Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 403

Bạch Nhược Hi bước đến biệt thự, đi ngang qua Triệu Toa Na, gật đầu chào cô, hai người nhìn nhau cười nhạt.

Cô chỉ mỉm cười lịch sự và nhìn nhau không nói gì.

Cô tiếp tục bước qua cửa.

“Chị Tĩnh.” Bạch Nhược Hi bước đến phòng khách và gọi một cách lo lắng.

Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Nhược Hi, Trần Tĩnh lập tức đứng dậy nhìn về phía cửa, vội vàng bước tới: “Tiểu Hi, đã lâu không gặp, sao em lại ở đây?”

Bạch Nhược Hi nắm lấy tay Trần Tĩnh, nhìn bà từ trên xuống dưới: “Cô Triệu gọi điện cho em, cô ấy nói An Hiểu đang làm loạn ở đây nên em vội vàng chạy tới.”

Trần Tĩnh không khỏi nhíu mày, bất lực thở dài: “chị không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, mọi người đều vội vàng trở về làm gì? Cô Triệu cũng chuyện bé xé ra to.”

“An Hiểu lần này thật quá đáng, em sẽ không bao giờ giúp bà ta nữa, để bà ta tự làm tự chịu, anh ba đã bắt bà ta đi rồi.”

“Ngồi đi, chị có chuyện muốn nói với em.” Trần Tĩnh bước đến ghế sô pha, nắm tay Bạch Nhược Hi ngồi xuống ghế sô pha, khẽ thở dài, nhìn cô chăm chú.

“Có chuyện gì vậy, chị Tĩnh?”

Khuôn mặt của Trần Tĩnh trầm xuống, giọng điệu của bà có chút trách móc: “Huyền Thạc đã nói cho chị biết rồi, sao giờ em vẫn còn gọi chị là chị Tĩnh? Bây giờ cũng nên thay đổi cách xưng hô rồi.”

Bạch Nhược Hi lúng túng vò đầu bứt tóc, cụp mắt xuống, cô cảm thấy rất ngại, “Em đã quen với gọi chị là chị Tĩnh rồi, nên nhất thời khó thay đổi được cách xưng hô.”

“Sửa ngay bây giờ đi.” Trần Tĩnh nhẹ giọng dỗ dành.

Bạch Nhược Hi khóe môi nở nụ cười, nhẹ giọng cất tiếng: “Mẹ.”

Trần Tĩnh không khỏi lộ ra nụ cười của mẹ chồng, vô cùng rực rỡ, ánh mắt hiện lên tình yêu không gì sánh được.

Vào lúc này, Kiều Huyền Thạc và Triệu Toa Na đi sóng vai nhau bước vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, họ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Bạch Nhược Hi nhìn thấy Triệu Toa Na đang đi cùng Kiều Huyền Thạc, trong lòng có chút cảm giác nặng nề không vui.

Kiều Huyền Thạc nhìn vào mắt Bạch Nhược Hi và do dự một lúc, dường như đang lo lắng về cảm xúc của cô.

Triệu Toa Na nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Kiều Huyền Thạc, và nói thật cẩn thận: “Tôi thực sự có việc rất quan trọng.”

Kiều Huyền Thạc chậm rãi nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vào phòng làm việc.”

Sau khi nói, Kiều Huyền Thạc bước vào phòng làm việc.

Triệu Toa Na theo sát anh ta.

Ánh mắt của Bạch Nhược Hi bất giác nhìn theo họ từ từ cho đến khi họ biến mất.

Trần Tĩnh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Bạch Nhược Hi, vì vậy bà từ từ nói: “Tiểu Hi.”

Bạch Nhược Hi phản ứng ngay lập tức, kinh ngạc nhìn Trần Tĩnh: “Mẹ, mẹ gọi con à?”

Trần Tĩnh không khỏi mỉm cười, đưa tay sờ sờ tóc của cô, mỉm cười: “Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì, cũng phải tin tưởng chồng mình.”

Bạch Nhược Hi lúng túng cười, cúi đầu gật đầu: “Con vẫn luôn tin anh ấy.”

“Nhưng biểu hiện bên ngoài của con có vẻ không phải vậy”

Bạch Nhược Hi lẩm bẩm: “Con chỉ không tin Triệu Toa Na, có lẽ bởi Huyền Thạc quá xuất sắc nên khiến con bất an.”

Trần Tĩnh chạm vào tay cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô rồi cười: “Đồ ngốc, con đừng có nghĩ lung tung. Con vẫn đang sống ở nhà mẹ đẻ sao? Khi nào con dọn về nhà?”

“Con sẽ chuyển về sau một thời gian, con ở đó để bồi đắp tình cảm với bố mẹ con trong thời gian này.”

“Được rồi, mẹ đợi con về, chúng ta cùng nhau đi chơi xuân nhé!”

Bạch Nhược Hi mím môi nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu: “Dạ.”

Trong phòng làm việc, Kiều Huyền Thạc và Triệu Toa Na đang ngồi trên ghế sofa.

Kiều Huyền Thạc mang cho cô một chai nước lọc.

Anh ấy ngồi đối diện với Triệu Toa Na và hỏi rất nghiêm túc: “Có chuyện gì nói đi.”

“Chuyện về Hách Nguyệt và Lam Tuyết.”

Khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, anh từ tốn nói: “Tôi không muốn can thiệp vào chuyện này.”

“Kỳ thực anh biết hai đứa nhỏ là của Hách Nguyệt, thậm chí còn biết bọn họ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, tại sao lại giấu diếm tôi? Điều này không công bằng với tôi.” Triệu Toa Na không vội vàng hỏi.

Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, anh không muốn xen vào những chuyện này.

Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Cả hai đều là bạn của anh.

Anh cũng biết rằng chuyện này đã sớm không che giấu được.

Anh im lặng.

Một lúc sau.

Kiều Huyền Thạc nặng nề hỏi: “làm sao cô biết Hách Nguyệt đã có hai đứa con?”

“Thực ra, tôi biết Hách Nguyệt đã có người khác trong lòng từ lâu rồi, giữa tôi và anh ấy không hề có tình yêu. Đến gần đây tôi mới biết hóa ra người kia lại là bạn thân nhất của Bạch Nhược Hi, về phần hai đứa trẻ, là cha mẹ của Hách Nguyệt nói với tôi, vì cha mẹ anh ấy phát hiện ra Hách Nguyệt có con ngoài giá thú, còn giấu đứa bé trong biệt thự riêng của anh ấy. Hai đứa bé hiện đã 4 tuổi và còn là hai chị em sinh đôi. Tôi rất sốc và hụt hẫng khi biết tin.”

Kiều Huyền Thạc: “Cô nên tìm Hách Nguyệt hoặc cha mẹ của anh ấy thay vì tìm tôi về vấn đề này.”

Triệu Toa Na nghiêm nghị lẩm bẩm: “Tôi không muốn trở thành mẹ kế của ai đó, và tôi không muốn phá hủy gia đình của hai đứa trẻ sau khi tôi kết hôn.”

“Tại sao cô lại tìm tôi?” Kiều Huyền Thạc vẫn không thể hiểu được động cơ và mục đích của cô ấy.

Triệu Toa Na nhún vai bất lực: “Vì tôi không thể tìm ra cách nào tốt hơn. Anh cũng biết cuộc hôn nhân của tôi và Hách Nguyệt dựa trên lợi ích và sự phát triển của công ty. Không có tình yêu giữa chúng tôi, chứ đừng nói đến tình cảm. Tuy nhiên, rất khó để thuyết phục bố mẹ tôi, hay bố mẹ của Hách Nguyệt.”

Kiều Huyền Thạc thấy điều đó thật nực cười, bất lực lắc đầu và chế nhạo: “Với tư cách là người ngoài cuộc tôi có thể giúp gì cho cô? Cái gì cũng không giúp được cô, đây là chuyện tình cảm giữa cô và anh ấy, chuyện hôn nhân không phải chuyện người thứ ba có thể tùy tiện xen vào.”

Triệu Toa Na nhìn Kiều Huyền Thạc một cách kiên định, lo lắng giải thích: “Anh có thể, bởi vì thân phận của anh có thể trấn áp tất cả mọi người. Anh chỉ cần diễn một vở kịch với tôi để bố mẹ tôi biết rằng anh thích tôi. Anh cầu hôn tôi, và anh muốn kết hôn với tôi trong tương lai, và sau đó huỷ cuộc hôn nhân giữa tôi và Hách Nguyệt.”

Vẻ mặt của Kiều Huyền Thạc đột nhiên thay đổi, và khí chất của anh lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

Không thể nghĩ được những lời vô lý như vậy đã được nói ra từ miệng của Triệu Toa Na.

Anh ngờ vực nhìn cô, cảm thấy mình đã nghe nhầm.

Triệu Toa Na cảm thấy sắc mặt của anh rất tệ, vội vàng nói: “Đừng lo lắng, đây chỉ là nói dối, chỉ cần anh hợp tác với tôi diễn một vở kịch, tôi thật sự không định gả cho anh.”

“…” Kiều Huyền Thạc hừ lạnh coi thường.

“Tôi biết anh đang rất khó xử, vì Bạch Nhược Hi, anh lo lắng cho cảm xúc của cô ấy, nhưng đây là hạnh phúc cả đời của hai người bạn thân nhất của anh, anh có thể giúp được không? Việc này đối với anh có gì khó khăn cả.” Triệu Toa Na gấp gáp hỏi.

Kiều Huyền Thạc nhắm mắt đau khổ, bóp đầu ngón tay mảnh khảnh giữa lông mày và hít một hơi thật sâu.

Kiều Huyền Thạc nói lạnh như băng: “Đây là điều rất quan trọng mà cô đã nói sao?”

“Đúng, là chuyện này.”

Kiều Huyền Thạc đứng lên, lạnh lùng nói, “ Thứ lỗi cho tôi bất lực.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK