Tô Yên gật đầu nói: "Ừm, chỉ là thứ bảy tuần sau, Tiểu Duy! "
Lời còn chưa kịp nói hết, một giọng nói khóc lóc từ bên ngoài truyền đến.
"Cha, cha mau cứu Tiểu Mẫn đi, đây chính là cháu trai ruột của cha đấy! "
Là Lục Gia Hành đến.
Tô Yên cau mày nói với Tô Duy: "Tiểu Duy, em lên tầng nghỉ ngơi trước đi, tý nữa nói chuyện sau.
”
"Vâng.
” Tô Duy nghe Tô Yên nói, lập tức đi lên tầng.
Khi đến bậc cầu thang, cậu ta quay đầu lại liếc nhìn phòng khách, ánh mắt giấu giếm.
Lục Thừa Mẫn bị giam giữ, chờ ngày tuyên án, Lục Gia Hành làm sao có thể ngồi yên một chỗ được, chỉ có thể táo tợn mặt dày đến nhà họ Lục.
Lục Gia Hành bật khóc nước mắt chảy đầy mặt, ngay khi vừa tiến vào phòng khách thì lập tức quỳ gối trước mặt ông cụ Lục: "Cha, cha mau cứu Tiểu Mẫn đi, con chỉ có mỗi đứa con trai như vậy thôi, nó chảy dòng máu của nhà họ Lục đó.
”
Vừa tới đã chơi bài tình thân, ông cụ Lục làm sao có thể chống đỡ được?
Nhưng Tô Yên ở bên lại cười lạnh một tiếng, nói: "Có điều này thật đúng làm người ta cảm thấy kỳ lạ, con cháu nhà họ Lục đều có xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng tại sao đến đời chú hai, lại có thể sinh ra một người tàn nhẫn và máu lạnh như thế, việc này sao có thể xem được, cũng không giống với phong cách của nhà họ Lục.
”
Ngụ ý, ám chỉ là Lục Thừa Mẫn không phải người nhà họ Lục.
Lục Gia Hành bị lời nói này khiến cho tức giận, nhưng ông ta cũng không dám làm gì Tô Yên.
Lục Gia Hành quỳ gối trước mặt ông cụ Lục, siết chặt lấy tay ông cụ Lục, tự trách tự cảm thấy có lỗi nói: "Cha, tất cả đều do con không biết dạy dỗ con, nhưng cha là người nhìn Tiểu Mẫn lớn lên, quả thực nó có phân chia cao thấp tranh giành với cháu trai cả, nhưng cái đó cũng là cạnh tranh lành mạnh, cũng có thể thúc đẩy sự phát triển của nhà họ Lục, từ lần trước Tiểu Mẫn đã biết mình sai rồi, lần này nhất định là do Lê Lan đó xúi giục.
”
Đúng là cái mồm lẻo mép, cạnh tranh lành mạnh ư?
Đã náo loạn đến nỗi mất mạng người rồi, vẫn còn mặt mũi để nói những lời này?
Trong lòng Tô Yên vô cùng tức giận, sắc mặt không tốt, giọng điệu càng thêm trầm trọng: "Chú hai quả thực không biết cách dạy dỗ con trai mình, mẹ chồng con có tấm lòng tốt bụng nhưng chỉ vì sự cạnh tranh lành mạnh trong miệng chú hai mà đã mất mạng, đầu bảy vẫn chưa qua, thi thể vẫn chưa lạnh, vậy mà chú hai nói những lời này thật khiến người ta khâm phục mà.
”
Khi Tô Yên nhắc đến cái chết của Trần Tố Anh, ông cụ họ Lục cũng có chút tỉnh táo lại, nói: "Gia Hành, lần này không ai có thể cứu được Lục Thừa Mẫn cả, từ hôm nay trở đi, tên của Lục Thừa Mẫn sẽ bị gạch bỏ khỏi gia phả này, từ nay về sau nhà họ Lục không có người này, cho dù nó có vào tù để chuộc tội hay bị bắn để chuộc tội, cũng không liên quan gì đến nhà họ Lục.
"
"Cha, cha không thể làm như vậy, Tiểu Mẫn là cháu trai ruột của cha, khi Tiểu Mẫn mới sinh ra, cha là người đầu tiên ôm nó vào lòng mà.
" Lục Gia Hành vội vàng nói:"Cha, con đã mất gần ba mươi năm để nuôi dạy nó, trên thế gian này, không có người cha nào bỏ ra nhiều công sức như vậy để đào tạo ra một tên tội phạm giết người, nó có lỗi! ”
"Chú hai, không phải có lỗi, mà là có tội.
” Tô Yên ngắt lời Lục Gia Hành, nói: "Từ xưa đến nay, giết người thì phải đền mạng.
”
"Tô Yên.
” Lục Gia Hành không còn kiềm chế được cảm xúc của mình, rống lên: "Mày con phụ nữ độc ác này, chẳng lẽ mày thật sự muốn mạng của Tiểu Mẫn thì mới cam tâm sao? Tạo sao tâm tư của mày lại ác độc như vậy?"
"Chỉ cần tôi có thể lấy lại công bằng cho mẹ chồng của tôi, thì tôi có là kẻ ác độc cũng không sao.
” Tô Yên cũng không chịu thua kém, lạnh lùng quay lại: "Nếu Lục Thừa Mẫn anh ta không làm vậy, thì luật pháp đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta, chứ chú hai không cần thiết phải đến đây chơi bài tình thân, làm ông cụ khó xử đâu.
”
Cảnh sát bên kia đã thẩm qua rồi, Lục Thừa Mẫn một mực khẳng định rằng chính Tần Nhã Hẫn tìm người giết chết Trần Tố Anh, không liên quan gì đến anh ta hết.
Nhưng chuyện lớn như vậy, hai người bọn họ sợ là ngày một ngày hai còn chưa có dự định, Lục Thừa Mẫn nói không tham gia thì ai mà tin được?
Lê Lan cũng bị giam ở bên trong, lúc Tứ Bảo bị bắt cóc, Lê Lan đã nhìn thấy người bắt cóc đứa nhỏ đi, nhưng lại lấy đó làm vật thương lượng, muốn trở thành người phụ nữ của Lục Cận Phong.
Lúc đầu Tô Yên và Lục Cận Phong còn tưởng rằng Lê Lan và Lục Thừa Mẫn cùng một nhóm, nhưng bây giờ xem ra Lê Lan có lẽ cũng chỉ là quân cờ của Lục Thừa Mẫn thôi.
Lục Thừa Mẫn kiêu căng ngạo mạn, làm sao lại có thể tìm một giáo viên bình thường như vậy làm bạn gái của mình, thật ra bây giờ nghĩ lại, cũng có thể đoán được ý đồ của Lục Thừa Mẫn.
Lê Lan là giáo viên của Hạ Phi, ngay từ đầu, Lục Thừa Mẫn lẽ ra định bắt cóc Hạ Phi đi.
Tô Yên không chút nhân nhượng nào, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của Lục Gia Hành.
Lục Gia Hành cố ý chọn lúc Lục Cận Phong không có nhà để đến cầu xin ông cụ Lục, nhưng ông ta quên rằng vẫn còn một Tô Yên, miệng của Tô Yên còn độc hơn Lục Cận Phong.
Ông cụ Lục có thể sẽ bị vài ba câu của Lục Gia Hành thuyết phục, mềm lòng, nhưng có Tô Yên ở đây, đừng mong lừa được ông cụ Lục.
Trong mắt Lục Gia Hành xẹt qua một trận hận thù mạnh mẽ, ông ta thực sự hận Tô Yên đến tận xương tủy.
"Tô Yên, ngoài miệng con cứ mở miệng gọi một tiếng chú hai, nhưng từng lời từng chữ lại muốn cắt đứt dòng dõi này của người chú này, con quá nhẫn tâm và máu lạnh rồi.
”
Tô Yên nhìn thấy hận ý trong mắt Lục Gia Hành, nói: "Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân thổi qua nó lại mọc lên, người xưa chân thành tôi không động tới, nhưng lần trước, tôi đã quá nhân từ với các người rồi.
”
"Tô Yên.
” Lục Gia Hành căm hận chỉ vào Tô Yên tức giận nói: "Bọn mày chỉ muốn chi thứ hai bọn tao không con không cháu thôi, Tô Yên, bây giờ mày hiên ngang lẫm liệt, nhưng một ngày nào đó, tao nhất định sẽ tận mắt chứng kiến, khi người thân của mày phạm pháp, làm những điều sai trái, thì mày còn có thể chân chính đẩy chết người thân của mày hay không?"
"Đối xử bình đẳng.
"
Tô Yên đáp bốn chữ.
Lục Gia Hành không nói được lời nào nữa, lúc ông ta rời đi, ông ta nhìn về phía ông cụ Lục, nói: "Cha, chính cha đã ép chi thứ hai bọn con vào chỗ chết.
”
Vứt câu nói này xong, Lục Gia Hành rời đi, từ đó về sau, không có ai gặp lại Lục Gia Hành nữa.
Tô Yên nhìn về phía ông cụ Lục, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần của ông cụ Lục cũng rất tệ, sức khỏe thân thể cũng không được tốt, đều là Xa Thành Nghị sắc thuốc đông y cho ông cụ Lục điều trị.
Hai mắt ông cụ Lục ngơ ngác nhìn về hướng Lục Gia Hành rời đi, trong tay cầm chặt cây gậy, các vết đồi mồi trên mặt ông cụ tăng lên rất nhiều, nhìn già đi rất nhiều.
"Ông nội, cháu đỡ ông về phòng nghỉ ngơi!"
Ông cụ Lục lắc đầu nói: "Tiểu Yên, con đi chăm sóc bọn nhỏ đi, không cần để ý đến ông đâu, ông ngồi đây một chút.
”
"Ông nội…"
Lúc này Tô Yên đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lập tức vội vàng lên tầng xem.
Trong phòng em bé.
Hạ Phi ôm lấy Tứ Bảo từ trong tay Tô Duy: "Chú, để con chăm sóc cho em trai.
"
Nói là ôm, nhưng tư thế hơi giống cướp lấy.
Tô Duy cau mày nói: "Hạ Phi, chủ chỉ muốn nhìn thấy em trai thôi mà.
”
"Sao vậy?" Tô Yên bước vào, Tứ Bảo đã ngừng khóc khi đến nằm trong vòng tay của Hạ Phi.
Tô Duy nói: "Chị, vừa rồi em mới ôm Tứ Bảo một lúc, không biết vì sao, đột nhiên nó lại khóc.
"
"Để chị nhìn xem có phải là đi tiểu hay đói bụng không.
”
Tô Yên kiểm tra tã lót, tất cả đều sạch sẽ, nói: "Vậy chắc hẳn là đói bụng thôi, Hạ Phi, con pha sáu mươi ml sữa bột cho em trai đi.
”
Hạ Phi nói: "Mẹ, giờ cơm của em trai vẫn chưa tới mà, con mang em ra ngoài chơi trước đây.
”
Thật ra Tứ Bảo không hề khóc khi nằm trong vòng tay của Hạ Phi, Tô Yên biết đứa nhỏ này không phải đói bụng, nó chỉ đơn thuần không thích Tô Duy mà thôi, những những lời này cô nào có gan dám nói ra, vậy mới mới có thể tìm một cái cớ như thế.
Mà cô lại phát hiện, Hạ Phi dường như rất giống có ác cảm với Tô Duy.
.
Danh Sách Chương: