Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 612:

 

Bộ Lệ sờ trán, đau đầu, đứa con gái lớn ngoan ngoãn không còn sống nữa, bà đau lòng khi nghĩ đến tính cách kiêu ngạo và độc đoán của đứa con gái nhỏ.

 

Trong phòng bếp, An Chỉ Nguyệt đang pha trà cảm thấy có tiếng bước chân đi vào, cô đột ngột quay người lại, nhìn thấy Bộ Dực Thành uể oải bước vào, thản nhiên đi thẳng vào tủ lạnh.

 

“Anh Dực Thành, buổi trưa tốt lành.”

 

An Chỉ Nguyệt Nguyệt cung kính gật đầu.

 

Giọng nói êm dịu của Bộ Dực Thành chậm rãi đáp lại, “Ừ.”

 

Anh mở tủ lạnh, lấy trong đó ra một chai nước đá, đóng cửa tủ lạnh, quay người và bước ra cửa, anh mở nắp và uống trong khi bước đi.

 

An Chỉ Nguyệt Nguyệt lúc đầu hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền mỉm cười cảm thấy không vấn đề gì. Cô muốn thích nghi với sự thờ ơ của người đàn ông này và tính cách của anh ta càng sớm càng tốt.

 

Cô hít một hơi thật sâu và theo Bộ Dực Thành ra ngoài với khay trà.

 

An Chỉ Nguyệt bước đến phòng khách và thấy hai người phụ nữ có khuôn mặt vốn dĩ khó coi lại đang cười rạng rỡ và dịu dàng với Bộ Dực Thành.

 

Bộ Dực Thành giống như không cần biết, anh ta không quan tâm đến hai người trong phòng khách, trực tiếp lấy nước đá của mình đi đến cầu thang.

 

“Bộ Dực Thành, Cô có chuyện muốn nói với con.” Tâm tư Bộ Lệ đang hướng về Bộ Dực Thành, bà ta lập tức mở miệng gọi anh, trong khi Doãn Nhược Thi nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt bằng đôi mắt sắc bén, muốn ăn thịt cô.

 

“Mời uống trà.”

 

An Chỉ Nguyệt bưng trà đến cho hai người, không quên dặn dò: “Hơi nóng, các người cẩn thận một chút.”

 

Doãn Nhược Thi trợn trắng mắt nhìn An Tử Nguyệt, nhàn nhạt cầm lên chén trà nhấp một ngụm, đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Đồ đàn bà rắn độc, muốn khiến tối nóng chết sao?”

 

Lời nói của Bộ Lệ không có ngăn cản Bộ Dực Thành, nhưng tiếng rống của Doãn Nhược Thi đột nhiên ngăn cản bước chân của người đàn ông, lưng của hắn cứng đờ, bàn tay cầm nước đá nhàn nhạt bóp chặt bình nước, một khắc bao phủ trong đại sảnh.

 

Bộ Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng Bộ Dực Thành một hồi, thấy không ổn, nhanh chóng thúc cùi chỏ vào Doãn Nhược Thi, nháy mắt với cô.

 

Sự chú ý của Doãn Nhược Thi đổ dồn vào An Chỉ Nguyệt Nguyệt, và sự căm ghét của cô dành cho An Chỉ Nguyệt Nguyệt đã khiến cô mất đi khả năng phán đoán và kiểm soát nên có, và đôi mắt của cô ta đầy lửa.

 

An Chỉ Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, vì trà cần phải ngâm nước sôi mới uống được. Tôi đã nhắc nhở cô nước rất nóng, cẩn thận một chút.”

 

“Ý cô là tôi đáng bị như vậy?” Doãn Nhược Thi tức giận đứng lên, cầm lấy tách trà, trực tiếp hất chèn trà nóng lên người An Chỉ Nguyệt.

 

Nhìn thấy trà bắn tung tóe, đầu An Chỉ Nguyệt sợ hãi co rút lại, hai mắt nhắm chặt, toàn thân vừa căng thẳng vừa thất thần.

 

“Cạch” một tiếng, An Chỉ Nguyệt Nguyệt bả vai hơi run lên khi nghe thấy tiếng nước vỗ nhẹ trên da.

 

Trong giây tiếp theo, cô cảm thấy không hiểu chuyện gì.

 

Cô không thấy bị ướt, cũng không thấy nóng, cô từ từ mở mắt ra với tâm trạng khó hiểu.

 

Đột nhiên, một tấm lưng rộng lớn xuất hiện trước mặt cô, thân hình cao lớn và thẳng tắp của Bộ Dực Thành đứng trước mặt cô.

 

Cô hiểu điều gì đang xảy ra, và kinh ngạc lướt qua lưng Bộ Dực Thành và đến bên anh.

 

Sắc mặt Bộ Dực Thành trở nên khó coi đến cực hạn, quần áo ướt đẫm, thậm chí có thể nhìn thấy hơi nước nóng bay lên từ trên người.

 

Doãn Nhược Thi và Bộ Lệ đều sợ đến tái mặt, sợ hãi và không biết phải làm gì, nhất thời đứng một chỗ ngẩn người ra.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, An Chỉ Nguyệt lấy tay che miệng kinh ngạc, những giọt nước mắt không hề báo trước, trong nháy mắt lập tức trào ra.

 

Sống mũi chua xót, cổ họng cay cay, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ.

 

“Em …” Doãn Nhược Thi rụt rè mở miệng, vừa muốn giải thích điều gì đó, lời vừa dứt, giọng nói của cô ta đã kéo dòng suy nghĩ của An Chỉ Nguyệt trở lại.

 

Lúc này An Chỉ Nguyệt mới phản ứng lại, đi tới nắm lấy tay của Bộ Dực Thành, lo lắng rồi kéo anh đi về phía phòng bếp. Bước đi của cô vừa nhanh vừa vội, bởi vì tức giận và lo lắng mà trở nên hơi run rẩy.

 

Bộ Dực Thành bất thình lình bị bàn tay nhỏ nhắn kia nắm lấy, cơn tức giận sắp sửa bùng nổ của anh ngay lập tức bị cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay dập tắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK