Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 317

“Cô..” Sắc mặt Doãn Nhụy lập tức thay đổi, tay bấu chặt khiến quả quýt biến dạng, phần bị bóc vỏ chảy nước.

Nhìn khuôn mặt dối trá của Doãn Nhụ: Bạch Nhược Hy chỉ hận không thể tát cô ta mấy cái, bây giờ anh Ba cô cũng nói từ bỏ việc tra án từ Doãn Nhụy, vậy cô cũng không cần phải lo tâm trạng và suy nghĩ của Doãn Nhụy nữa.

Bạch Nhược Hy nghĩ ngợi, châm chọc nói: “Tôi nghĩ bác sĩ và y tá đều rất coi trọng đạo đức, chắc là cô mua chuộc nhân viên chăm sóc đúng không.”

“Bạch Nhược Hy, cô đừng ngậm máu phun người, tôi nghe nói cô Tịnh tỉnh lại nên vui vẻ chạy đến đây thôi.”

“Vậy ai nói cho cô?” Bạch Nhược Hy không có ý định tha cho cô ta.

Doãn Nhụy sốt ruột, ấp úng hồi lâu mới nói hai chữ: “…Huyền Thạc”

Bạch Nhược Hy hừ lạnh một tiếng, trong lòng không nhìn thấu cô ta.

Cô không rõ vì sao trước kia lại bị bề ngoài dối trá của cô ta lừa gạt, miệng toàn nói dối mà còn nôn nóng.

Doãn Nhụy lập tức tỏ ra đáng thương, không để ý tới Bạch Nhược Hy, lấy lòng Trần Tịnh: “Cô ơi, cô có chỗ nào không thoải mái không ạ? Cháu xoa bóp cho cô nhé, lúc cô hôn mê, tôi và Huyền Thạc từng học xoa bóp, làm rất nhiều lần rồi”

Trần Tịnh bình thản ung dung đáp: “Cám ơn cháu nhé.”

“Cô ơi, cô đừng nói mấy lời cảm ơn, khách sáo quá ạ. Cháu xoa bóp cho cô nhé, cháu không giống một số người, chỉ mải lo cho công ty, trước giờ không dành thời gian tới thăm cô.”

Ý đồ hãm hại của Doãn Nhụy vô cùng rõ.

Bạch Nhược Hy tức giận cắn môi dưới, bỗng nhiên nắm tay, cô cũng thường xuyên đến thăm chị Tịnh, chỉ không kè kè bên người cả ngày như mấy người anh mà thôi, sao vào lời người phụ nữ này, cô lại xấu xa như vậy?

Giọng Trần Tịnh ôn hòa, vội giải thích: “Tiểu Hy là đứa bé có sự nghiệp, cô chưa tỉnh cũng không cần phải qua thăm cô làm gì, con bé cần làm việc, không rảnh rỗi như cháu Doãn đâu.”

Câu này khiến Doãn Nhụy sầm mặt, rõ ràng đang ám chỉ cô ta không làm việc, chơi bời lêu lổng.

Bởi vì được Trần Tịnh che chở, tâm trạng của Bạch Nhược Hy thoải mái hơn, ngắm nhìn Trần Tịnh, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Cô cứ tưởng sau khi tỉnh lại bà sẽ quên cô, hoặc là sẽ đối xử với cô không tốt, thậm chí sẽ ghét cô.

Nhưng sự từ ái của bà vẫn không thay đổi Điều này khiến Bạch Nhược Hy cảm thấy rất vui mừng, rất thỏa mãn.

Doãn Nhụy lúng túng thấm giọng, lập tức không biết nói gì nữa, xa cách như vậy, cô ta cũng có thể cảm nhận được mình không được chào đón ở chỗ này.

Cho dù Trần Tịnh vẫn đối xử với cô ta như trước, nhưng đây là vấn đề phẩm chất của Trần Tịnh, chứ không vì quý cô ta.

Cô ta cười cứng ngắc, chậm rãi nói: “Cô, ngày mai cháu quay lại thăm cô nhé, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải mau chóng khôi phục đấy ạ”

“Được, cảm ơn cháu Doãn”

Câu nào cũng cháu Doãn, vô cùng xa cách với Doãn Nhụy, nụ cười của cô ta vô cùng cứng ngắc, chậm rãi cầm lấy túi, vẫy tay với Trần Tịnh: “Chào cô ạ, mai cháu quay lại thăm cô”

Trần Tịnh chỉ khẽ mỉm cười, không lên tiếng, đưa mắt nhìn cô ta rời đi.

Bạch Nhược Hy kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy ngón tay Trần Tịnh xoa nhẹ, không thèm nhìn Doãn Nhụy rời đi.

Lúc Doãn Nhụy đóng cửa lại, Trần Tịnh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía Bạch Nhược Hy, mỉm cười hỏi: “Nhược Hy, cô ta còn quấn lấy con trai chị không”

“Quấn chứ ạ, còn dai hơn cơ, khoảng thời gian trước còn khiến anh Ba..” Bạch Nhược Hy muốn nói lại thôi. Trần Tịnh nhíu mày, sắc mặt không vui: “Nó làm gì con trai chị.

“Chị Tịnh, chị yên tâm đi, anh Ba không sao đâu ạ..”

Trần Tịnh không hỏi nữa, tức giận hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, lấm bẩm: “Nói thật lòng, nếu như nhất định phải chọn con dâu giữa em và cô ta, chị thà không chọn cô ta”

Bạch Nhược Hy vô cùng cảm động nhìn Trần Tịnh, tâm tình phức tạp, còn có chút biết ơn.

Mặc dù Trần Tịnh không muốn thành thông gia với mẹ cô, nhưng Trần Tịnh không ghét cô, chỉ dựa vào điểm ấy, cô đã thỏa mãn rồi, không dám hi vọng xa vời gì hơn, Doãn Nhụy ra khỏi bệnh viện, lên xe mình, tức giận đến nỗi mặt đỏ tới mang tai ném túi xách lên ghế lái phụ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Bên kia vang lên giọng nói hờ hững của Doãn Âm.

“Chẳng phải đã bảo em không có việc gì thì đừng gọi cho chị sao?”

Doãn Nhụy tức giận hét to: ‘Bây giờ em sắp phát điên rồi, từ khi kế hoạch đầu tuần thất bại, em không hề gặp Huyền Thạc, gọi điện thoại cho anh ấy cũng không nhận, ngay cả cơ hội tới gần anh ấy em cũng không có, giờ em phải làm sao đây?”

“Chuyện của bản thân thì tự nghĩ cách đi, bây giờ chị còn khó lo cho mình nữa là”

*Vì ý kiến ngu ngốc của chị, đứa bé này càng ngày càng lớn rồi, không chờ được nữa”

Doãn Âm không muốn nói chuyện này, không muốn tham dự không muốn phiền não, hờ hững hỏi: “Đã thu xếp cho chị thuyền rời khỏi nước Tịch chưa?”

“Em thu xếp kiểu gì được, cả nước Tịch ai chẳng biết mặt mũi của Doãn Âm chị? Chị cũng biết bây giờ tiền truy nã chị có sức hút thế nào, không ai muốn mạo hiểm đi cứu chị, nhưng rất nhiều người sãn lòng mang chị đi lấy tiền truy nã đấy”

Doãn Âm nghe ra Doãn Nhụy đang rất tức, vội dỗ dành: “Em gái à, chuyện của em cỉ sẽ nghĩ kế giúp em, nhưng em phải giúp chị trước, như vậy đi, em đi thu xếp mấy bác sĩ sửa mặt, chị muốn làm lại cả khuôn mặt, tiền không thành vấn đề, chỉ cần giúp chị qua được cửa ải này, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm, chị sẽ giúp em có được Kiều Huyền Thạc?

“Em thật sự rất tò mò chị lấy năng lực đâu ra khiến Trần Tịnh bị thương, hơn nữa chị có thù oán gì với bà ta mà ra tay ác như vậy, còn hại bản thân thê thảm nữa?”

“Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa được không?”

“Được thôi, em cũng không có hứng thú với chuyện của chị, em sẽ thử tìm bác sĩ, cần rất nhiều tiền, chị nhớ sau này phải trả cho em đấy” Nói, Doãn Nhụy cúp điện thoại, tức giận ném vào ghế lái phụ.

Cô ta tức giận cản môi dưới, nổ máy xe, chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô ta vừa giẫm chân ga, còn chưa lái đi, một bóng người đập vào mắt khiến cô ta dừng lại, nhìn kĩ.

Kiều Nhất Xuyên đứng một mình ở cửa bệnh viện, ngẩng đầu nhìn cao ốc bệnh viện, ông ta đứng đấy không nhúc nhích, †ay cầm hai cặp lồng, có vẻ là đồ ăn.

Ông ta rất xoắn xuýt, loanh quanh ở cửa.

Doãn Nhụy biết An Hiểu quản chồng rất nghiêm, không muốn Kiều Nhất Xuyên và Trần Tịnh có chút qua lại nào, cùng sẽ không cho bọn họ ngẫu đứt tơ còn liền Một màn này rất thú vị, Doãn Nhụy lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp hình Kiều Nhất Xuyên trước mặt.

Kiều Nhất Xuyên do dự một lát, vẫn bước vào bệnh viện.

Doãn Nhụy không nhịn được cười cười, vội mở điện thoại ra, gửi video vào tài khoản trên mạng của An Hiểu, còn viết một đoạn: cô ơi, vợ cũ của chú vừa tỉnh, chú đã tức nấu đồ đến thăm cô ấy, có phải là ý của cô không ạ? Cháu gặp chú nhưng không thấy cô đâu, lâu rồi không gặp cô, cháu nhớ cô quá, cô vẫn khỏe chứ ạ?

Gửi video và đoạn văn xong, Doãn Nhụy nhếch môi cười, vui vẻ giẫm ga rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK