Nói chưa hết câu thì nghe được tiếng xé gió, mặt Triệu Trầm biến sắc, nhanh chóng đứng dậy né tránh nhưng vẫn muộn một bước. Nam nhân đen gầy đã chém dao găm vào tay hắn khiến máu tươi bắn ra, vừa vặn trúng ngay trên người A Kết. A Kết hồn phi phách tán, dường như muốn ngất, hai mắt nhắm nghiền nghe hai người đánh nhau, trên mặt có chất lỏng ấm áp từ từ chảy xuống.
Đó là máu của Triệu Trầm.
Trong đầu trống rỗng.
A Kết biết, mặc dù đêm nay TriệuTrầm cứu nàng nhưng hắn cũng không phải người tốt, thế nhưng hắn lại tìm được nàng trước tiên, còn vì nàng mà thương, nếu như hắn không đánh lại nam nhân đen gầy, đêm nay hai người khó thoát khỏi nơi này. . . . . .
Chính vì đang thất thần, khi trong động lại vang lên tiếng Bùm , A Kết cố lấy dũng khí mở to mắt thì thấy Triệu Trầm đưa lưng về phía mình, đứng trước mặt nam nhân cao gầy, mà nam nhân kia nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Lúc A Kết cố gắng đến xem, Triệu Trầm cũng phát hiện, chậm chạp xoay người lại, sắc mặt khó coi. Theo bản năng, A Kết cúi đầu thì chợt nhớ ra hắn bị thương, không nhịn được nhìn ống tay áo bị rách một lỗ lớn, lúc ấy máu chảy nhiều thế nào, nhìn là có thể biết.
Mặc kệ thế nào đi nữa, hắn không có chết thì nàng không cần sợ hãi, nàng có thể về nhà.
Trong hiểm nguy mà thoát chết, giống như mất đi mà được nhận lại, vui mừng cùng sợ hãi khiến nàg rơi nước mắt, A Kết cúi đầu khóc.
Triệu Trầm không nhìn nàng, đem hai "Thi thể" kéo ra bên ngoài sơn động, lúc xử lý xong trở về A Kết vẫn còn khóc, cũng may vừa rồi không thất lễ như vậy mà vẫn cố gắng nín nhịn, dù vẫn phát ra âm thanh nho nhỏ.
Triệu Trầm ôm cánh tay đi về phía nàng, càng ngày càng gần, A Kết lặng lẽ nhìn lên thì thấy bàn tay hắn đều nhuốm đỏ, tất cả đều là máu.
Vết thương kia là vì nàng, A Kết trong lòng áy náy.
Phát hiện nam nhân kia đang đánh giá mình, A Kết rũ mắt xuống , chờ hắn giúp nàng mở trói, khôi phục tự do thì nói lời cảm tạ với hắn.
Nàng nghe thấy Triệu Trầm ngồi xuống cỏ khô cạnh nàng. Hiện tại hắn ngồi cạnh cửa động còn nàng nằm nghiêng, đầu cách chân hắn rất gần, A Kết ngẩng đầu thấy nam nhân đang ngồi có một đôi chân dài, gác lên nhau, tạo cho người ta cảm giác lười biếng.
A Kết nhìn chân hắn, trong lòng dần dần dâng lên dự cảm không tốt. Tư thế người này như vậy, rõ ràng là không muốn giúp nàng.
Có lẽ, hắn vội vàng xử lý vết thương chăng?
A Kết kiên nhẫn chờ, càng chờ càng không yên. Triệu Trầm không hề có chút động tĩnh, giống như đang ngủ, nhưng A Kết biết hắn không có khả năng ngủ trong lúc này. Nàng càng thấy bất an, sao người này lại không nhanh chóng xử lý vết thương, cũng không giúp nàng mở trói, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Đang suy nghĩ, nàng lại nghe thấy có tiếng áo quần chuyển động, ngay sau đó có bàn tay nam nhân đã rơi trên đầu nàng. Theo bản năng A Kết trốn đi hướng khác, nam nhân kia cũng không đuổi theo, chỉ thản nhiên mở miệng: "Nàng không muốn nói gì ư?"
A Kết sửng sốt, lập tức hiểu được, hắn muốn giúp nàng mở khăn vải bịt miệng.
A Kết có chút ngượng ngùng, không hề cử động, lẳng lặng chờ hắn.
"Đây là áo quần của nữ nhân đó ?" Triệu Trầm im lặng, tiếp tục động tác, trước tiên, đem áo rộng thùng thình che khuất dáng người của nàng.
Trên người chợt lạnh, A Kết không tự chủ cúi đầu xem trên người mình, mặc dù quần áo đầy đủ, không có lộ ra cái gì, nhưng lại là kiểu mà nam nhân trước mặt mơ ước, nàng liền không được tự nhiên, nhưng nàng hiện tại không thể cầu xin hắn, nên chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Nhìn nàng như con thỏ nhỏ bị trói chặt, Triệu Trầm không tiếng động cười, ỷ vào vị trí gần gũi, không kiêng nể gì đánh giá nàng. Nàng mặc áo dài màu hồng, phía dưới là quần trắng , bởi vì nằm xuống, dáng người yểu điệu hoàn toàn lộ ra. Hắn nhìn từ đầu đến chân, rồi lại nhìn lại một lần nữa, ánh mắt mới nhìn vào mái tóc dài đã bị thả tung ra. Phát hiện tóc nàng đang dính mấy sợi cỏ khô, Triệu Trầm cẩn thận lấy ra, động tác này khiến cánh tay phải có chút đau nhưng so sánh với niềm vui lúc này thì cũng bị xem nhẹ.
Hắn nhích tới nhích lui, A Kết đoán được hắn đang làm cái gì, biết né tránh cũng vô dụng, không bằng theo hắn, hắn cao hứng , liền nguyện ý giúp nàng .
Chính là động tác của hắn quá chậm, tính nhẫn nại của A Kết càng ngày càng ít, nhịn không được trừng mắt nhìn cửa động vài lần, để bớt sầu lo trong lòng.
Bả vai nàng căng thẳng, Triệu Trầm hoàn toàn có thể đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, nhưng mà hắn chẳng để tâm, lấy cỏ khô, lại hất những sợi tóc trở ngại trong việc tháo bịt miệng đến trước ngực nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, cho đến khi nàng tức giận, hơi thở cũng nặng nề, dường như muốn bùng nổ, hắn mới bắt đầu cởi khăn vải. Nhìn gáy nàng trắng như bạch ngọc dần lộ ra, ánh mắt Triệu Trầm lưu luyến dừng lại, ngón tay nhiều lần muốn chạm đến rồi lại thôi, cuối cùng là buông tha nàng.
Không nên bức nàng quá đáng.
Bịt miệng bị cởi đi, A Kết mở miệng hô hấp, rất nhanh liền quay mặt về phía nam nhân nói lời cảm tạ: "Ân cứu mạng của Triệu công tử, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sau khi trở về nhất định sẽ nói với cha mẹ, nhờ bọn họ thay ta tạ ơn, còn bây giờ nhờ Triệu công tử giúp ta mở trói." Nói rất nhanh, như đã chuẩn bị từ lâu, mặc dù vốn âm thanh mềm nhẹ, nhưng lại mang theo sự tức giận.
Triệu Trầm dựa vào vách núi, hai chân đổi vị trí gác lên nhau, chế giễu nói: "Tạ ơn? Đừng nói đến tiền tài, nàng có biết thứ ta muốn nhất là gì."
Sắc mặt A Kết thay đổi, nhưng mà trong tình thế này, nàng bắt buộc mình không cần để ý đến hắn, tận lực bình tĩnh nói: "Xin Triệu công tử hãy thay ta mở trói."
Lần này Triệu Trầm cười thành tiếng, giơ tay lên sờ tóc nàng. A Kết lập tức quay đầu trốn tránh, đáng tiếc tóc nàng dài, nàng lại trốn không xa, nam nhân mặc dù không đuổi theo, vẫn có thể chạm vào nàng.
Biết hắn không dễ dàng buông tha chính mình, A Kết giọng căm hận hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta là cảm kích ngươi, nhưng tuyệt không gả cho ngươi!"
Thấy nàng nổi giận đùng đùng, Triệu Trầm vội thay đổi, không hề chạm vào nàng, nhìn ngọn lửa đang cháy, nói : "Tốt, ta không ép nàng, nàng cũng nhìn thấy, ta bởi vì cứu nàng mà bị thương, nếu muốn nàng giúp ta băng bó miệng vết thương thì cũng không quá đáng phải không?"
Nếu bình thường hắn bị thương nặng hơn nữa, A Kết cũng sẽ không quan tâm, nhưng hiện tại trong lòng nàng đầy áy náy, thứ hai tay chân nàng bị trói, giống như thịt bò trên thớt gỗ, hắn chỉ yêu cầu một việc thôi đã là may mắn lắm rồi.
"Ngươi giúp ta mở trói, ta thay ngươi băng bó." A Kết nhìn cửa động, bình tĩnh lên tiếng.
Triệu Trầm không đùa với nàng nữa, cảnh cáo nàng không nên lộn xộn, dùng dao găm cắt đứt dây thừng giúp nàng. Mắt cá chân không sao cả nhưng trên cổ tay có một đường máu bầm, nhìn rất là chói mắt. Đáy mắt nam nhân trong giây lát toát ra sự hối hận.
A Kết bị trói một ngày, tay có chút tê cứng, chống tay xuống không hề có lực, bị nam nhân đến nâng dậy. Sau khi đứng dậy, A Kết nhanh chóng tránh đi, muốn cách xa hắn một chút, Triệu Trầm liền giữ chặt nàng: "Muốn chạy? Nhanh lại đây cầm máu giúp ta." Đừng nói đây là vết thương nhỏ, dù cho hắn mất một cánh tay đi nữa cũng có thể vây hãm được nàng.
Theo bản năng, A Kết không nghĩ hắn sẽ làm gì quá đnags nên vẫn chưa nghĩ sẽ chạy trốn. Nơi này hoang vu lại là đêm hôm khuya khoắt. . . . . .
Nghe hắn nói máu còn chảy không ngừng, A Kết liền giãy ra khỏi tay hắn, lau vết máu còn chưa khô trên mặt, cúi đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái liền dừng động tác. Do dự một chút, A Kết tới bên cạnh nam nhân quỳ xuống, nhìn cánh tay hắn nói: "Ta chưa từng băng bó cho ai bao giờ, ngươi nói cho ta biết nên làm như thế nào đi?"
Tóc nàng dài, mềm mại rối tung trên đầu vai, khuôn mặt tiều tụy bị ánh lửa chiếu rọi, đẹp như ngọc, mi mắt buông xuống, trông giống như mới vừa tỉnh ngủ. Triệu Trầm nhìn không chuyển mắt, nàng buông tóc như vậy, dễ nhìn hơn nhiều so với bình thường chỉ là nàng không nguyện ý cho hắn thấy sự dịu dàng như mì của mình.
Lúc đầu hắn chỉ muốn giành được trái tim nàng mà không dùng đến thiện ý, nhưng giờ phút này hứng thú trong lòng đã lớn hơn, Triệu Trầm nhanh chóng đưa dao găm lướt qua, cắt một chút lụa trắng từ trên váy lót của nàng xuống.
Dao găm sạch bóng, A Kết liếc nhanh về áo quần dài hắn đang mang, yên lặng xoay người, nhanh chóng cắt xuống, chia làm hai khúc. Phía sau có động tĩnh rất nhỏ, chắc là hắn đang thu xếp tay áo, A Kết không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ vừa quay đi thì lại rơi vào một lòng ngực rắn chắc.
A Kết lập tức quay đầu: "Ngươi làm cái gì vậy? ngươi không nên trêu đùa ta, ta không ngại nói thẳng, ta có thể chết ngay bây giờ để giữ mình trong sạch.
Triệu Trầm bị cơn tức bất ngờ của nàng làm cho kinh ngạc, nhìn bình thường dịu dàng, thì ra khi nóng giận cũng ghê gớm như vậy.
Hắn miễn cưỡng dựa vào vách núi, chậm rì rì giải thích: "Băng bó miệng vết thươngdù sao cũng phải cởi áo ra, cởi hết thì có sao đâu? A Kết, nếu ngươi không nhẫn tâm đến mức hi vọng ta mất máu quá nhiều mà chết thì động tác nhanh chút."
Rõ ràng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại luôn luôn trêu tức đắc ý, rõ ràng khi dễ người, nhưng lại không ức hiếp đến mức ngươi muốn dùng cái chết để tỏ rõ khí tiết. Đối mặt với người này, A Kết không thể làm gì, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn chọc giận hắn. Nàng một lần nữa đối mặt với hắn, chỉ nhìn chằm chằm miệng vết thương trước mặt, cầm lấy một đoạn khăn mỏng đã chà xát vài lần lên, trong quá trình mở ra chốc lát, miệng vết thương lại rỉ máu, A Kết đem hết nhưng đoạn khăn đang có đè lên vết thương(ta chém).
Cánh tay kia nâng lên nhìn có lực, lại rất bá đạo mà lộ ra ở trước mặt nàng, A Kết nhắm mắt, không nhìn.
Trong sơn động tĩnh lặng, Triệu Trầm nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi mở miệng: "Vì sao không hỏi ta làm sao tìm được nàng?"
A Kết run rẩy. Kỳ thực khi nghe thấy thanh âm của hắn thì nàng đã mừng như điên, nàng từng hoài nghi những người này có phải do hắn an bài , đến lúc hắn bị thương, những người đó cũng đều bị hắn giết , nàng mới bỏ đi ý nghĩ hoang đường trong đầu. Trừ vài lần đe dọa, hắn chưa làm làm chuyện gì quá phận, nàng dù căm hận hắn, cũng không nên đem tất cả tội danh đều đổ lên người hắn.
Nàng không nói lời nào, Triệu Trầm nâng tay nàng lên, A Kết kinh hãi, Triệu Trầm dùng sức ấn vào tay nàng liền giải thích: "Ngươi khí lực quá nhỏ, như vậy không cầm được máu." Ngay sau đó cùng nàng nói chuyện dưới chân núi, không cho nàng cơ hội hất ra. A Kết nhìn tay mình bị giữ chạt, vừa hận vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại nghe hắn nói.
Hắn đã sắp xếp mọi việc chu toàn, đến những người như Lâm Hiền cũng chưa từng nghi ngờ thì với một cô nương chưa hiểu sâu sắc về cuộc đời lại càng dễ dàng, khi nói xong, không đợi A Kết nói gì thì hắn đã buông tay nàng ra.
Người này chính là như vậy mặc dù cử chỉ quá đáng, nhưng lại đúng lúc thối lui, làm cho người ta muốn mắng hắn cũng không kịp.
Máu đã dừng lại, A Kết đưa ra một tấm khăn sạch sẽ khác, thay hắn buộc lại, sau đó nàng đứng dậy:"Triệu công tử, ta và ngươi xuống núi, ta nghĩ rất nhanh sẽ nhìn thấy cha mẹ ta, không để bọn họ lo lắng" Một mình nàng không dám đi đường đêm, có hắn đi cùng, nàng sẽ an lòng hơn.
Nàng đứng dậy đi về phía trước, Triệu Trầm giữ chặt cổ tay nàng: "Vừa nãy ta đã nói rồi, ta với ngươi cha ước định kỳ hạn cuối cùng là chạng vạng ngày mai, sáng mai chúng ta xuống núi, dư dả."
Cùng hắn ở trong này một buổi tối?
A Kết không cần suy nghĩ, muốn cự tuyệt, nhưng hắn không thả tay ra mà bỗng nhiên dùng sức kéo nàng về phía hắn. A Kết thất kinh, dùng hết khí lực phản kháng nhưng sức lực hai người chênh lệch cách xa, lập tức bị người kia kéo tới, ngã vào trên đùi hắn, bị hắn ôm vào lòng.
"Buông!" Ý tứ của nam nhân này quá rõ ràng, lúc trước cũng thường xuyên chọc ghẹo, A Kết nổi nóng muốn đưa tay tát hắn một cái.
Triệu Trầm tay mắt lanh lẹ, vững vàng bắt lấy tay nàng, A Kết tiếp tục phản kháng thì hắn nhanh chóng đem nàng đặt ở trên cỏ khô, nhân lúc nàng chưa hoàn hồn thì đã ngăn chặn miệng của nàng, mùi vị mà hắn thường tâm niệm, việc mà mỗi lần nhìn nàng hắn đều muốn thực hiện. Một nụ hôn chưa thỏa mãn được hắn, một tay hắn giữ lấy đầu nàng, tay còn lại giữ lấy cằm nàng, thừa thắng xông lên.
Nam nhân bá đạo cuồng nhiệt nhưng không xâm chiếm lâu thì đã rất nhanh chấm dứt, mắt phượng nhìn sâu vào nàng, thanh âm khàn khàn:”A Kết, gả cho ta!”
Hai tay bị hắn chế trụ, A Kết phẫn nộ lại tuyệt vọng, trợn mắt nhìn: "Không lấy chồng, ta chết cũng không gả cho loại người như ngươi. Cầm thú!"
Nhu tình trong mắt nam nhân nhanh chóng bị sự tàn ác thay thế, trong cơ thể nhiệt huyết bốc lên càng thêm mãnh liệt, định liều lĩnh thì nàng cúi đầu xuống rơi nước mắt.
Triệu Trầm ngơ ngẩn, ánh mắt ngơ ngác nhìn nàng rơi nước mắt, nước mắt nàng càng ngày càng nhiều, cắn chặt môi kìm nén tiếng khóc khiến hắn càng thêm thương yêu.
Tay nàng vô lực hạ xuống, mỗi lần đều là hắn khi dễ nàng, nhưng chỉ có ánh mắt này cùng những giọt nước mắt đó lại có thể làm cho hắn không biết làm gì.
Trong lòng Triệu Trầm thở dài, xoay người đi xuống, lập tức đem người đang muốn chạy trốn ôm vào lòng, trầm giọng hỏi nàng: "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, nàng thật sự thà chết không lấy chồng?"
"Không lấy chồng!" A Kết khóc. Lúc khi từ hôn, nàng thích Mạnh Trọng Cảnh như vậy cũng không để Mạnh Trọng chạm qua, Mạnh Trọng Cảnh cũng không ép buộc nàng, người này lại nhiều lần xúc phạm nàng, không biết liêm sỉ, vì sao nàng phải gả cho hắn.
"Tốt, nàng đã thà chết không lấy chồng, ta ép buộc nàng cũng không còn ý nghĩa, nhưng mà ta vì nàng bị thương, cũng không thể không nhận được gì.” Triệu Trầm thật bình tĩnh đòi trả thù lao, "A kết, đêm nay nàng để cho ta ôm nàng ngủ một đêm, sáng mai xuống núi, chúng ta xóa bỏ mọi ân oán. Chuyện nàng mất tích, chỉ có người nhà nàng biết, chỉ cần chúng ta không nói ra, thanh danh của nàng vẫn còn, tương lai có thể gả cho nam nhân nàng thích, mà ta, sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng thấy thế nào?
A Kết ngừng rơi nước mắt, không dám tin tưởng.
Sợ nàng hiểu lầm, Triệu Trầm bèn giải thích: "Ta ôm nàng ngủ, cái gì cũng không làm, nàng không cần lo lắng."
A Kết mở to mắt, trước mắt là lòng ngực rắn chắc của nam nhân, gần đến nỗi sắp chạm đến trán nàng.
Nàng còn có gì để lựa chọn? Không đáp ứng, Triệu Trầm có khả năng sẽ càng quá đáng, đáp ứng rồi, chỉ cần cho hắn ôm một đêm thì cơn ác mộng sẽ kết thúc.
Cho hắn ôm đương nhiên không thích hợp, nàng đã bị hắn chiếm nhiều tiện nghi. . . . . .
“Ngươi sẽ giữ lời chứ?” Sau một lúc im lặng A Kết thấp giọng hỏi.
"Nếu nàng không tin ta, hiện tại ta nói ta lừa nàng, nàng có tin không?" Triệu Trầm châm chọc nói.
A Kết mím môi. Nói thật, nàng không biết có nên tin hay không, nhưng so với việc bị hắn ép buộc, loại kết quả này dĩ nhiên đã là ngoài dự đoán mọi người. Nàng chỉ có thể hi vọng người này không quá xấu xa, sẽ giữ lời. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn thật sự muốn khi dễ nàng, lúc này đã có thể tùy ý làm bậy, cần gì làm điều dư thừa như vậy.
A Kết nhắm mắt lại, quyết định tin hắn một lần.
Triệu Trầm cúi đầu nhìn nàng, biết nàng đã đáp ứng liền hơi chuyển động thân thể, đem áo dài của mình phủ lên trên người cả hai, che kín. Khi xong xuôi, hắn ôm sát nàng vào lòng, chỗ kia có chút khó chịu, sau nàng nàng trốn mất, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, chuyện dù sao cũng đã không thành nên hắn cũng không tiếp tục quá đáng, nhưng lúc cúi đầu ôm nàng lại ngửi thấy mùi hương của nàng.
A Kết vẫn không nhúc nhích, giả chết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh lửa dần dần tàn, thân thể A Kết vẫn căng thẳng như vậy. Cánh tay của nam nhân vẫn ở trên lưng không chịu buông ra, trước mặt thì cũng là nhiệt độ của hắn. Trong ngực nóng lên, hơi thở của nam nhân xa lạ vây lấy nàng, không thể làm như không thấy. Thân mật như vậy khiến nàng không dám ngủ, sợ khi mình ngủ hắn lại càng dính vào.
Triệu Trầm cũng không ngủ. Núi rừng u tĩnh, hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng hô hấp..
Cuối cùng ngọn lửa tắt, sơn động hoàn toàn tối đen, Triệu Trầm bèn tiến đến bên tai nàng, "A Kết, ta sẽ nhớ kỹ buổi tối này cả đời, nàng sẽ giống như ta phải không?" Thanh âm trầm nhưng dịu dàng, dịu dàng đến mức không giống hắn.
A Kết không nói tiếp. Nếu trí nhớ có thể tùy theo ý mình thì vào ngày mai sau khi tách ra nàng liền muốn quên hắn, quên hết việc nàng cùng hắn có liên quan .
Triệu Trầm vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng: "Ngủ đi, ta cũng ngủ."
Nói xong, hắn thật sự nhắm hai mắt nhưng vẫn như cũ ôm nàng thật chặt,
Nàng nhỏ nhắn như vậy, chỉ mới ôm như vậy thôi, lòng cũng như mềm đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hôi Hôi: A Kết ngoan ngoãn, đến trong lòng ta, ngày mai sẽ đem ngươi buông ra ~
A Kết: ngươi nói thật chứ
Triệu Hôi Hôi: tuyệt đối có thật, lừa ngươi thì ta là đại sói xám ~