Vạn Nhất và Lâu Doanh bị bắt.
Lúc này, Lục Cận Phong và Tô Yên đang ở tiệc mừng thọ nên chưa biết chuyện.
Bữa tiệc mừng thọ này khác với những bữa tiệc mà Tô Yên từng tham gia trước đây, nó không giống một nơi tổ chức bữa tiệc mừng thọ mà là một địa điểm giao dịch.
Mỗi người đều có những giao dịch khác nhau.
Có rất ít gương mặt nét phương Đông có mặt trong tiệc mừng thọ.
Hai gương mặt phương Đông là Tô Yên và Lục Cận Phong có ngoại hình nổi bật nên đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Lục Cận Phong không phải là một gương mặt xa lạ, nhưng Lục Cận Phong chưa bao giờ tham dự những bữa tiệc kiểu này, cả thị trấn cũng không ai biết tin tức gì về việc kết hôn của Lục Cận Phong, khi Lục Cận Phong giới thiệu Tô Yên là vợ mình với người khác, có rất nhiều người đã ngạc nhiên.
Lúc Tô Yên xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hút về phía cô, cô có khuôn mặt phương Đông xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng, kiểu cách mười phần của chị đại, khi cô đứng bên Lục Cận Phong, khí chất của cô cũng không hề thua kém chút nào.
Là nhân vật chính của tiệc mừng thọ, Nika cũng nhìn Tô Yên với một ánh mắt khác.
Nika năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng thân hình rất cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, có thể thấy là thường xuyên tập luyện.
Đôi mắt giống như con báo vào ban đêm, tầm mắt ông ta rơi trên người Tô Yên lưu luyến mãi không rời.
Nika hỏi những người xung quanh: “Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy? Sao cha chưa thấy bao giờ?”
“Con nghe nói đó là vợ của đại ca Lục của Ám Dạ, tên là Tô Yên.”
Người trả lời là con trai cả của Nika, Lehman.
“Vợ của đại ca Lục?” Nika hơi thất vọng khi nghe được câu trả lời này.
Nika được biết đến trong giới là một người ham mê gái đẹp, khó lắm mới có một người đẹp lọt vào mắt ông ta thì hóa ra lại là vợ của Lục Cận Phong.
Lehman hiểu rõ cha mình nhất nên đưa ra lời khuyên cho ông ta: “Cha, trong nước có câu: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Chỉ cần cha thích, con có thể tìm cách lấy cho bằng được.”
“Thằng khốn.” Nika đột nhiên nổi trận lôi đình: “Hãy nghĩ xem mình đã sai ở đâu.
Đắc tội với Ám Dạ thì gia tộc chúng ta sẽ bị kết liễu.”
Nika rất thức thời.
Ông ta có thể có được địa vị ngày hôm nay bởi vì ông ta biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
Lehman đã biết lỗi sai của mình: “Cha, là do con lỗ mãng.”
Nika vỗ vai con trai, ông ta hút điếu xì gà, trong lời nói có chút ý tứ: “Khi làm chuyện gì, nhất định không được để lại dấu vết.”
Lehman nhanh chóng hiểu ra, vui vẻ ra mặt: “Con biết phải làm gì rồi.”
“Ừm.”
Lúc này Nika mới vừa lòng: “Thủ lĩnh của Thiên Lang trước kia đang ở đây, con thay cha đuổi họ, chỉ là một con chó già vô dụng, không cần hao tổn nhiêu thể lực.”
“Con biết rồi, cha.” Lehman nói xong thì lập tức đi ra ngoài.
Nika đi xuống dưới lầu và đưa những người con trai khác của ông ta đến gặp Lục Cận Phong và Tô Yên.
“Người anh em.”
Nika nhiệt tình bước tới và ôm Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong cũng chào hỏi một cách tượng trưng: “Ngài Nika, ngài càng ngày càng có tinh thần.”
“Người anh em, đây là ai?” Nika nhìn Tô Yên, ông ta cố ý hỏi.
“Vợ tôi.” Lục Cận Phong giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ địa phương.
Tô Yên hiểu được nhưng cô giả vờ không hiểu, cô dùng ánh mắt hỏi Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong giới thiệu với Tô Yên bằng tiếng Trung: “Đây là ngài Nika, nhân vật chính của ngày hôm nay.”
Trước khi đến bữa tiệc mừng thọ, Lục Cận Phong đặc biệt dặn dò Tô Yên rằng phải giả vờ như mình không hiểu gì, có khi không hiểu sẽ có lợi thế bất ngờ, đương nhiên đây là cách bảo vệ Tô Yên của Lục Cận Phong.
Không còn nghi ngờ gì nữa hôm nay chính là yến tiệc Hồng Môn, giả vờ không hiểu cũng có thể phát huy vai trò bảo vệ Tô Yên vào thời điểm mấu chốt.
Tô Yên biết được nhiều thứ tiếng, khách trong bữa tiệc mừng thọ đều đến từ khắp nơi trên cả nước, một số người nói chuyện làm cô quả thực không thể hiểu được, nhưng hầu hết thì đều có thể hiểu được.
Hôm nay Tô Yên cần phải làm người vợ ngốc, dịu dàng và đoan trang bên cạnh Lục Cận Phong.
Sau khi Lục Cận Phong lén nhìn Tô Yên, Lục Cận Phong lại nói với Nika: “Vợ tôi đến đây lần đầu, cô ấy không biết ngôn ngữ nào khác, chỉ biết mỗi tiếng Trung, cô ấy chỉ biết việc bếp núc như những người phụ nữ của bao nhà khác.
Cô ấy không biết cụ thể tôi làm gì, ngài Nika đừng lỡ miệng nói ra.”
Lục Cận Phong nháy mắt với Nika, ngụ ý bảo Nika hãy phối hợp.
Nika khá bất ngờ khi biết Lục Cận Phong đã tìm được người “ngoài ngành” làm vợ mình.
Tô Yên cũng thực sự rất phối hợp, cô ôm cánh tay Lục Cận Phong mỉm cười, ngốc nghếch hỏi: “Ông xã, anh đang nói cái gì vậy?”
Lục Cận Phong cũng là một diễn viên hạng nhất: “Anh chỉ chào hỏi ngài Nika mà thôi.”
Tô Yên mỉm cười và nói với Nika bằng tiếng Trung: “Xin chào, ngài Nika.”
Nika biết tiếng Trung nên nghe hiểu được.
“Cảm ơn bà Tô.” Nika cười nói: “Mắt nhìn của người anh em thật là tốt.
Tìm vợ không phải là tìm đối tác.
Nếu như tôi trẻ lại vài chục tuổi thì năm đó tôi đã không lấy vợ cả rồi.”
Vợ cả của Nika mất sớm nên ông ta mới dám nói như vậy.
Nika và Lục Cận Phong nhìn nhau cười, như thể họ là bạn của nhau, nhưng thật ra cả hai đều biết đó chỉ là giả vờ bên ngoài.
Thật giả lẫn lộn, đây là xã giao.
Tô Yên đi theo Lục Cận Phong, mấy người Hạ Vũ, Hạ Huy phân tán ra để đi tìm Lệ Quốc Minh.
Nika rất sẵn lòng kết bạn với Lục Cận Phong và có mối quan hệ tốt với Ám Dạ, điều này cũng có lợi cho gia tộc.
Đây được gọi là đôi bên cùng có lợi.
Lục Cận Phong thầm hỏi: “Ngài Nika, ngài nghĩ gì về Thiên Lang?”
“Thiên Lang? Chúng tôi và Thiên Lang không có hợp tác.
Tôi nghe nói Thiên Lang đã đổi chủ, tung tích của Lệ Quốc Minh cũng không rõ.
Cậu lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh.” Nika cũng rất gian xảo, ông ta hút xì gà, nói chuyện với Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong mím môi, anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào ly rượu: “Tôi cũng hơi ngạc nhiên là ngài Nika không chia phần nào trong đó.”
“Người anh em à, người phương Đông các cậu thật đúng là biết nói đùa.”
“Ngài Nika bây giờ là bá chủ của thị trấn này.
Làm sao tôi dám nói đùa với ngài được, vài tuyến vận chuyển của Ám Dạ còn phải nhờ đến ngài Nika.”
Một thời gian trước, khi Lục Cận Phong sa sút tinh thần, Nika muốn nhân cơ hội đạp một bước để tiến lên và chia phần.
Mấy câu đơn giản nhưng nồng nặc mùi thuốc súng.
Mồ hôi trên lòng bàn tay của Nika túa ra.
Lục Cận Phong tung tin và tỏ rõ quyết tâm bắt Lệ Quốc Minh, Nika nghe ra cũng đoán được là Lục Cận Phong sẽ đến tìm ông ta.
Nika chuyển chủ đề: “Bà Lục ở một mình sẽ buồn chán, hay là tôi bảo mấy đứa cháu gái của tôi đến chơi với bà Lục? Bọn nó biết tiếng Trung.”
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, hỏi ý kiến của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong gật đầu: “Đi một vòng trong đại sảnh, đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”
Nika nói đùa: “Người anh em, cậu quá dính chặt vợ rồi.
Đây là lãnh địa của Nika tôi.
Ai dám ở đây làm loạn? Bảo đảm một lát sẽ đem vợ của cậu hoàn chỉnh trở về.”
“Vợ tôi là do bản thân dùng trăm phương ngàn kế để cưới về, nên đương nhiên là phải chăm sóc cô ấy thật tốt.” Lục Cận Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Yên: “Đi đi, nếu cảm thấy nhàm chán thì đến tìm anh.”
Trăm phương ngàn kế là sự thật.
Trong lòng Tô Yên thầm cười khổ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô đứng dậy đi theo mấy đứa cháu gái của Nika.
Phòng tiệc rộng lớn, khách nườm nượp ra vào.
Mấy cô cháu gái của Nika đã giới thiệu phong tục tập quán địa phương cho Tô Yên bằng tiếng Trung Quốc, sau đó nói về quần áo, túi xách và trang sức.
Phụ nữ trên khắp đất nước đều có một ngôn ngữ chung về chủ đề này.
Tô Yên cảm thấy thật sự rất nhàm chán, vì vậy cô miễn cưỡng cùng mọi người tán gẫu một hồi rồi lấy cớ đi vào phòng vệ sinh.
Không quen thuộc nơi này nên Tô Yên đi sai hướng, đi đến góc hành lang cô nghe thấy có người nói bằng tiếng Bồ Đào Nha: “Lưu Xương Hạo đã bắt được người phụ nữ đó rồi, lần này có thu hoạch bất ngờ, bọn họ cũng bắt được Vạn Nhất của Ám Dạ.”
“Cái gì? Lưu Xương Hạo điên rồi, anh ta dám bắt người của Ám Dạ sao?”
Khi Tô Yên nghe thấy điều này, trong lòng cô khẽ chấn động.
Lâu Doanh và Vạn Nhất gặp chuyện rồi?
Tô Yên đang định dừng lại thì có người nhận ra.
“Ai đang trốn ở đó?”
Tô Yên còn chưa kịp rời đi thì hai người đang nói chuyện đi tới, cô thản nhiên bước ra ngoài, cười hỏi bằng tiếng Trung: “Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”
Hai người đang nói chuyện vừa rồi là hai người con trai của Nika, vừa rồi bọn họ đi cùng Nika, Tô Yên đã gặp bọn họ rồi.
“Bà Lục, vừa rồi bà nghe thấy cái gì?”
Tô Yên ngây thơ nói: “Vừa rồi tôi đang tìm phòng vệ sinh.
Tôi nghe thấy tiếng nói từ đây.
Muốn tìm người để hỏi.
Không ngờ lại là mọi người, mọi người đang nói cái gì vậy?”
Hai người con trai của Nika nhìn nhau, vừa rồi bọn họ nói tiếng địa phương, mà vừa rồi Lục Cận Phong đã nói rằng vợ của anh không biết nói ngôn ngữ khác.
Ngay cả khi nghe được thì cũng không biết là đang nói gì.
Nếu tin tức người của bọn họ bắt được người của Ám Dạ bị lọt ra ngoài thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Bà Lục, hai anh em bọn tôi đang tán gẫu, nhà vệ sinh ở ngay sau lưng, bà rẽ trái là đến nơi.” Họ nói bằng tiếng Trung.
“Cảm ơn.” Tô Yên biết ơn cười một cái, sau đó cô xoay người đi về hướng bọn họ chỉ.
Để kiểm tra xem Tô Yên có hiểu những gì vừa nói không, hai người con trai của Nika cố ý nói to bằng tiếng Bồ Đào Nha: “Lưu Xương Hòa đã bắt bọn họ nhốt ở đâu?”
Tô Yên nghe thấy và hiểu được nhưng không dám quay đầu, cũng không dám phản ứng gì cả, cô tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết rằng cả hai người họ đang thử cô..
Danh Sách Chương: