Hồ ly sinh ra cảm giác nguy cơ, lăn lộn la lối khóc lóc bắt thư sinh thề chỉ thích mình nó.
“Ngươi nói đi! Ta phải nghe ngươi nói!” Hồ ly dùng hình người quay cuồng trên giường.
Thư sinh không dao động, từ khi Hồ ly trở về mặc dù hắn không hỏi nguyên nhân vì sao đối phương mất tích, nhưng cũng không sủng nịch Hồ Ly như trước đây.
Hồ ly cảm giác được, vô cùng thương tâm, yên lặng ghé vào giường khổ sở muốn chết.
Sau khi hắn ngủ, thư sinh buông sách lặng lẽ đi vào mép giường, cúi người hôn hôn khoé mắt đỏ bừng của đối phương.
“Ta chỉ thích ngươi.” Thư sinh dùng thanh âm chỉ mình hắn nghe được nói.