Tô Yên thấy vẻ mặt của Lục Cận Phong không đúng lắm, cô nghiêm mặt hỏi: “Chồng à, có chuyện gì sao?”
“Tứ Bảo xảy ra chuyện rồi.” Lục Cận Phong không có giấu diếm Tô Yên, cô là mẹ của đứa bé nên cũng không thể giấu giếm cô chuyện này.
Tô Yên nói ngay: “Bật loa ngoài đi.”
Bật loa ngoài, Tô Yên hướng hỏi đầu dây bên kia điện thoại: “Mẹ, Tứ Bảo làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Yên, đều là mẹ không tốt, không chăm coi kỹ để Tứ Bảo lạc mất, mẹ đưa Tam Bảo và Tứ Bảo đi đón Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi học về, trong nháy mắt đã có người ẵm Tứ Bảo trong xe đẩy đi mất, mẹ đã gọi cảnh sát.
Nhưng đã qua một đêm rồi mà vẫn không có tin tức gì.”
Trần Tố Anh lo lắng đến phát khóc trong điện thoại, lúc đầu khi đứa trẻ biến mất bà ấy cũng không dám thông báo cho Lục Cận Phong và Tô Yên biết, nhưng qua một đêm bên phía cảnh sát vẫn không có tin tức gì, lúc này bà ấy mới hoảng sợ vội gọi điện thoại cho Lục Cận Phong.
Đứa trẻ lạc mất trong tay bà ấy, nếu mà không tìm được thì bà ấy làm sao đối mặt với con trai và con dâu của mình được?
Khi Tô Yên nghe tin Tứ Bảo đã bị lạc, chân cô mềm nhũn ra, sắc mặt tái nhợt.
“Yên Yên, đừng nóng vội, anh sẽ tìm được con về mà.” Lục Cận Phong vừa an ủi Tô Yên, vừa hét với những người bên cạnh: “Vệ Long và Vệ Hải, đi chuẩn bị trở về Đế Đô.”
Chiếc trực thăng vẫn đang đậu ở ngoại ô.
Nhóm người nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị quay về.
Vạn Nhất đi tới: “Đại ca, sao anh lại vội rời đi như vậy? Nika thì sao?”
“Những chuyện này đều không quan trọng, Tứ Bảo bị lạc mất rồi.” Lục Cận Phong nói: “Vạn Nhất, cậu ở lại đây, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, gia đình của Nika nhất định phải bị tiêu diệt.”
Lục Cận Phong ra tay với Nika đầu tiền, một mặt là vì Nika động đến Tô Yên và Vạn Nhất, mặt khác là lấy Nika đề gầy dựng thanh thế.
Ám Dạ trước đó đã bị tổn thất nặng nề, xét về phương diện thực lực thì vẫn sẽ có người đặt nghi vấn, điều này sẽ gây ra một số rắc rối không đáng có.
Lục Cận Phong ra tay với Nika là để giết gà dọa khỉ.
Nghe tin đứa trẻ bị mất, Vạn Nhất cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, nên nói: “Được, đại ca, anh và chị dâu cứ quay về đi, em ở lại là được.”
Từ thị trấn nhỏ này về Đế Đô phải mất năm tới sáu giờ.
Tô Yên chỉ mong sao mình có thể mọc được cánh và bay trở về.
Luis nhanh chóng biết được chuyện Tô Yên rời đi, cô ấy lập tức gọi điện cho Lệ Uyển: “Mẹ nuôi, chị đi rồi.
Bọn họ đi vội vã như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Luis gọi Lệ Uyển là mẹ nuôi, vì vậy cô ấy cũng nên gọi Tô Yên một tiếng “chị”.
“Được, mẹ biết rồi.”
Lệ Uyển cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bà ấy đã ra một quyết định lớn, bà ấy nhìn về phía người đàn ông đang đi từ trên lầu xuống: “Thượng Quan, tôi muốn trở về Đế Đô xem sao.”
Thương Quan Ân đã rất ngạc nhiên, Lệ Uyển đã sống ở đây với ông ta hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy nói rằng bà ấy muốn quay trở lại.
Thương Quan Ân bước tới bên cạnh bà ấy, tao nhã ôn tồn nói: “Được, khi nào thì khởi hành? Tôi sẽ thu dọn đồ đạc của mình.”
Hơn mười năm qua, hai người là bạn tri kỷ và cũng là người thân của nhau.
Hơn một người bạn nhưng chưa đến mức là người yêu.
Câu này là phù hợp nhất với hai người.
Thương Quan Ân cũng đã hơn năm mươi rồi, nhưng ông ta vẫn chưa kết hôn, Lệ Uyển cũng chưa tái hôn.
“Bây giờ.” Lệ Uyển nói: “Tiểu Yên xảy ra chuyện rồi.”
Thương Quan Ân đương nhiên biết Tô Yên, vừa nghe tin Tô Yên xảy ra chuyện liền nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
Sáu giờ sau.
Đế Đô.
Đêm đã khuya lắm rồi.
Ngôi nhà cu của nhà họ Lục vẫn sáng rực đèn, nhưng lại bị bao trùm trong mây mù.
Lần thứ hai cảnh sát tới nhà lập biên bản, Trần Tố Anh đã kêu trời khóc đất, đấm ngực giậm chân: “Cháu ngoan của bà, đều là do bà nội không tốt, bà nội đã để lạc mất cháu rồi.”
Trần Tố Anh tự trách mình vô cùng.
Tô Yên cũng đã không thể cầm được nước mắt nước rồi, ông cụ Lục chống gậy, không kiềm chế được cảm xúc nên chất vấn cảnh sát: “Đã một ngày một đêm rồi, tại sao các người vẫn không có chút manh mối gì? Bọn buôn người bắt cóc trẻ con không phải đều là vì tiền sao? Nhà họ Lục không thiếu tiền, hiện tại tôi sẽ cho báo chí tung tin ra, chỉ cần để cháu chắt của tôi trở về, bao nhiêu tôi cũng bằng lòng đưa cho.”
Cảnh sát nói: “Ông cụ Lục, xin hãy cho chúng tôi thêm một chút thời gian nữa.”
Tô Yên không chịu nổi nỗi đau mất con, dùng ánh mắt cầu xin nhìn cảnh sát: “Tôi cầu xin các anh, nhất định hãy giúp tôi tìm được con về, tôi quỳ xuống dưới chân các anh cũng được.”
Nói rồi, Tô Yên định quỳ xuống.
Lần này để lạc mất chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa mới được có vài tháng tuổi, nếu mất đi thì cơ hội tìm lại được rất mong manh.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đã xảy ra chuyện vài lần rồi, cô vẫn có thể tự an ủi bản thân, với trí thông minh của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, cô có thể ổn mà quay lại, dù có tồi tệ thế nào thì Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có thể sẽ không sao đâu, bọn nhỏ có thể quay về được.
Thậm chí nếu tình hình có tồi tệ hơn, chỉ cần Phi và Hạ Vũ Mặc còn trí nhớ, bọn nhỏ rất định sẽ tìm đường về nhà.
Nhưng Tứ Bảo thì khác, đứa trẻ sơ sinh chỉ mới vài tháng tuổi không có chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể bị để mặc người ta chém giết.
Lục Cận Phong đỡ Tô Yên: “Yên Yên, đừng như vậy.”
Vừa nói, Lục Cận Phong vừa hỏi cảnh sát: “Các anh thật sự không có một chút manh mối gì sao?”
Những người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, một người trong số họ nói: “Với danh tiếng và địa vị của nhà họ Lục ở Đế Đô, dám cướp người của nhà họ Lục, chỉ có hai khả năng.
Không biết gần đây nhà họ Lục có gây thù oán với ai không?”
Lục Cận Phong nhanh chóng hiểu rằng kẻ ra tay là người quen.
Tô Yên lập tức nghĩ đến một người: “Tần Nhã Hân, nhất định là cô ta.
Cô hận tôi, đã rat ay với Hạ Vũ Mặc vài lần rồi.
Lần này, chắc chắn cũng là cô ta lén cướp Tứ Bảo đi.”
Khi Trần Tố Anh nghe đến cái tên đó, tâm trạng của bà ấy chợt kích động nói: “Đúng vậy, chắc chắn là Tần Nhã Hân.”
Tần Nhã Hân là người có động cơ nhất.
Sau khi Tần Nhã Hân vượt ngục, người thì biến mất, lấy Lục Cận Phong làm mồi cũng không thể dụ được cô ta ra ngoài.
Cảnh sát nói: “Tần Nhã Hân có động cơ, nhưng cũng có khả năng...”
Lục Cận Phong tiếp lời cảnh sát còn chưa nói xong: “Nếu thật sự là bọn buôn người.
Bọn họ không quen biết nhà họ Lục mà nên lỡ đánh cắp đứa bé.
Bây giờ mọi chuyện đã ồn ào như vậy rồi, nếu thật sự là bọn buôn người đã bắt mất thằng bé, vậy thì bọn họ cũng biết mình đã trộm được con của ai rồi nên lại càng không dám ra mặt, và tình huống như vậy là nguy hiểm nhất.”
Những kẻ buôn người vì sợ hãi trước quyền lực của nhà học Lục có thể giết thằng bé để bịt miệng.
Cảnh sát gật đầu, đồng ý với những gì Lục Cận Phong nói.
Đúng lúc này, người giúp việc đi vào: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu hai đến rồi.”
Đó là Lục Thừa Mẫn và bạn gái Lê Lan của anh ta đến.
Khi đứa trẻ bị mất, Trần Tố Anh đang trò chuyện với Lê Lan, đến khi phát hiện đứa trẻ đã biến mất, làm gì còn thấy kẻ buôn người đâu cơ chứ.
Lê Lan là giáo viên của Hạ Phi, cô ta đặc biệt đến đây để cung cấp manh mối.
Lê Lan đi theo Lục Thừa Mẫn vào đại sảnh, ánh mắt lập tức liếc về hướng Lục Cận Phong.
Đẹp hơn trên TV nhiều.
Lê Lan nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại, tao nhã thông minh nói: “Cậu Lục, mợ chủ, khi đứa trẻ bị thất lạc tôi cũng có mặt ở đó.”
Cảnh sát đã hỏi Lê Lan rồi, Lê Lan còn cố ý đến nhà cũ của nhà họ Lục, Tô Yên thật sự không biết đây là có ý gì.
Trần Tố Anh khích động nói: “Đúng vậy, tôi đang đẩy xe đẩy em bé, chờ đón cháu trai lớn đi học về.
Thì gặp cô giáo Lê, chúng tôi có trò chuyện vài câu.
Xe đẩy thì ở ngay bên cạnh tôi.
Vậy mà trong nháy mắt, đứa trẻ đã biến mất rồi.”
Lê Lan nói: “Ừm, mọi chuyện quả thật là như vậy.
Lúc đó, tôi đang nói chuyện với bác gái về việc học tập của Hạ Phi, tôi cũng trêu hai đứa nhỏ là trông rất đáng yêu.
Bọn trẻ bị lạc mất ở cổng trường, nhà trường cũng phải có trách nhiệm.
Cậu Lục, anh đừng lo lắng, trường học của chúng tôi nhất định sẽ hợp tác để giúp tìm đứa trẻ trở về.”
Lục Cận Phong khách sáo nói: “Cảm ơn cô giáo Lê.”
Cổng trường không được lắp đặt hệ thống camera giám sát, cộng với việc đó là giờ tan học, cổng trường tấp nập phụ huynh đến đón con, cũng có rất nhiều ô tô đậu.
Nên nếu muốn điều tra, thật sự là sẽ rất khó khăn.
Tô Yên sốt sắng hỏi: “Cô giáo Lê, lúc đó cô đang nói chuyện với mẹ chồng của tôi sao?”
Lê Lan gật đầu: "”Đúng vậy.”
“Xe đẩy nằm ở bên cạnh mẹ chồng tôi, mẹ chồng không nhìn thấy, nhưng xe đẩy lại nằm trong phạm vi tầm mắt của cô mà.
Cô thật sự nhìn ra thằng bé bị ai bắt đi mất sao?”
Lời nói của Tô Yên như khiến mọi người tỉnh ngộ.
Nếu như lúc đó Lê Lan và Trần Tố Anh đang đứng ở tư thế đối mặt với nhau, quả thực là có thể nhìn thấy xe đẩy.
Lê Lan có chút bối rối, cô ta không ngờ Tô Yên lại có khả năng quan sát nhạy bén như vậy trong tình huống này.
“Lúc đó, có lẽ là tôi nói chuyện với bác gái nhập tâm quá, nên không để ý thấy, ở cổng trường lại có rất nhiều phụ huynh ra vào, cũng có một số phụ huynh thân quen lên tiếng chào hỏi tôi.
Có thể lúc này, những kẻ buôn người đã đánh cắp đứa bé đi.”
Lời giải thích này hoàn toàn có thể nói là hợp lý.
Lúc này, có tiếng khóc của trẻ em từ trên lầu truyền đến, đó là tiếng khóc của Tam Bảo, Tô Yên càng nghe vậy càng đau lòng như cắt.
Cặp song sinh thường tâm linh tương thông với nhau, sau khi Tứ Bảo bị lạc, Tam Bảo cũng rất thường hay khóc, bảo mẫu cũng dỗ không được.
“Mợ chủ.”
Quản gia ôm một cái hộp lớn trong tay, từ bên ngoài lon ton chạy vào: “Vừa rồi có người giao một gói hàng, đặt ở cửa.
Tôi thấy trên đó viết tên của mợ chủ nên mang vào.”
Vào lúc này Tô Yên làm gì có tâm tư để quan tâm xem là ai đã gửi gói hàng tới.
Cảnh sát nói: ‘Có thể là do bọn buôn người gửi đến đến, hay là mợ chủ mở ra xem thử.”
Vừa nghe thấy có thể là bọn buôn người, tất cả mọi người trong đại sảnh đều vô cùng căng thẳng.
Tô Yên đang định mở gói đồ thì Lục Cận Phong nói: “Để anh làm cho.”
Cái hộp khá to, hoàn toàn có thể đựng vừa một đứa trẻ.
Tô Yên gật đầu, để Lục Cận Phong mở.
Cùng với động tác mở bọc gói của Lục Cận Phong, sự chú ý tất cả mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào đó, bầu không khí càng lúc càng trở nên nặng nề.
Đột nhiên, Lê Lan hét lên một tiếng: “Mọi người nhìn kia, đó không phải là máu sao, hình như có máu chảy từ trong hộp ra đấy.”
Khi Lê Lan hét lên, những người khác cũng chú ý đến.
Tô Yên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cơ thể cô phát run lên.
Lục Cận Phong nhanh chóng xé chiếc hộp ra, khi mọi người nhìn thấy rõ bên trong chiếc hộp, Trần Tố Anh đã ngất đi vì sợ hãi, Lê Lan che mắt hét lên, ông cụ Lục cũng ngã phịch xuống đất.
“A!!!” Cảm xúc Tô Yên sụp đổ, cô hét lớn lên rồi cũng ngất đi..
Danh Sách Chương: