Dưới sàn, áo ngoài tím, áo trong màu trắng, đai ngọc Linh Lung, hỗn độn rơi rụng đầy đất.
Trên giường, hai cổ thân thể đang nằm ôm nhau thắm thiết như đôi uyên ương vừa mới thành đôi.
"Vương gia, nên vào triều sớm." Tình Lam ở ngoài trướng nhẹ giọng gọi vọng vào, đôi tay dịu dàng đang lại đặt trên bụng nhỏ, mặt mày kính cẩn đứng đó.
Nhiếp Chính Vương điện hạ có một tên ám vệ tên Dạ Linh, hắn để nàng tiến vào thông truyền một tiếng.
Vừa tiến đến, tuy đã sớm biết đêm qua Nhiếp Chính Vương ở Từ Ninh Cung ngủ lại, nhưng nhìn thấy một màn xiêm u rơi rụng đầy đất như thế, cô bé chưa gả như Tình Lam vẫn như cũ không khỏi sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
Trong tấm màn che.
Phong Hoa hơi hơi nhăn lại đôi mi tinh xảo, thanh âm khàn khàn lười biếng, lộ ra một tia kinh tâm vũ mị, hỏi: "Hiện tại đã là giờ nào?"
"..."
Ngủ tiếp trong chốc lát?
Vương gia ngươi nói cái chữ ' tiếp ' này, không phải đã dùng sai rồi sao?
Một buổi tối, trẫm không hề được ngủ đó nha?!
Phong Hoa: "... Vương gia ngươi có thể hay không rút ra trước rồi nói tiếp?"
"Được nha."
Tiêu Phượng Đình một bên hôn hôn cái trán trơn bóng no đủ của thiếu nữ, một bên hơi hơi nâng lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, lưu luyến rút 'hung khí' ra ngoài...
"Tình Lam, mang nước tới đây."
Tình Lam khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, xoay người đem nước ấm sớm đã chuẩn bị tốt đưa vào tẩm điện.
"Vương gia, nước đã mang tới."
Tình Lam có điểm buồn bực, Vương gia không cần người hầu hạ rửa mặt sao?
Ở thời điểm Tình Lam tâm sinh nghi hoặc tính toán xoay người lui ra ngoài, thì trong màn trướng trên giường phượng bỗng nhiên vang lên âm thanh của Nhiếp Chính Vương, là giọng nói ôn nhu mà trước nay Tình Lam chưa bao giờ nghe qua.
"Ngồi dậy, lau mình rồi ngủ tiếp."
"Không cần, Vương gia cứ đi thượng triều của ngươi đi, đừng động ta..." Phong Hoa một ngón tay đều không muốn động đậy, hiện tại chỉ muốn đi ngủ, hơi hơi chớp chớp con mắt, thanh âm lười biếng buồn ngủ.
Bỗng nhiên bị bế lên, nàng cả kinh, theo bản năng nâng lên cánh tay câu lấy cổ hắn.
"Uy, Tiêu Phượng Đình!"
"..."
"Đường đường Nhiếp Chính Vương lại nhàn rỗi như vậy sao?"
"..."
"Vương gia không phải đã nói tới Từ Ninh Cung cũng đã là giới hạn cuối cùng rồi sao, như thế nào còn có thể nhàn hạ thoải mái như bây giờ chứ..."
Không nghĩ tới Nhiếp Chính Vương điện hạ, thế nhưng sẽ có một ngày hạ thấp tư thái tôn quý của mình, tự mình tiến cử muốn lau mình cho Thái Hậu nương nương...
Thật là, quá mức sủng nịch nha.
Tình Lam hơi hơi mỉm cười, rời khỏi tẩm điện.
Bất quá, ở ngoài điện khi nhìn thấy cái tên Dạ Linh như người gỗ kia, ý cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhỏ lập tức trầm xuống, oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái!
Dạ Linh: "..."
Không hiểu ra sao, không thể hiểu được.
·
Lau mình lau mình, xoa xoa không thể tránh khỏi một hồi... lau súng cướp cò.
Vì thế, Nhiếp Chính Vương điện hạ lại hoa hoa lệ lệ lâm triều muộn.
Sau một đêm xuân khiến người mơ màng, nhung nhớ không ngừng, từ đây quân vương không muốn tảo triều.
Từ xưa đến nay, mỹ nhân luôn làm anh hùng xao xuyến.
Nguyên bản trong cuộc đời Tiêu Phượng Đình không có khả năng xuất hiện sai lầm trí mạng như thế, nhưng cố tình lại có một người mỹ lệ nhất trở thành thứ ngoài ý muốn mà hắn không thể khống chế...
Càng đáng sợ hơn chính là, Nhiếp Chính Vương điện hạ còn không có một chút muốn sửa đúng, hắn cũng không muốn ngăn lại cái ' sai lầm ' ngoài tính toán này.
Thậm chí, phóng túng chính mình.
Mới nếm thử chuyện phòng the, thực tủy biết vị, hàng đêm sênh ca.
Cho đến khi...
Phong Hoa quỳ thủy tới.
Biết được tin tức này, Nhiếp Chính Vương điện hạ một thân nhiệt huyết cứ như bị thau nước lạnh xối đến lạnh ngắt.
Đồng thời, trong lòng lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác may mắn.
Không có hoài thai, vậy ước định của hai người vẫn còn ý nghĩa... còn muốn tiếp tục.
830 words.