Lúc đó ba mẫu tử nhà A Kết đang ngồi dưới mái hiên phơi nắng, sau cơn tuyết khó có được mấy ngày liên tục trời trong, A Kết còn chuyển cả hai bồn hàn lan vừa nở ra ngoài, cùng người nhà ngắm, vừa ngắm vừa trò chuyện. Trên đường tiếng vó ngựa truyền đến, Lâm Trúc lập tức cười, ôm cánh tay trưởng tỷ nói nhỏ: "Đại tỷ có phát hiện không, tỷ phu mấy ngày nay đến đây, quầng mắt càng ngày càng rõ, muội thấy hôm nay nếu tỷ lại không cùng hắn trở về, hắn rất có thể sẽ cướp người đi."
"Nói bậy bạ gì đó..." A Kết bẹo lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của muội muội, cúi đầu nhìn hoa lan, hai má từ từ đỏ lên.
Nàng đương nhiên biết Triệu Trầm muốn nàng trở về, cũng biết vì sao hắn sốt ruột.
Hôm nay là mồng sáu, mà ngày mồng 8 tháng chạp đã xuất phát vào kinh, nàng lại không nỡ rời xa người nhà, bà bà đối xử tốt, bảo nàng ở nhà đến mồng tám bọn họ trực tiếp đến đón nàng, hôm nay nàng phải trở về, dù sao cũng phải cùng Tưởng mama và Lục Vân các nàng trò chuyện, cũng phải thu thập hành lý , không thể để cho bà bà một mình bận rộn. Chẳng qua là...
A Kết sờ sờ bụng, có chút sung sướng khi người gặp họa, dù nàng trở về, Triệu Trầm cũng không chiếm được bao nhiêu điều tốt.
Xứng đáng, đều là hắn làm ra, người nhà tha thứ hắn, nhưng ông trời cũng cảm thấy hắn cần được giáo dục thêm.
Triệu Trầm cũng không biết thê tử đang âm thầm oán trách hắn, hắn vén rèm xe ngựa, ngắm từng phong cảnh trong thôn nhỏ. Nếu không ngoài ý muốn, mồng tám năm sau, đời này hắn sẽ đều sẽ không đặt chân lần nữa đến nơi này, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái. Nơi thê tử lớn lên, nơi hắn gặp nàng, một ít ngày này, cũng chính thời gian nhàn rỗi rỗi rãnh nhất đến mức không kiêng nể gì tối tùy tâm sở dục(thuận theo ý mình).
Xe ngựa đến cửa Lâm gia, Triệu Trầm vừa muốn vén màn lên đi ra ngoài thì nghe Lâm Trúc "Lặng lẽ nói" với thê tử: "Xem ra tỷ phu chắc chắn rằng hôm nay đại tỷ sẽ cùng hắn trở về, mấy lần trước đều cưỡi ngựa đến đây, hôm nay lại ngồi xe ngựa đến, không phải biết trước thì là cái gì?"
Triệu Trầm lắc đầu bật cười, tiểu di tử(cô em vợ) này, thạt tinh quái , lòng biết rõ thì thôi, cần gì nói ra chứ?
"Nhạc phụ nhạc mẫu, tại sao hai người lại đi ra, cũng không phải là người ngoài."
Triệu Trầm cười nhảy xuống xe ngựa, hành lễ với nhạc phụ đang trầm mặt cùng với nhạc mẫu ôn nhu đang mỉm cười, cũng nhanh chóng quét mắt nhìn tỷ muội A Kết, nghiêm trang giải thích vì sao hôm nay mình lại ngồi xe, "Lần trước bá phụ để con đem hai con nai về, hai ngày trên đường có tuyết không dễ đi, hôm nay cái vừa lúc tuyết vừa tan, con định hôm nay mang về, buộc ở phía sau xe ngựa để chúng nó đi theo."
Lâm Hiền hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào . Trước đây cảm thấy con rể nói chuyện khách khí lễ độ, bây giờ nghĩ lại tất cả đều là hoa ngôn xảo ngữ, trước đây cảm thấy con rể trầm ổn tin cậy, hiện tại thì sao, hắn không bao giờ cho người ta sắc mặt tốt, miễn cho người ta cảm thấy người trong nhà mềm lòng dễ ức hiếp, sau này không quý trọng A Kết.
Triệu Trầm đã quen với việc gần đây thái độ nhạc phụ lạnh lùng, lúng túng cười cười với nhạc mẫu, sau đó bế Lâm Trọng Cửu đang mang vẻ mặt không vui lên, đi đến bên hàng rào nói: "Tiểu Cửu không cần buồn bã, này hai con nai này vẫn là của đệ, tỷ phu chỉ thay đệ nuôi, sang năm đệ đến kinh thành, tỷ phu đón đệ đến nhà chúng ta ở, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chúng nó, thế nào?"
Lâm Trọng Cửu tốt xấu cũng sắp tám tuổi, không dễ gạt như vậy, vẫn không nỡ bỏ, nhưng hắn càng không nỡ bỏ trưởng tỷ. Mặc dù người lớn trong nhà không có nói với hắn gì cả, nhưng hắn cũng nghe được trong nhà tỷ phu có khả năng sẽ có người ức hiếp trưởng tỷ, nên lúc Triệu Trầm thả hắn, hắn liền ôm cổ Triệu Trầm, nhỏ giọng nói: "Tỷ phu nhớ giữ lời, giúp đệ chăm sóc tốt ô ô, cũng phải chăm sóc đại tỷ kỹ lưỡng, đừng để cho nàng bị người khác ức hiếp, đại tỷ không có hư như nhị tỷ, đánh không lại người khác..."
Vừa ngây thơ nói, nhưng lại làm lòng người xúc động. Triệu Trầm ôm hắn xoay người, nhìn sang phía nhạc mẫu và tiểu di tử đến phòng đi thê tử, vững vàng thả Lâm Trọng Cửu xuống đất, ngồi chồm hổm xuống, trịnh trọng nói với Tiểu Cửu: "Nhất định, nếu tỷ phu nuốt lời, chờ Tiểu Cửu trưởng thành, liền dùng công phu tỷ phu dạy đệ để đánh ta?"
Lâm Trọng Cửu nhìn hắn, sau một lát bĩu bĩu môi, "Đệ đánh không lại tỷ phu..."
Triệu Trầm ngẩn ra, cười vang. Trong hàng rào ô ô vốn đang nằm trên cỏ, nghe được tiếng động thì đứng lên, mở to mắt cảnh giác nhìn về phía bên ngoài hàng rào có hai bóng người một lớn một nhỏ.
Sau buổi cơm trưa, A Kết về nhà Tây thu xếp hành lý, thuận tiện cùng mẫu thân và muội muội chia tay, mồng tám đến đây sẽ phải đi qua cửa nhà Lâm gia nhưng đến khi đó có thể dừng bao lâu chứ, có thể nói chuyện chỉ có hiện tại. Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu đều rơi lệ, A Kết cũng cầm khăn lau nước mắt, cuối cùng tựa vào trong lòng Liễu thị rơi lệ. Khi xuất giá đã cảm thấy Đồng Loan thôn là nơi xa nhất nàng rời đi, hiện tại phải đi ngàn dặm đến kinh thành, chẳng biết sang năm có thể gặp lại người nhà ở kinh thành được không, nàng vẫn không nỡ bỏ.
Mấy mẫu tử ở trong phòng lưu luyến không rời, trong thư phòng, Lâm Hiền lại lần nữa ân cần dạy bảo Triệu Trầm một lúc, nói không nên lời nữa, mới thở dài một tiếng, đứng lên nói: "Đi thôi, thừa dịp hiện tại thời tiết ấm áp, tránh việc lát nữa lại nổi gió."
Triệu Trầm đi theo phía sau hắn, một lần cuối cùng bảo đảm nói: "Nhạc phụ nhìn xem, Thừa Viễn nhất định sẽ đối xử tốt với A Kết."
Lâm Hiền không nói cái gì nữa, dẫn người ra hiên nhà.
A Kết vừa mới rửa mặt bôi phấn mỏng, đôi mắt hồng hồng, vừa nhìn thấy phụ thân lại muốn rơi lệ. Liễu thị vội khoát tay, ý bảo trượng phu đừng nói gì nữa, nên nói đều đã nói, làm gì lại chọc nữ nhi khóc, bảo Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu lấy đồ giúp trưởng tỷ, nàng buộc lại áo choàng cho nữ nhi, dẫn người đi ra ngoài trước.
Triệu Trầm đương nhiên không thể để cho tiểu di tử và tiểu cữu tử lấy đồ đạc, cười muốn giúp đỡ, Lâm Trúc hừ lạnh một tiếng không để ý hắn, Lâm Trọng Cửu học theo nhị tỷ, cũng tự mình ôm đồ đi, đảo mắt trong phòng chỉ còn lại mình Triệu Trầm. Hắn tự hiểu, người Lâm gia cho rằng, hắn là người xấu cướp đi A Kết, sắp chia xa nên có chút bực bội. Cuối cùng nhìn quét một vòng gian phòng thê tử sinh sống nhiều năm, Triệu Trầm xoay người rời đi.
Ở cửa, Trần Bình buộc hai con nai lại, yên lặng đứng một bên xe ngựa, nghe thiếu nãi nãi nhà mình không đè nén được tiếng khóc, trong lòng cũng không khỏi thổn thức. Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người thiếu gia, thiếu gia vì thế nào mới tới đây hắn đều biết, đâu ngờ chỉ một lần gặp mặt thì thiếu gia đã rung động chứ? Vị thiếu nãi nãi này, Trần Bình không tìm ra nửa điểm sai, chỉ là nhịn không được mà thay nàng lo lắng, địa phương như vậy, nàng thật sự có thể thích ứng sao?
Suy nghĩ miên man, nghe thiếu gia nói một câu muốn đỡ người lên xe, Trần Bình vội vàng ổn định ngựa, trong lúc vô ý liếc vào trong xa một cái, vừa lúc rèm xe còn chưa hạ xuống, ở bên trong, thiếu nãi nãi tựa vào đầu vai thiếu gia, lộ ra nửa khuôn mặt trắng hồng như hoa mai vừa hé nở, năm ngón tay thon thon khoát lên đầu vai thiếu gia...
Trong lòng Trần Bình không lý do lại cảm thấy đau, may mắn màn xe thật dày đã rơi xuống cắt đứt ý niệm không nên có của hắn. Hắn nhanh chóng nhảy lên ngồi trên càng xe, chắp tay chào lão gia nhà thông gia, chậm rãi quay đầu ngựa lại, nhớ ra đằng có hai con nai bị trói lại hai, chậm rãi rời đi.
~
Xe ngựa ra khỏi thôn, nước mắt A Kết cuối cùng cũng dừng lại, suy nghĩ, Triệu Trầm không thả tay ôm, nâng mặt nàng nhẹ nhàng hôn, như đang lẩm bẩm: "Đừng khóc, ta sẽ đối tốt với nàng, đặt nàng trong lòng." Lôi kéo tay nàng đưa vào trong y phục của hắn, làm cho bàn tay bé đang lạnh của nàng kề sát bộ ngực hắn. Không có suy nghĩ khác chỉ là muốn nói cho nàng biết hắn đau lòng.
A Kết cũng không trách hắn, chỉ là không nỡ, bây giờ bị hắn ôm dụ dỗ như vậy, sự xót xa ấy cũng vơi bớt. Dù sao cũng là ở trong xe, chỉ có hai phu thê, nếu hắn không buông, nàng liền tựa vào đầu vai hắn, lẳng lặng cảm nhận sự xóc nảy của xe ngựa.
Triệu Trầm cúi đầu nhìn nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, lông mi dài cong cong, đôi mắt hơi hồng điểm thêm vài phần điềm đạm đáng yêu. Có lẽ là nhiều ngày chưa từng thân mật như vậy, Triệu Trầm cảm thấy hôm nay thê tử còn đẹp hơn bình thường, như nụ hoa mai sắp nở rộ trong tuyết, bị hắn hái xuống.
"A Kết, nhớ ta không?" Trán hắn nhẹ nhàng áp vào nàng , thanh âm bé không thể nghe thấy, "Mấy ngày nay, buổi tối ta đều ngủ không yên, bên cạnh trống vắng, không ấm áp, chỉ hận không thể chạy đến nhà nàng leo cửa sổ. Thật sự, nếu không phải là biết nàng ngủ cùng với A Trúc, ta đã đi."
Hắn nói những lời này không xấu hổ còn mang vẻ mặt chuyên chú, A Kết nhìn thấy liền hoảng hốt, chôn đầu vào bên trong bả vai của hắn. Mấy buổi tối mà thôi, sao lại nói thành như vậy, chỉ biết dỗ người.
Nàng xấu hổ, Triệu Trầm còn muốn hỏi xem nàng có nhớ mình hay không nhưng trước mắt là vành tai trắng nõn của nàng, nàng đang đeo khuyên tai phỉ thúy mà hắn đưa, giọt nước lớn nhỏ, tươi mát làm động lòng người. Hắn đưa tay khêu một cái, thật cẩn thận lấy xuống nhét vào trong tay nàng, sau đó khi nàng hoang mang lúc ngẩng đầu, hắn cúi đầu ngậm lấy thùy tai của nàng.
Khó có thể hình dung cảm giác vừa truyền khắp toàn thân, tất cả sức lực dường như đều bị hắn hút đi. A Kết không khỏi muốn tránh, nhưng nàng bị hắn ôm trên đùi, cánh tay phải đặt giữa hai người không rút ra được, một cánh tay khác cũng bị hắn đè nặng, chỉ có ngoan ngoãn cho hắn hôn. Nhưng sự cố chấp đụng chạm hơn bao giờ hết của hắn lúc này khiến nàng thật khó chấp nhận, A Kết trốn trong ngực hắn nhưng trốn không thoát,tình thế khó kiềm chế nàng liền cắn bộ ngực hắn qua lớp ý phục, không để cho mình kêu ra tiếng.
Một bên lỗ tai hôn khoảng một khắc, toàn thân nàng như nhũn ra, lúc Triệu Trầm chuyển qua hôn miệng nàng thì A Kết đã hoàn toàn hết cách phản kháng, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn trầm luân trong sự lắc lư nhẹ nhàng của xe ngựa theo, hai đôi môi như thể hiện hết nỗi nhớ nhung, là khát vọng bản năng.
Rốt cuộc khi tách ra thì nàng đã dựa vào trong lòng hắn, đầu hắn chôn vào mái tóc nàng, thở gấp.
"A Kết, nàng đã để ta đợi mấy tối rồi, nàng có biết không?" Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Trầm ngẩng đầu, hung hăng nhéo cánh tay nàng một chút. Có phải bởi vì sợ bị hắn thu thập, nàng mới cố ý ở ỳ tại nhà mấy ngày không? Nàng biết hắn trông cùng gấp gáp, đêm tân hôn cũng không bằng mấy ngày nay trằn trọc khó khăn.
A Kết hiểu ý của hắn, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Triệu Trầm ôm sát nàng, một tay theo thắt lưng nàng di chuyển đi xuống, cách y phục dùng sức nhéo hai cái vào phía sau nàng, nói nhỏ vào tai nàng: "Sau khi về nhà xem ta thu thập nàng như thế nào, A Kết, nàng xem ta thu thập nàng như thế nào..." Một chữ so với một chữ càng đáng khinh, so khi tức giận uy hiếp càng làm cho người ta sợ hắn.
Hắn hy vọng như vậy, A Kết sinh ra chút áy náy, nhưng nếu bây giờ không nói, sau khi trở về hắn còn khao khát hơn, lúc đó càng thất vọng. Trong đầu suy đi nghĩ lại, cuối cùng A Kết vẫn cắn cắn môi, trốn tại trong ngực hắn nhỏ giọng thầm thì một câu.
Tiếng nàng quá nhỏ, Triệu Trầm không nghe rõ, lại gần hỏi nàng: "Nàng vừa mới nói cái gì?"
A Kết mặt nóng lên, "Thiếp, thiếp, cái kia đến..."
"Cái nào..." Mới hỏi hai chữ, Triệu Trầm liền cứng lại, giống như khi đang bị nướng trên lửa lại bị tạt một chậu nước lạnh xuống đầu, mát mẻ không có, trực tiếp đông lạnh thành băng.
A Kết có thể cảm nhận được phía dưới vạt áo tiểu tướng quân vẫn diễu võ dương oai ngừng công kích, nàng đột nhiên có chút bất an, những bất an cùng với thời gian Triệu Trầm im lặng càng ngày càng dài biến thành thấp thỏm. Nàng lặng lẽ quay đầu, khẩn trương nhìn hắn, liền thấy Triệu Trầm mặt không chút thay đổi nhìn nàng, nói là nhìn nàng, lại không giống, càng giống như là ngẩn người.
A Kết có chút sợ hãi , rèm mắt rũ xuống, bàn tay vì bất an nên nắm chặt cổ tay áo. Dù sao hắn cũng là nam nhân, trước đây chính hắn chịu đựng không muốn nàng, hiện tại... A Kết sợ hãi, nhưng cũng có chút ủy khuất. Nàng không phải cố ý không nghĩ cho hắn, ngoại trừ đêm đó nhất thời bực hắn muốn phạt hắn một lần, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sau khi trở về liền cùng hắn làm phu thê chân chính, ai ngờ sự tình lại khéo như vậy chứ?
Giống như dáng vẻ lúc đệ đệ bướng bỉnh chọc giận phụ thân, rõ ràng nàng không làm sai, nhìn phụ thân mặt nghiêm túc, cũng không nhịn được nên sợ hãi. Hiện tại đổi thành Triệu Trầm , A Kết co quắp nhìn về phía màn xe, tại sao nam nhân khi mặt lạnh đều dọa người như vậy chứ? Nếu là nàng thật sự phạm sai lầm, giải thích là được, nhưng hiện tại, chẳng lẽ muốn nàng bởi vì kinh nguyệt đến mà giải thích sao?