Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 520:

 

5 năm trước?

 

Trái tim Lam Tuyết đột nhiên có chút loạn nhịp, người đàn ông này 5 năm trước muốn mang cùng cô đi sao? Sở dĩ muốn cô học tiếng là để cùng anh ra nước ngoài?

 

“Anh …” Lam Tuyết ngừng nói, muốn hỏi chuyện trước kia, nhưng lại sợ nghe được câu trả lời không muốn nghe, nên không có dũng khí hỏi.

 

Nếu hỏi anh, cô muốn hỏi có phải anh muốn cưới em 5 năm trước rồi đưa em rời khỏi đất nước này để tới Korsmo không?

 

Nhưng ngẫm lại, sợ anh nói cô suy nghĩ quá nhiều, cô sẽ xấu hổ chết mất.

 

Lam Tuyết im lặng, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Hách Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn Lam Tuyết, vừa vặn bắt gặp đôi mắt trong sáng của cô, Lam Tuyết nhanh chóng đoán được ánh mắt của anh, ngượng ngùng xấu hổ.

 

“Em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Hách Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

 

Lam Tuyết mím môi, trầm ngâm một lúc mới thận trọng hỏi: “Thời thơ ấu của anh như thế nào? Tại sao anh lại mắc bệnh trầm cảm? Và tình trạng của anh hiện tại như thế nào?”

 

Hách Nguyệt cười khổ, đưa tay chạm nhẹ vào đầu con gái, vuốt ve một cách đầy yêu thương.

 

Nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế như không nghe thấy câu hỏi của cô: “Muộn rồi, mệt thì đi ngủ đi.”

 

Nhìn thái độ lảng tránh của anh, Lam Tuyết biết rằng lòng tự tôn của anh rất cao, anh không thích thể hiện sự yếu đuối trước mặt cô.

 

Hách Nguyệt nhắm mắt lại, hơi thở trở nên đều đều, dường như anh đã ngủ say. Có lẽ Lam Tuyết biết anh chưa ngủ, nhưng anh chỉ là không muốn trả lời những câu hỏi này.

 

Bầu trời từ từ hừng sáng.

 

Càng gần đến giờ lên máy bay, Lam Tuyết càng bất an.

 

Tiếng chuông điện thoại của Hách Nguyệt, đánh thức Lam Tuyết.

 

Lam Tuyết mở mắt ra đã thấy trời hừng đông, cô nhìn Hách Nguyệt.

 

Anh không nghe máy, liếc nhìn màn hình rồi tắt máy luôn Sau khi tắt máy, anh liền đặt điện thoại xuống dưới ghế ngồi.

 

“Ba mẹ anh gọi mà? Tại sao vứt điện thoại?”

 

Hách Nguyệt nhìn lên màn hình lớn, lập tức bế Hoan Hoan còn đang ngủ, anh đứng lên: “Đi thôi, chúng ta lên máy bay.”

 

Lúc này là một giọng nói thông báo lịch trình chuyến bay từ sân bay.

 

Lam Tuyết bế Lạc Lạc đi theo Hách Nguyệt.

 

Lúc lên máy bay Lam Tuyết rất xúc động, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy mà “bỏ trốn” cùng Hách Nguyệt.

 

Không miễn cưỡng, không hối hận, chỉ có một số nghi ngờ nhỏ trong lòng, và một vài điều chưa rõ.

 

Cô cảm thấy tiếc cho người đàn ông này.

 

Vì hai đứa con gái của mình, anh từ bỏ gia đình, từ bỏ cơ nghiệp, từ bỏ địa vị và tiền bạc. Hiện tại, sự hy sinh của anh là quá lớn.

 

Có lẽ hai đứa con mới chính là tình yêu đích thực của anh.

 

Chuyến bay kéo dài năm giờ đồng hồ.

 

Buổi trưa ngày hôm đó đã đến Korsmo.

 

Sau khi xuống máy bay, cả hai dắt con lên taxi, còn Hách Nguyệt vội vàng đặt phòng ở trong khách sạn.

 

Hoan Hoan Lạc Lạc đã thức dậy trên máy bay, dọc đường đi luôn hạnh phúc vì nghĩ rằng bố mẹ đang đưa chúng đi du lịch.

 

Ánh trăng rọi xuống thị trấn nhỏ, đẹp như tranh vẽ, biển hùng vĩ, cỏ xanh tươi, chốn tiên cảnh nằm giữa núi và sông.

 

Lam Tuyết được đưa vào khách sạn, sau khi mọi người cùng nhau ăn trưa thì Hách Nguyệt biến mất.

 

Cô đang ngồi trên ban công của khách sạn, nhìn ngắm thế giới khung cảnh vô tận, cảm giác như lạc vào một bức tranh, thư thái, vui vẻ quên hết muộn phiền.

 

Hoan Hoan Lạc Lạc chơi những trò chơi nhỏ trong phòng, lâu lâu lại vang lên tiếng cười nói ríu rít vui tai như những chú chim con “Mẹ, ba đi đâu vậy?” Hoan Hoan chạy tới, nằm trên đùi Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn.

 

Lam Tuyết cười nhẹ lắc đầu: “Mẹ không biết, có lẽ là đi ra ngoài mua sắm, có thể …”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK