Sau khi người đàn ông cao gầy đăng ký, thật sự những người khác cũng đi đăng ký.
Chu An chết lặng.
Anh ta không hiểu làm thế nào mà Lục Cận Phong chỉ nói có vài câu nhẹ nhàng lại có thể lay động mọi người như thế này.
Những người này không phải là không có não đó chứ.
“Tôi thấy là các người đều điên rồi, Địa Sát và Ám Dạ như nước với lửa.
Nếu các người gia nhập Ám Dạ, chẳng khác nào đưa cừu vào miệng cọp sao? Não của mấy người bị úng nước rồi, Lục Cận Phong chỉ đang lừa mấy người mà thôi, sau khi lừa các người vào đó được rồi, sẽ xử lý từng người một.”
Câu nói của Chu An khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Đây là sự thật, bọn họ gia nhất thời phấn kích nên đã lỡ gia nhập rồi, nếu không có bảo đảm giai đoạn sau, vậy thì lại càng không có hy vọng với Lục Cận Phong.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Cận Phong, bởi vì họ muốn Lục Cận Phong nói, hoặc là hứa một lời.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong nheo lại, hứa trước mặt mọi người: “Tôi lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo, tất cả những người anh em gia nhập Ám Dạ, cho dù trước đây các người đã làm gì, có khúc mắc gì với Ám Dạ, miễn là mọi người đã gia nhập vào thì mọi người đều chính là anh em trong Ám Dạ, không khác gì những người anh em khác, nhưng nếu mọi người mà hai lòng, thì Lục Cận Phong tôi tuyệt đối sẽ không thể nào dung thứ được cho bất cứ ai.”
Thưởng phạt rõ ràng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông cao gầy nói: “Chúng ta đều đã đi theo đại ca Tần.
Nếu như ông ấy đã đưa chiếc nhẫn cho đại ca Lục, mắt nhìn người của ông ấy tuyệt đối không bao giờ sai.
Mọi người nhất định phải tin tưởng đại ca Tần.”
Có người thận trọng hỏi: “Đại ca Lục, chiếc nhẫn của anh thật sự là do đại ca Tần giao cho anh sao?”
Chiếc nhẫn này không phải do Tần Chấn Lâm đích thân giao lại cho anh, mà Tần Chấn Lâm đã đưa cho Tô Yên, Lục Cận Phong và Tô Yên là vợ chồng, nếu đưa cho Tô Yên, chẳng phải tương đương với đưa cho Lục Cận Phong sao?
Lục Cận Phong tim không đập nhanh, mặt cũng không đỏ gật đầu: “Ừm!”
“Đại ca Lục, chúng tôi tin tưởng anh, tôi sẽ ký tên gia nhập.”
Bọn họ lần lượt ký tên, cuối cùng chỉ còn lại có bốn người không gia nhập, bốn người này đều là thân tín của Chu An, bọn họ không dễ dàng bị Lục Cận Phong dụ dỗ như vậy.
Chu An mang theo hơn ba mươi người đến, còn chưa kịp đánh đấm gì, gần như toàn quân đã bị tiêu diệt rồi.
Chu An nhìn bốn người ở hai bên trái phải, anh ta kích động có ý muốn đập vào tường.
Nếu chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, anh ta làm sao còn có thể lăn lội trong giới nữa?
Lục Cận Phong chống nạng ngồi trên ghế, khí thế tràn đầy, mang lại cho người ta một cảm giác thống trị thiên hạ, đôi mắt như chim ưng khóa chặt vào Chu An: “Ban nãy tôi đã nói rồi tôi không phải chỉ có một, bây giờ anh còn muốn đánh không? Chỉ cần Địa Sát các người cũng gia nhập vào Ám Dạ của tôi, tôi nhất định sẽ cung cấp cho mọi người những phúc lợi hậu hĩnh, tuyệt đối không ưu ái riêng ai.”
Chu An: “…”
Lục Cận Phong thậm chí còn lợi dụng cả anh ta.
Những người anh ta mang theo đều đứng sau lưng Lục Cận Phong, vốn dĩ Lục Cận Phong đang đơn độc, nhưng bây giờ anh ta lại gần như trở thành một kẻ cô độc.
Vẫn còn đánh à?
Chỉ có kẻ ngu mới đánh nữa, làm như vậy không phải rõ ràng là đang đi thí mạng hay sao?
“Lục Cận Phong, đời này có rất ít người khiến Chu An tôi phải bái phục, anh là một trong số họ, hôm nay tôi sẽ buông tha cho anh một lần, núi cao vẫn còn nằm yên tại chỗ, nước xanh vẫn chảy mãi,, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!” Chu An là người biết tiến lui, nói thẳng ra là anh ta đã rén rồi.
Lục Cận Phong không đuổi cùng giết tận bọn họ, những người đứng sau anh là người của Địa Sát, lại vừa mới gia nhập, nên anh không thể để bọn họ chĩa mũi nhọn về phía Chu An được.
Loại chuyện trái đạo đức này là điều cấm kỵ nhất trong giới.
Mục đích hôm nay của Lục Cận Phong không phải là Chu An, mà là Lệ Quốc Minh.
Còn Chu An, đó chỉ là sự cạnh tranh giữa các tổ chức, Lệ Quốc Minh mới là mối đe dọa lớn nhất.
“Chờ đã.” Lục Cận Phong lên tiếng gọi lại: “Đại ca Chu, nếu anh muốn ngồi vững ở vị trí đại ca của mình, tốt hơn hết nên giao Lệ Quốc Minh và Tần Nhã Hân ra, giao du với sói, hổ, báo, sẽ tự đào mộ chôn chính mình.”
Giao Lệ Quốc Minh ra, có thể Chu An sẽ đồng ý, còn giao Tần Nhã Hân thì không thể rồi.
Anh ta đã tốn rất nhiều công sức để đưa người ra ngoài, làm thế nào lại có thể đưa vào được.
Chu An không nói gì, đưa những người còn lại của mình bỏ đi.
Hạ Vũ hỏi: “Đại ca, anh cứ thả người đi như vậy à?”
Lục Cận Phong nhìn đám người đứng phía sau: “Chúng ta không cần vũ lực cũng đã có thể chiến thắng, Hạ Huy, Hạ Vũ, hãy đưa những người này đi ổn định trước đã.
Những phúc lợi mà ban nãy chúng ta vừa nêu phải sắp xếp cho đủ.
Nếu cần tiền thì cứ tìm Vạn Nhất.”
Hạ Huy, Hạ Vũ lập tức phục Lục Cận Phong sát đất.
Thiếu tiền thì cứ đi tìm Vạn Nhất.
Không thành vấn đề.
Sau khi mọi người rời đi, Lục Cận Phong gọi điện thoại cho Tô Yên để báo bình an: “Yên Yên, đêm nay trời yên biển lặng, cá không cắn câu.”
“Vậy thì anh ở trên núi thêm vài ngày nữa.” Tô Yên buồn bực, không vui: “Tâm trạng của Lâu Doanh không ổn định, tối nay suýt chút nữa là con bé đi cướp ngục rồi, à nhân tiện, Bạch Phi Minh đã bị chuyển đi rồi, anh hãy tìm cách kiểm tra xem em ấy được chuyển đi đâu?”
“Chuyển đi?” Lục Cận Phong nhíu mày: “Xem ra sự tình còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ rồi.”
“Dù sao, nếu không tìm ra Bạch Phi Minh, Lâu Doanh chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu.”
“Em canh chừng em ấy, anh sẽ nghĩ cách tìm xem Bạch Phi Minh đã được chuyển đến đâu.”
“Lâu Doanh đang ở chỗ của Vạn Nhất, con bé không chịu quay về với em, nói rằng sợ sẽ làm liên luy đến em, em ấy sẽ đi làm hại Vạn Nhất.” Tô Yên nhớ đến những lời mà Lâu Doanh đã nói khi đi với Vạn Nhất, không khỏi bật cười.
“Em vợ có tính giác ngộ rất cao.”
Với sự che chở của Vạn Nhất, Lâu Doanh tạm thời sẽ không sao.
...
Sau khi Chu An đưa người rời đi, anh ta không dám đi đường lớn, dọc đường đi cũng rất cẩn thận.
Anh ta rất cảnh giác và cũng lo lắng rằng Lục Cận Phong sẽ cử người theo dõi anh ta.
Chu An cố tình đưa những người còn lại đi quanh vùng ngoại ô và thành phố trong vài giờ, khi trời gần sáng thì mới trở về nơi ở của bọn họ.
Đó là một biệt thự bỏ hoang đã bỏ trống được vài năm, bây giờ đã bị bọn họ chiếm dụng.
Để không bị người khác phát hiện, ban đêm bọn họ đóng kính cửa sổ, không bật đèn, ban ngày cũng đóng chặt cửa.
Anh ta đã rất mệt, suốt quãng đường đi thần kinh đều rất căng thẳng.
Nếu anh ta biết Lục Cận Phong hoàn toàn không phái người theo dõi mình, chắc là anh ta sẽ tức nôn ra máu mất.
Đã uổng công đi loanh quanh vài giờ liền.
Tần Nhã Hân nghe thấy động tĩnh liền bước ra khỏi phòng: “Chu An, anh đã đi đâu vậy? Tôi nghe Lệ Quốc Minh nói anh dẫn mấy chục người ra ngoài.
Tại sao chỉ còn lại mấy người thôi vậy, những người khác đâu?”
Những người khác đâu à?
Một chuyện mất mặt như vậy, Chu An làm gì dám mặt dày nói ra.
Nhưng anh ta chưa kịp lên tiếng thì một người đi theo anh ta đã nói: “Thưa cô cả, những người khác đều đã bị Lục Cận Phong mua chuộc, bọn họ đều gia nhập vào Ám Dạ rồi.”
“Anh đã đi tìm anh Cận Phong sao? Bị mua chuộc à?” Tần Nhã Hân sửng sốt: “Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chu An, không phải tôi đã nói là anh không được phép đến làm phiền anh Cận Phong rồi sao?”
Nhìn thấy Tần Nhã Hân bảo vệ Lục Cận Phong như vậy, trong ngực Chu An chợt nổi lên một ngọn lửa không tên: “Địa Sát và Ám Dạ là kẻ thù không đội trời chung, tôi không đến làm phiền anh ta, vậy thì đợi anh ta làm phiền tôi rồi, cô chủ của tôi à, cô đứng trước mặt tôi bảo vệ anh ta, nhưng cô biết rằng vừa rồi anh ta đã đe dọa tôi, yêu cầu tôi giao cô và Lệ Quốc Minh ta, anh ta không hề coi trọng cô một chút xíu nào.”
Lệ Quốc Minh nghe thấy động tĩnh liền từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.
Lệ Quốc Minh không đến gần, mà lặng lẽ trở về phòng.
Xem ra Chu An cũng vô dụng rồi, dẫn theo nhiều người như vậy đi, chưa kể không thâu tóm được gì, mà còn vừa mất vợ vừa mất quân.
Ánh mắt Tần Nhã Hân u ám: “Vậy thì anh cũng không được tới kiếm chuyện với anh ấy.
Anh ấy là của tôi.
Cho dù có muốn gây phiền phức, thì tôi cũng là người nên đi.
Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy.”
Chu An vẫy tay ra hiệu cho những người khác lùi lại, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Nhã Hân và Chu An.
Ngay cả trong ánh nến mờ ảo, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vết sẹo trên mặt của Tần Nhã Hân.
Nó thực sự rất xấu xí.
Nhưng Chu An không cảm thấy xấu xí mà lại rất đau lòng.
“Cô cả, hiện tại cô chỉ có một người duy nhất có thể dựa vào là tôi, chỉ có tôi là thật lòng đối với cô.” Chu An đột nhiên ôm lấy Tần Nhã Hân, đè cô ta ngồi xuống sô pha: “Đi theo tôi, làm người phụ nữ của tôi đi.”
Tần Nhã Hân sợ tới không làm chủ được tinh thần, tay đấm chân đá Chu An: “Chu An, anh điên rồi, thả tôi ra.”
Tần Nhã Hân càng chống cự, Chu An càng phẫn nộ.
“Lục Cận Phong là cái thá gì, cô cả, cô chấp nhận số phận của mình đi, chỉ có Chu An tôi là sẽ không ghét bỏ cô mà thôi.”
“A!”
Tiếng hét của Tần Nhã Hân cắt ngang bầu trời đêm..
Danh Sách Chương: