Nhưng một lão già mở cửa cho họ vào trong, cho nên ai đó thực sự có sống tại đây. Chỉ khi nhìn kỹ hơn mới thấy hắn ta không hẳn là già lắm, chỉ là không ra hình thù gì và rất, rất xấu xí. Một cánh tay dài hơn cái còn lại, hay có thể chỉ dường như là vậy bởi cái cách cơ thể hắn ta lắc lư. Và gương mặt hắn bị biến dạng một cách kỳ quặc, mũi hắn thực sự đã bị xẻo đi, với hai bên má phải phồng lên hít hơi vào, hắn ta lúc này còn giống hơn nữa với một con lợn. Mái tóc xám làm hắn ta dường như già hơn tuổi thật.
Cái ý nghĩ kinh hoàng đầu tiên của Kelsey khi nàng phải nhìn hắn ta gần hơn là Ashford chính là người gây ra sự dị hình dị dạng của hắn. Rồi nàng bắt đầu tập trung chú ý vào những gì bọn họ đang nói khi nàng bị kéo lê theo sau trong hành lang.
Người coi nhà, tên hắn là John, dường như tôn sùng Ashford vì đã cho hắn một công việc trong khi dường như đã không ai cho hắn. Và nàng phải tự hỏi rằng công việc đó là gì. John đường như chẳng có chút ngạc nhiên tối thiểu nào về chuyện Ashford mang về một người phụ nữ bị nhét giẻ và bị trói.
Nhưng rồi hắn hỏi:
- Một sắc đẹp mới nữa cho bộ sưu tập chăng, thưa ngài?
- Thực thế, John, và rất phiền phức để có được, cái con bé này.
Bọn họ đi xuống cầu thang dẫn vào bóng tối hun hút. John đi trước bọn họ để rọi đèn. Kelsey phải bị giật mạnh xuống từng bậc thang đó, bởi nàng sẽ không bước xuống đó một cách tự nguyện.
Bộ sưu tập ư? Ôi Chúa ơi, nàng hi vọng điều đó không giống như những gì nó nghe có vẻ thế, nhưng nàng sợ là đúng vậy. Họ đi xuyên qua một căn hầm dài, rồi tới một cầu thang khác dẫn còn sâu hơn xuống lòng ngôi nhà….và nàng có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ. Nó giống như một nhà ngục vậy. Nó là một ngục tù, nàng nhận ra điều đó khi họ đi qua một cánh cửa sau một cánh khác có những cái song và móc khóa nặng nề - và có một mùi hôi thối tỏa ra từ mỗi căn phòng đủ để mà nôn ọe. Ánh sáng duy nhất là một ngọn đuốc trên bức tường ở cuối hành lang bên cạnh chiếc cầu thang. Không có ánh sáng nào tỏa ra từ những chấn song.
Có những dấu hiệu trong thiết kế xây dựng tại cuối hành lang dài đó, nơi thậm chí có thể còn nhiều hầm ngầm hơn được xây dựng. Nàng đã đếm được bốn cánh cửa bị khóa. Bốn phòng giam chăng? Nàng bị đẩy qua cánh cửa thứ năm.
John đã ở đó. Hắn để ngọn đèn của mình qua một bên ở trên sàn. Có một cái giường ở trung tâm căn phòng nhỏ với chỉ một tấm trải trên nó. Căn phòng còn mới và sạch. Nó có mùi gỗ mới. Bốn thùng nước được đặt dựng vào một bức tường – để rửa sạch máu me trên mình nàng sau này chăng?
- Rất tuyệt, John – Ashford nhận xét, nhìn quanh căn phòng – Và ngươi hoàn thành nó vừa kịp thời gian.
- Cám ơn ngài, thưa ngài. Tôi sẽ hoàn thành chuyện này còn sớm hơn chút nữa nếu tôi có thêm chút giúp đỡ, nhưng tôi hiểu rằng không ai ngoài tôi được phép xuống dưới này.
- Một mình ngươi cũng làm mọi việc ở đây rất tốt, John. Được giúp đỡ cũng có nghĩa là ngươi phải chia sẻ.
- Không, tôi không muốn chia sẻ gì hết. Tôi sẽ chuẩn bị căn phòng kế tiếp vào cuối tháng này.
- Tuyệt vời.
Kelsey không nghe bọn họ nói gì. Nàng đang nhìn chằm chằm như bị thôi miên với nỗi kinh sợ vào chiếc giường chật chội nằm tách ra ở giữa căn phòng, cái giường có những đai da với những cái khóa dày thịch đính vào bốn góc trường. Nỗi sợ của cô choán ngợp bản thân khi nhìn thấy những cái đai đó. Cô không còn hi vọng gì nữa nếu bọn chúng cùm nàng lại với những thứ đó, và lúc đó nàng không có chút nghi ngờ nào rằng đó chính xác là những gì Ashford dự định làm.
Nàng đã cố gắng đá cho cánh cửa của chiếc xe ngựa đó mở ra. Nàng chỉ có thể làm bị thương chân mình và làm Ashford thích thú trong cái quá trình đó. Hắn đã có một trận cười vui trước những nỗ lực của nàng. Và cái siết của hắn trên cánh tay nàng hiện giờ không lỏng hơn chút nào so với lúc đầu hắn tóm lấy nàng, cái mà quá chặt để có thể vùng ra. Ấy thế mà nàng vẫn còn phải làm cái gì đó chứ. Và lúc bọn họ đang nói chuyện và không chú ý gì tới nàng là thời điểm hoàn hảo để….
Nàng ngã vào Ashford như thể nàng tình cờ vấp chân vào hắn. Đó là điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới để có thể khiến hắn lỏng tay ra. Giả vờ bị choáng có thể có hiệu quả tương tự, ngoại trừ việc nàng sẽ không thể nào dễ dàng ngồi dậy với hai tay vẫn còn bị trói giật sau lưng.
Và hắn đã thả tay nàng ra, để hắn có thể đẩy nàng ra đằng sau tránh khỏi hắn. Hắn làm chuyện đó nhanh tới mức có sự thật khá hiển nhiên rằng hắn không thích tiếp xúc với nàng, điều mà nàng sẽ thấy khá là lạ nếu nàng có thời gian nghĩ về nó. Nàng không nghĩ gì. Nàng chớp lấy những khoảnh khắc quý giá đó khi nàng không bị kiềm chế chút nào, và lao ra khỏi căn phòng.
Đằng sau nàng, nàng nghe thấy Ashford thốt lên một âm thanh từa tựa như tiếng cười và nói điều gì đó nàng không hiểu. Nàng không thể tin đó là sự thích thú, chắc hẳn là nhầm lẫn rồi bởi điều đó thực vô lý. Nhưng hắn ta không rượt theo ngay lập tức, cả người coi sóc của hắn cũng không. Và nàng phát hiện ra lý do ngay khi nàng chạy tới cầu thang và trượt ngay bước chân đầu tiên, ngã mạnh xuống những bậc thang bên trên nó.
Cái váy ngu ngốc của nàng! Nàng không thể nâng nó lên để trèo lên những bậc thang, với đôi tay vẫn đang bị trói sau lưng. Đó là lý do tại sao tên vô lại đó thích thú. Hắn biết những vạt váy dài sẽ làm nàng vướng víu. Chết tiệt nàng đi nếu nàng cứ để mọi chuyện như thế. Nàng sẽ trèo cầu tháng, chỉ là không nhanh như nàng muốn mà thôi. Và nâng chân lên cao đủ để nàng có thể bước từng bước, nàng vươn tới căn hầm phía trên, rồi tới phần trên của những bậc thang còn lại dẫn tới tầng thứ nhất.
Nàng đi được đủ xa để khiến mình thực sự nghĩ rằng nàng sẽ tìm được đường ra khỏi căn nhà. Nhưng nàng thấy cánh cửa trước bị khóa chốt lại. Nàng có thể quay người lại để chạm tới cái tay cầm và xoay nó, kể cả khi những ngón tay nàng khó có thể cử động, chúng quá tê cứng, nhưng nàng không thể hoàn toàn chạm tới cái then cửa được. Nó ở quá cao phía trên cánh cửa.
Nỗi thất vọng bao trùm lấy nàng mạnh mẽ tới mức nàng gần như đổ sụp xuống trong thất bại. Nhưng chắc vẫn phải có những cánh cửa khác dẫn ra bên ngoại. Chúng không thể bị khóa hết được. Chỉ là nàng đang hết thời gian để tìm được nó. Và cái đau trên đôi tay nàng, giờ đây khi máu lại tuần hoàn trong chúng lần nữa, gần như làm nàng không di chuyển nổi.
Thay vào đó nàng nên đi tìm nhà bếp, nơi nàng có thể tìm thấy một con dao để xử lý những vòng dây trói mình trong khi nàng trốn…nàng phải trốn đi. Và quá muộn để mà đi tìm nhà bếp rồi, nơi mà không nghi ngờ gì là ở phía sau căn nhà, chỗ có lối thông tới căn hầm đó – và là nơi Ashford sẽ sớm xuất hiện.
Bóng tối trong căn nhà là một sự may mắn. Ít nhất Kelsey còn cầu nguyện cho nó là vậy. Nhưng những căn phòng ở tầng một, chúng có quá ít đồ đạc bên trong, liệu chúng có cho nàng chỗ trốn nào không đây? Nàng không có thời gian để đứng nhìn.
Nàng chỉ có thể tìm ra cầu thang dẫn lên tầng trên của ngôi nhà, và nàng chạy về phía chúng. Lại là cầu thang, nhưng nàng có lựa chọn nào nữa? Những lối đi đều dẫn tới phần sau căn nhà và một cái cửa khác dẫn ra ngoài sẽ bị chặn lại bất kỳ lúc nào.
Nàng quyết định ngay tức thì. Nàng có thể nghe thấy tiếng Ashford trước khi tới được đỉnh cầu thang. Nhưng thậm chí nếu hắn có nhìn lên, hắn cũng sẽ không thấy nàng. Chiếc đèn hắn mang theo không tỏa ánh sáng ra xa hơn, với cái cách hắn giữ rịt nó bên mình, và nó cũng tạo nên nhiều hình bóng mới khi nó phân tán ra.
- Đã đến giờ trừng phạt của cưng rồi, bé xinh của ta. Cưng không thể trốn thoát được đâu. Cưng phải trả giá cho những tội lỗi của bà ta, cũng như những đứa khác.
Tội lỗi của bà ta? Có phải đó thực sự là nguyên nhân cho sự điên cuồng của hắn không ? ‘’bà ta’’ là cái người quỷ quái nào cơ chứ ?
Cánh cửa lên gác đều bị đóng hết. Nàng cố gắng để mở cánh cửa đầu tiên và thấy rằng tay nàng một lần nữa ngủ yên, và nàng co rúm lại khi cảm giác tê rần kinh khủng đó lan ra khắp người. Và căn phòng chết tiệt, khi nàng mở được cửa, nàng có thể thấy không có một đồ đạc nào trong đó.
Căn phòng thứ hai nàng đi tới và mở ra thật lộn xộn, rõ ràng là nó có được sử dụng. Bởi tên coi nhà ghê tởm đó chăng ? Nhưng…quá nhiều ánh sáng lọt qua những tấm màn xơ mòn kia, khiến cho nàng dễ dàng bị tìm thấy nếu nàng trốn sau đó. Và bên dưới chiếc giường là khỏi bàn tới rồi, một cái bẫy chắc luôn, và là nơi đầu tiên Ashford có vẻ sẽ tìm tới.
Căn phòng thứ ba tối tới mức nàng tự hỏi có phải nó thiếu mất cửa sổ không. Nàng nhanh chóng đi lần theo bức tường cho tới khi nàng tìm thấy vài bức màn và kéo chúng sang một bên. Không có gì cả. Căn phòng cũng trống rỗng như căn đầu.
Thời gian đang bị lãng phí. Hắn sẽ tìm dưới cầu thang trước tiên, nghĩ rằng nàng sẽ không liều leo nhiều bậc thang. Nhưng hắn sẽ lên tới đây sớm khi hắn đã tìm mọi nơi dưới đó. Nàng đã có chút thời gian, nhưng không nhiều.
- Cưng sẽ bị trừng phạt nhiều hơn vì sự ngu ngốc này, ta hứa đấy. Tốt hơn cho bản thân cưng là ra đây ngay đi nào.
Giọng hắn trở nên không rõ ràng vào lúc cuối, cho thấy rằng hắn đã đi vào một trong những căn phòng dưới cầu thang. Nàng vẫn còn được thêm chút thời gian nữa. Kelsey chạy vào căn phòng kế tiếp. Một nhà kho trống rỗng. Cái tiếp theo….có thêm cầu thang nữa ! Lần này là lên gác mái chăng? Một căn gác mái sẽ tốt thôi,gác mái thường có nhiều đồ đạc lộn xộn và thứ bỏ đi.
Nhưng nàng đã hi vọng, và cầu nguyện, rằng nàng sẽ tìm thấy một cầu thang khác lên đó cái dẫn ra phía sau ngôi nhà. Nàng không thể thấy được điểm cuối của hành lang, không biết có bao nhiêu cửa nàng vẫn phải đấu tranh mở ra. Một nơi trốn tốt, hay cầu thang có thể dẫn ra một cánh cửa ra ngoài mà không bị khóa? Chúa ơi, nàng không thể quyết định được!
Ra được bên ngoài là lựa chọn lý tưởng duy nhất, để có thể hoàn toàn thoát khỏi căn nhà này. Và căn nhà nằm giữa rừng cây. Hắn sẽ không bao giờ tìm thấy nàng trong rừng được.
Nàng tiếp tục. Một cánh cửa khác – và chẳng còn màn trướng gì trong phòng đó cả. Ánh sánh ban ngày, thậm chí còn xuyên qua những ô cửa sổ dơ dáy, gần như làm nàng lóa mắt. Nàng mất một lúc để thấy cái giường bị gãy, một cái rương với nắp mở toang ra, tủ áo dựng đứng mất một bên cánh. Cái rương ư? Không, quá dễ, gần như một cái bẫy.
Nhưng ánh sáng từ căn phòng đó cho nàng thấy rằng chỉ còn một cánh cửa nữa thôi là tới cuối hành lang. Khi nàng với tới nó, nàng thấy nó bị khóa.
Nhưng nàng đã mất quá nhiều thời gian nghĩ rằng có thể nó bị kẹt và cố gắng xoay cái tay cầm thêm chút nữa. Nàng có thể nghe thấy bước chân trên cầu thang….Nàng chạy lại căn phòng có ánh sáng bên cạnh và lấy khuỷu tay thúc cánh cửa đóng chỉ vừa đủ để ánh sáng không lọt ra ngoài hành lang, nhưng đủ để nàng vẫn có thể mở nó ra nhanh chóng.
Để nó mở có thể dẫn Ashford tới ngay chỗ nàng – nếu hắn biết rằng cánh cửa đó bình thường vẫn đóng. Và nàng nín thở, căng thẳng nghe xem hắn đang ở đâu, hi vọng hắn nói lần nữa để nàng có thể biết được dễ dàng hơn, nhưng hắn không làm. Nàng chỉ nghe thấy tiếng chân, ngừng lại, bước tiếp, lại ngừng….
Có phải hắn cũng đang cố gắng lắng nghe những tín hiệu từ hành động của nàng? Có thể lắm. Và rồi có một sự khác biệt rõ ràng khi hắn ta đi tới đầu cầu thang, bước chân của hắn to hơn nhiều. Hắn bước đi nặng nề. Cố ý chăng? Để nàng có thể nghe thấy hắn, để nàng biết được khi nào hắn tới gần hơn chăng?
Nàng có thể nói được khi nào hắn dừng lại để nhìn qua căn phòng trống đầu tiên, chiếu ngọn đèn của hắn vào bên trong nó. Và nàng nhận ra nàng đã để tất cả các cánh cửa mở toang trừ hai cánh cuối này. Tất cả những gì hắn cần làm là liếc vào trong. Hắn lại bước tiếp, tiến tới gần hơn, xác nhận điều đó.
Dù vậy, hắn vẫn phải đi vào căn phòng có được dùng. Cần phải nhìn xuống dưới cái giường, cái tủ thì mở. Nàng chỉ còn vài giây nữa thôi, trong khi hắn tìm ở đó, để đi qua căn phòng đó và đi xuống cầu thang. Nàng có thể chạm trán với gã coi nhà dưới đó, nhưng ở trên đây, nàng chết chắc. Nàng mất chút thời gian mình có khi tiếng lách cách của cánh cửa ngừng lại khi nàng cố gắng mở nó. Và phải luồn qua để mở nó lần nữa…nàng thậm chí không đi được nửa được tới căn phòng nơi Ashford đang lục soát khi nàng nghe thấy hắn đang bước tới cửa.
Thay vào đó nàng quay về hướng gác mái, và cầu nguyện rằng cơn hoảng loạn đang trào lên trong mình sẽ không làm nàng vấp ngã trên những bậc thang chết dẫm đó. Vẫn còn hi vọng rằng căn gác mái đủ lớn, và chứa đầy rương hòm, nó sẽ làm cho hắn mất nhiều thời gian để tìm hết chúng.
Và nàng vẫn còn một cơ hội để qua mặt hắn và đi xuống thang gác lại. Nước mắt dâng đầy mắt nàng khi nàng mở cánh cửa trên đầu cầu thang và đóng nó lại sau mình. Căn gác mái là một căn phòng rất rộng, chạy dài đến suốt chiều dài của phần trên ngôi nhà. Và nó hoàn toàn chẳng có gì.
Nàng đáng ra phải biết là nó trống từ việc những đồ đạc rất thưa thớt bên dưới lầu. Bất cứ ai sở hữu ngôi nhà này trước đó đều đã xử lý mọi thứ. Dù giờ ai đang sở hữu nó, nàng cho đó là Ashford, đã chẳng mang thêm thứ gì vào đây – bởi hắn không có ý định sống ở đây. Hắn sử dụng nó, bởi nó thật tách biệt, như là nơi để thực hiện những trò hành hạ tra tấn của hắn khi mà những tiếng la hét của những người hắn hành hạ sẽ chẳng bị ai nghe thấy. Nó là một ngục tù….
Cuối cùng nàng không còn chọn lựa nào. Hắn đang đi lên cầu thang ngay sau nàng. Cánh cửa sẽ mở ra bất kỳ giây phút nào. Và không có chỗ nào để ẩn nấp trong căn gác mái đó. Nàng bị dồn vào đường cùng, bị vào bẫy, và vẫn còn bị trói. Giá mà nàng không bị trói, nàng có thể chiến đấu….
Cánh cửa mở ra. Nàng nhìn hắn chằm chằm, mắt mở to, chỉ cánh vài feet. Hắn mỉm cười và đặt cái đèn của hắn xuống, có thể vẫn còn đề phòng. Có đủ ánh sáng trong căn gác mái từ vài cánh cửa sổ nhỏ khiến cho hắn không cần đặt cái đèn ở đó. Nụ cười làm nàng ớn lạnh. Hắn phải giận dữ khi nàng bắt hắn tìm kiếm khắp căn nhà. Hắn phải nổi giận chứ. Nhưng dường như hắn chẳng tức giận gì, hắn dường như cực kỳ hài lòng, thực sự là còn thích thú nữa.
Nàng bất chợt nhận ra rằng tất cả chuyện này đều là một phần trong thú vui của hắn, cho nàng chút ít hi vọng rằng sẽ thoát khỏi hắn, rồi đập tan nó thành từng mảnh. Đó là lý do tại sao hắn đã không đuổi theo nàng ngay lập tức. Tên khốn đó muốn nàng phải chạy, đã muốn nàng nghĩ rằng nàng có một cơ hội, trong khi nàng không hề có. Tất cả những gì nàng đã làm chỉ là trì hoãn kết cục không thể tránh khỏi.
- Tới đây nào, bé yêu – Hắn ra hiệu cho nàng bước tới trước, như thể hắn thực sự mong rằng nàng sẽ tới chỗ hắn – Cưng đã có cái cơ hội nho nhỏ của mình rồi.
Nhưng lời đó chỉ xác nhận những gì nàng đang nghĩ, và Kelsey bừng bừng nổi giận. Nàng không thể chiến đấu ư? Quỷ tha ma bắt đi nếu nàng không thể. Không hề nghĩ qua chuyện đó, nàng huých mình thẳng vào hắn, ném toàn bộ trọng lượng của mình vào ngực hắn, không quan tâm chuyện nàng ngã xuống những bậc thang đó cùng hắn miễn là hắn cũng ngã cùng. Và hắn ngã. Nhưng nàng thì không. Nàng đã thấy được hắn hoàn toàn ngạc nhiên, và nàng lấy lại được thăng bằng của mình trước khi nàng đổ nhào theo sau hắn.
Trong sự ngạc nhiên, nàng nhìn hắn ngã sóng xoài ở cuối cầu thang, không chết, nhưng chắc chắn bất tỉnh. Bản thân nàng gần như bay xuống những bậc thang và bước qua chân hắn, chạy đi tìm chiếc cầu thang khác.
Cuối cùng nàng cũng có chút hi vọng thực sự. Gã coi nhà có thể vẫn còn ở cánh cửa dưới hầm, nhưng rồi lần nữa, hắn có thể đi xa hơn phía dưới căn nhà chờ ông chủ của mình mang nàng trở lại. Sau hết, Ashford đã thực sự không muốn nàng bị tìm thấy quá sớm. Điều đó chắc hẳn sẽ phá hỏng trò vui của hắn.
Nhưng nàng đã nhầm, và nàng tìm thấy lối đi tệ nhất, đụng phải chính gã coi nhà khi nàng rẽ qua lối rẽ tới chiếc cầu thang khác. Và cú va chạm không làm hắn ngã nhào xuống những bậc thang đó như Ashford đã bị với những chiếc cầu thang tầng gác mái. Nó hoàn toàn làm nàng không còn hơi sức. Nhưng hắn rắn chắc như một con bò đực và thậm chí chẳng hề nhúc nhích.