm!"
Miễn đi cống nạp, còn không phải Lam Tuyết quốc không hề phụ thuộc vào Đại Hạ nữa sao?
Bọn họ muốn làm một quốc gia độc lập hoàn chỉnh!
Lời vừa nói ra, ngay cả chúng thần bốn phía của Đại Hạ đều nhịn không được thấp giọng nghị luận sôi nổi.
"Lam Tuyết quốc chẳng lẽ muốn tạo phản không thành?"
"Lúc này mới an phận được bao lâu chứ, muốn ta nói, năm đó đáng lẽ nên đem Lam Tuyết một lần bắt được!"
"Đáng tiếc a, Lam Tuyết dâng lên mỹ nhân, cũng chính là Khánh thái phi hiện giờ, làm tiên đế thay đổi hoàn toàn chủ ý muốn tấn công hạ thủ với Lam Tuyết quốc."
"Ai, thật là hồng nhan họa thủy a..."
"..."
Tiêu Kinh Vân sắc mặt lạnh lùng.
Lam Tuyết quốc này rõ ràng nhìn một tân đế vừa mới đăng cơ, bốn bề khốn khó, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây!
Đáp ứng.
Lam Tuyết có chuẩn mà đến, đoán chắc Đại Hạ không có người như thế.
Hắn mới vừa kế thừa đại thống, thượng vị chưa ổn định, chiến tích còn chưa làm ra, liền mất đi một nước phụ thuộc như Lam Tuyết mà nói, như vậy sẽ làm người trong thiên hạ cảm thấy hắn như thế nào chứ?!
Nhưng không đáp ứng...
Hoàng triều Đại Hạ, mênh mông đại quốc, mặt mũi đâu còn nữa?!
Tiêu Kinh Vân cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ánh mắt theo bản năng đảo qua ——
Đầu tiên thấy được trên vị trí kia, nam tử khoác một thân cẩm bào tím thẫm ngồi ngay ngắn, ngón tay nhỏ dài thanh mỹ chậm rãi thưởng thức một cái ly ngọc.
Mặt mày tuyệt sắc hơi hơi nhẹ rũ, thực rõ ràng một bộ dáng mọi chuyện không hề liên quan tới chính mình.
Lúc này, người bên cạnh bỗng truyền đến một đạo âm thanh hoa diễm lười biếng:
"Hoàng Thượng, đáp ứng đi."
913 words.