Artie và Henry không phải kiểu người hầu điển hình cho lắm, dù vậy đó lại là lý do khiến Derek thấy nhẹ nhõm. Họ đã là thành viên của thủy thủ đoàn cướp biển của James và đã phục vụ cho ông gần hết mười năm ông dong duổi trên đại dương.
Họ đều đã chọn ở lại cùng James khi ông bán tàu Thiếu nữ Anne, và giờ họ chia sẻ công việc là người hầu tại nơi ở của ông ở London, một công việc họ hoàn toàn ưa thích bởi vì họ không phải kiểu người hầu một người có thể trông đợi. Và họ huýt sáo mỗi khi hù dọa những vị khách.
Chuyện bọn họ vẫn tiếp tục cư xử theo cái cách không hề chính thống của họ ít nhất cũng không làm James thấy phiền (bruised a few feathers with their unorthodox ways – hic, cái này mình không biết dịch sao cho sát nữa, có bạn nào hiểu thì giúp mình với), và cô George từ lâu đã từ bỏ chuyện dạy họ những cung cách tốt hơn. Gõ cửa nhà họ vào những ngày này, nếu bạn không phải một người họ hàng, có thể bị quát vào mặt “ Họ không ở nhà!” và cánh cửa đóng sầm lại trước mặt bạn, hay là “ Nhà ngươi muốn cái quỷ gì chứ?”.
Dĩ nhiên, đó là trừ khi một quý cô duyên dáng gõ cửa. Những quý cô lúc nào cũng được kéo vào ngay và cánh cửa sập lại ngay sau lưng họ trước khi họ có thể nói được tới hai từ.
Nhưng cả hai Cựu cướp biển đều khá thích hợp với công việc James đã giao họ làm. Và còn hơn thế, James thông báo cho Derek, họ đã theo dõi Ashford tới hai nơi ở khác nhau, ngôi nhà chính của hắn ở thành phố và một chỉ ở ngay ngoại ô nhưng trông rất hoang vắng, và nơi hắn đã không thực sự ở lại cả đêm, chỉ vài giờ đồng hồ mỗi tối.
Họ cũng đã theo hắn ta tới một quán rượu ở một trong những khu người nghèo ở thành phố. Nghe tới chuyện đó, Derek đã khựng lại, cho tới khi James thuật lại rằng Artie đã gây ra một cuộc náo động ở đó, dưới cái vẻ ngoài hoàn toàn say khướt, và xáp lại gần Ashford trong lúc đó, khiến cho hắn ta nhanh chóng hủy bỏ những gì hắn dự định và rời đi.
Derek đã ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Kelsey để nàng khỏi lo lắng tiếp, nếu nàng vẫn thế, và có thể bớt cảnh giác chút nào đó. Rồi anh quay về nhà và thấy cha anh vẫn còn đó. Chuyện anh có cân nhắc tới vận may đó hay không vẫn còn đang bị nghi ngờ, vì Jason trông không phải quá hài lòng khi ông gọi Derek vào thư phòng của ông.
Derek ngay lúc đó cho rằng Frances đã liên lạc với Jason và đã thông báo cho ông về cuộc hội ngộ nho nhỏ của họ hôm trước.
Không hẳn thế. Thực ra, Derek ngay sau đó đã mong tình huống lại là thế.
- Con thực sự đã mua một tình nhân ở một nhà thổ công cộng trong một căn phòng đầy những người cùng địa vị với con ư?
Derek gần như ngã vào chiếc ghế anh vừa định ngồi vào, cảm thấy còn hơn cả một chút ngạc nhiên choáng váng nữa. Bất cứ lúc nào cha anh nhấn mạnh lời nói, bạn phải biết là ông chỉ đang kiềm chế cơn thịnh nộ của mình thôi.
- Làm sao cha nghe được chuyện đó?
- Làm sao con nghĩ ta sẽ không, khi mà mọi thứ diễn ra công khai một cách chết tiệt như thế? – Jason hỏi.
Derek thầm co mình lại:
- Chỉ hi vọng chút thôi, khi con nghĩ tới chuyện các quý ông ở đó thường không dám thừa nhận là đã ở một chỗ như thế.
Jason khịt mũi:
- Tối qua ta đã tạt qua câu lạc bộ của mình. Một người bạn của ta ở đó người cảm thấy ta nên biết chuyện đó. Ông ấy tình cờ có một người bạn khác, người là bạn của người nào đó đã có mặt ở đó tối hôm đó. Nó đã được lan truyền trong tất cả mọi người trong câu lạc bộ rồi. Và có Chúa mới biết có bao nhiêu bà vợ đã được chia sẻ câu chuyện đó, những người đang lan truyền nó trong những nhóm bạn của mình.
Derek đang đỏ mặt giận dữ, nhưng để bào chữa cho mình, anh nói:
- Cha biết rõ là nó không được chia sẻ cho bà vợ nào mà.
- Bên cạnh cái điểm chết dẫm đó – Jason đáp trả, sầm mặt cau có – Con đang nghỉ cái quỷ gì thế, khi tham gia vào cái vụ đấu giá như thế?
- Con đã nghĩ con sẽ cứu một cô gái trẻ ngây thơ khỏi-
- Ngây thơ hả? – Jason cắt ngang – dù sao đi nữa thì cô ta là ai?
- Kelsey Langton, và không, cô ấy không phải là người có vai vế quan trọng gì, cho nên cha không cần lo lắng chuyện đó. Nhưng như con đang nói, con đã trả giá để mua cô ấy để tránh cho cô ấy khỏi bị tổn hại suốt đời.
- Xin lỗi?
Derek thở dài:
- Con vốn không có ý định liên can vào chuyện đó, cha à. Chúng con chỉ tạt qua đó trong thời gian chơi vài ván bài trong khi Jeremy tới thăm một trong những cô nàng ưa thích của nó đang làm việc ở đó. Nhưng rồi-
- Con đưa Jeremy tới đó hả? Thằng bé chỉ mới mười tám tuổi thôi mà!
- Jeremy đã tới những chỗ như thế có thể còn nhiều hơn cả con nữa, hay cha đã quên là thằng nhóc lớn lên trong một quan rượu cho tới khi chú James tìm thấy nó?
Nghe điều đó Jason chỉ làu bàu, cho nên Derek tiếp tục:
- Như con đang nói, con không có ý định can dự vào, nhưng rồi con để ý thấy ai đang trả giá cho cô gái.
- Ai?
- Hắn là người con đã gặp trước đó, một quý tộc, và con đã chứng kiến trực tiếp những gì hắn làm với những gái điếm mà hắn trả tiền. Hắn đánh họ tóe máu, thật tàn tệ tới mức họ bị thương tật vĩnh viễn. Nghe nói đó là cách duy nhất hắn có thể đạt được khoái cảm từ tình dục.
- Thật ghê tởm.
- Con không thể đồng ý hơn. Thực tế, để giúp con, chú James đang tìm cách ngăn chặn những hành động đồi bại của hắn.
- James ư? Làm thế nào?
- Con – à – đã không hỏi.
Jason hắng giọng :
- Khá đúng. Cứ nơi nào ông em trai đặc biệt đó của ta có dính tới, tốt hơn hết là không biết gì. Nhưng, Derek-
- Cha à thực sự là không thể nào khác được mà – Derek cắt ngang – Con đã không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để giữ cho cô ấy được an toàn, ngoại trừ việc tự mình mua cô ấy. Và cô ấy hóa ra lại là một cô gái ngây thơ, cho nên con thấy sung sướng như quỷ rằng còn đã cứu cô ấy khỏi “thế lực” của Ashford.
- David Ashford ư? Chúa lòng lành, ta đáng ra đã nghĩ có người đàn bà nào đó đã thiến hắn nhiều năm trước rồi.
- Cha biết hắn ư?
- Ta đã nghe được những tin đồn, trước cả khi hắn ta trưởng thành, rằng hắn từng đánh đập những người hầu gái. Dĩ nhiên, chẳng có gì từng chứng minh được điều đó. Rồi có một tin đồn khác rằng có ai đó đã kiện hắn, nhưng chuyện đó không bao giờ được xét xử, vì người phụ nữ bị chất vấn đã từ chối làm chứng chống lại hắn ta. Họ nói rằng hắn phải tốn khá nhiều trong gia tài của mình để khiến người phụ nữ im miệng. Như ta nhớ thì, câu lạc bộ của ta cực kỳ vui sướng cái đêm chúng ta nghe tin đó. Ít nhất thì cũng có sự trừng phạt phần nào – nếu như những tin đồn là thật.
Derek gật đầu:
- Con nghĩ chúng đều là thật cả, và hắn ta đã tiến bộ vì cái cách hành hạ còn tệ hơn.
- Và tòa án không thể làm gì khi không có nổi một nạn nhân buộc tội hắn – Jason thở dài.
- Ồ, hắn ta che đậy cho bản thân mình khá tốt gần đây – Derek nói – Con đã bắt gặp một nạn trong những nạn nhân của hắn, cùng người con đã thấy hắn đánh đập. Con đã hi vọng cô ta sẽ giúp đỡ kiện hắn. Nhưng hắn chỉ cần trả hậu cho họ, hắn cảnh báo họ về những gì hắn định làm và đã được họ đồng ý trước rồi.
- Khôn ngoan cũng như hết sức điên cuồng. Đó là một sự kết hợp hết sức nguy hiểm. Nhưng con đã liên hệ với James. Cứ để mọi việc cho chú ấy. Cha có thể bảo đảm chú ấy sẽ tìm ra cách ngăn tên đàn ông đó khỏi làm hại bất kỳ ai khác.
- Đó cũng là hi vọng của con, đặc biệt vì con vừa mới có một cuộc chạm trán với tên vô lại đó, và hắn đã ám chỉ rằng hắn cảm thấy Kelsey bị đánh cắp khỏi hắn khi con trả giá thắng hắn và rằng hắn chắc chắn sẽ lấy lại cô ấy.
Jason nhướn một bên mày:
- Có phải con đang nói con vẫn đang giữ cô ấy không?
- Vâng, cô ấy được bán với vai trò như một tình nhân, và con đã trả khá nhiều tiền cho cô ấy.
- Bao nhiêu tiền?
- Con không muốn nó-
- Bao nhiêu?
Derek ghết cái giọng điệu Tốt – hơn – hết – là – thú – nhận – hay – không đó, anh thực sự ghét.
- Hai mươi lăm – anh lẩm bẩm – Hai ngàn năm trăm! – Derek thụt vào sâu hơn chiếc ghế lần nữa trước khi anh thú nhận – Hai mươi lăm nghìn bảng.
Jason lặng người, mở miệng để nói lắp bắp điều gì đó những rồi lại ngậm lại. Ông thả mình trên chiếc ghế phía sau bàn ông. Ông cào hai tay vào mái tóc vàng của mình. Cuối cùng ông thở dài, rồi ghim chặt Derek cùng một trong những cái cau mày tối tăm nhất của ông.
- Ta chắc hẳn đã không nghe chính xác con nói gì. Con không phải đã nói là đã trả hai mươi lăm nghìn bảng cho một tình nhân. Khô- Ông giơ một tay lên khi Derek bắt đầu nói – Ta không muốn nghe chuyện đó. Quên những gì ta đã hỏi đi.
- Cha, không có cách nào khác để ngăn Ashford mua cô ấy – Derek nhắc nhở ông.
- Ta có thể nghĩ ra ít nhất là nửa tá cách, bao gồm cả việc đơn giản mang cô ta ra khỏi đó. Rốt cuộc, ai là người đáng ra phải ngăn con cơ chứ, khi mà cuộc đấu giá đó không hề hợp pháp?
Derek mỉm cười trước câu trả lời đúng chất Malory đó.
- Vâng, người chủ ở đó, Lonny, có thể có một hay hai lời gì đó về chuyện đó, cân nhắc tới lợi ích mà con đáng ra đã giành lấy từ tay ông ta.
- Lonny ư? – Jason cau mày một thoáng, mở tờ Nhật báo London trên bàn ông trang thứ hai, và chỉ ra – Có khi nào là Lonny này không?
Derek ngả về trước để nhanh chóng liếc qua bài báo, nhưng quá sửng sốt nên anh quay lại đọc nó cẩn thận hơn. Đó là một thông báo về chuyện Lonny Kilpatrick, người đã bị sát hại trong một nhà thổ ông ta đã điều hành hơn một năm rưỡi. Địa chỉ được đưa lên, và cả chi tiết về cái chết của ông ta. Có vẻ như ông ta bị đâm liên tiếp vào ngực. Có đề cập tới cả chuyện có rất nhiều máu. Và không manh mối gì về ai là hung thủ.
- Con sẽ bị đày xuống địa ngục mất thôi – Derek nói, ngả ra sau.
- Ta cho rằng đó là Lonny mà con đã giao dịch cùng? – Jason hỏi.
- Thực thế.
- Thú vị, cho dù ta nghi ngờ có mối liên hệ nào giữa kẻ sát nhân và buổi đấu giá. Tuy nhiên, tất cả máu me trên cái xác, cả xung quanh nó nữa, làm cho ta nhớ tới cái con nói về Ashford và lòng yêu thích máu me của hắn.
- Hắn là một tên hèn nhát yếu đuối – Derek nhạo báng – Hắn không đời nào có gan giết một người.
Jason nhún vai:
- Từ những gì con đã nói về hắn, và những tin đồn trước đó ta đã nghe, tên đó là kẻ kém cỏi bất tài - Và ông hất đầu – Không có gì để nói về chuyện một người như vậy có thể làm gì. Nhưng ta hướng về chuyện đồng tình cùng con. Hắn ta nghe có vẻ một tên hèn nhát thích hành hạ kẻ yếu đuối hơn mình. Bên cạnh đó, hắn sẽ giết người tên Lonny này vì lý do gì cơ chứ, khi hắn có vẻ như chỉ thích hành hạ phụ nữ mà thôi. Nó dường như không hơn một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Derek đáng ra phải đồng ý thế, anh muốn đồng ý thế, nhưng chết tiệt thật, một chút nghi ngờ nhỏ xíu vẫn còn đó. Anh lại lo lắng. Và anh đi thẳng tới nhà James ngay khi anh rời chỗ cha mình, để thông báo cho chú mình biết diễn biến mới nhất này.
Không may, anh hoàn toàn quên béng chuyện muốn hỏi cha mình về tình nhân ông đã che dấu bao nhiêu năm nay. Và vào lúc anh về nhà lần nữa, anh thấy một lời nhắn của Jason nhắc nhở anh rằng anh được mong đợi về nhà tại Haverston trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh. Bản thân cha anh đã trên đường quay về đó rồi.