Kết quả đương nhiên là đại cát.
Bát tự hai bên hợp nhau, Triệu Trầm liền tìm Lâm Hiền bàn bạc, hy vọng trước Trung thu có thể chọn một ngày để hai nhà dạm hỏi, chính thức xác định hôn sự.
Lâm Hiền hơi trầm ngâm nhưng cũng đồng ý. Dù sao thì trưởng nữ cũng đã bị người ta chiếm tiện nghi, xác định sớm một chút cũng yên tâm hơn, về phần ngày cưới thì năm nay hay sang năm xuất giá đều được, chờ ngày tốt mà Triệu gia đưa đến hắn sẽ chọn cái nào trễ nột chút, ở nhà thêm được bao nhiêu thì ở.
Xem hoàng lịch, xác định là vào ngày 8 tháng 12.
Ngay trước ngày tốt cho cháu gái, Tiểu Liễu thị liền đến Lâm gia giúp Liễu thị chuẩn bị yến hội cho hôm sau. Chỉ là khi xuống xe, bỗng nhớ lại sự việc năm trước của cháu gái với Mạnh Trọng Cảnh, lại có chút chạnh lòng.
Tiểu Liễu thị kéo Liễu thị về phía hàng rào, giả vờ xem nai, lặng lẽ nói: " Mấy ngày nay A Kết thế nào? Đã nghĩ thông suốt chưa?"Bên trong hàng rào, Ô ô đang ăn, cứ chốc lát nó lại quay đầu nhìn các nàng bằng đôi mắt to ngập nước, đôi khi lại nhìn Tiểu Liễu thị đến suýt thất thần.
Nhắc tới chuyện này, Liễu thị lại phiền lòng, đứa nhỏ này từ xưa đến nay chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra, muốn an ủi nàng cũng không biết tìm cớ gì. Cũng may A Kết không quá vui mừng nhưng không buồn phiền ủ dột, xem ra cũng không ác cảm quá mức đối với cuộc hôn nhân này.
Tiểu Liễu thị nghe xong lời tâm sự của tỷ tỷ liền nói: "Ừ, A Kết còn nhỏ, trong thời gian ngắn chưa nghĩ thông suốt được, chỉ cần sau này Triệu công tử đối xử tốt với nàng, vợ chông hằng ngày ở cạnh nhau chắc A Kết sẽ rất nhanh quên đi những chuyện đã xảy ra." Cháu gái đầu rất dễ dỗ, thường hay mềm lòng, hơn nữa tướng mạo của Triệu công tử như vậy thì đến ni cô trong am thấy có khi cũng rung động, nếu hắn thật sự muốn chung sống với A Kết thì sao A Kết có thể chối từ được? Nàng là người từng trải, hiểu biết nhiều hơn, mọi người đều nói nam nhân thích cái đẹp, nhưng phụ nữ cũng thế thôi.
Liễu thị gật đầu đồng ý. Con rể tương lai ngọc thụ lâm phong, gia thế cùng nhân phẩm rất tốt, đừng nói đến mấy cô nương trong thôn, nếu bây giờ quay lại lúc nàng còn trẻ mà có được người như vậy cùng Lâm Hiền đến cầu hôn, Liễu thị cũng không chắc mình sẽ chọn trượng phu hiện tại của mình...
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẫn, Liễu thị thật sự thích con rể tương lai này. Là mẹ ruột, ngoại trừ ý muốn của nữ nhi, nàng còn lo lắng nhiều thứ hơn. Ví dụ như, trước kia A Kết hủy hôn, tuy rằng mọi người trong thôn đều biết lỗi do Mạnh gia nhưng một số con dâu trong mấy nhà quan hệ không tốt với Lâm gia luôn bàn tán chế nhạo A Kết. Trong lòng Liễu thị biết rõ những điều này nên luôn mong muốn tìm được con rể tốt cho con gái để chặn lại mấy cái miệng không ra gì kia. Hiện tại thì đã tốt rồi, con rể tương lai cái gì cũng hơn Mạnh Trọng Cảnh, Liễu thị còn có thể tưởng tượng được mấy người kia đỏ mắt ghen tị mà nhìn theo.
Buổi tối bốn người lại ở chung với nhau, nói cười, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng Liễu thị phát uy làm cho cả Tiểu Liễu thị và Lâm Trúc đều im lặng.
Tỉnh lại vào ngày hôm sau, bầu trời quan đãng, không khí cuối thu dễ chịu.
Lễ dạm ngõ không thể lớn hơn lễ cưới, nhưng trong nhà gái muốn làm náo nhiệt một chút, mời thêm bạn tốt đến xem con rể tương lai.
Triệu gia không nói gì nhưng A Kết cũng muốn trang điểm một chút.
Tiểu Liễu thị tự tay chuẩn bị áo quần cho nàng, phía trên là màu đỏ cùng vạt áo màu tím, cổ áo và cổ tay áo thêu hình hoa liễu quấn vào bằng kim tuyến, dưới thắt lưng là váy dài cùng màu, giày thêu màu đỏ thẫm, không phải là giá y (áo váy cưới) long trọng đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng hết sức vui mừng. Trước kính trang điểm, Tiểu Liễu thị tự mình giúp A Kết chải đầu, trên búi tóc cắm một cây trâm Hồ Điệp bằng vàng, trên tai lại đeo thêm đôi khuyên tai trân châu, chuẩn bị xong thì nhìn lên thấy cô nương trong nhà mắt sáng ngời như nước, môi không điểm mà hồng, so với hoa sen còn đẹp hơn nhiều.
Tiểu Liễu thị cục kỳ hài lòng, đi đến bên người cháu gái cười: "Nào, A Kết, quay lại đây mà xem tay nghề của dì như thế nào đi."
A Kết cũng nhìn sang.
So với năm trước, nàng nay đã trưởng thành hơn, nhưng trong mắt chỉ là sự bình tĩnh, không còn có sự ngượng ngùng và vui sướng của năm đó nữa. A Kết vẫn nhớ rõ, khi đó chỉ cần có người nhắc đến chữ Mạnh nàng cũng liền xấu hổ không thôi, chờ mọi người ra ngoài, chỉ còn mình nàng trong phòng nàng mới lén lút vui mừng.
Đây là sự khác biệt của việc gả cho người trong lòng và gả cho người xa lạ phải không?
Cho dù không lấy Triệu Trầm làm chồng thì nàng cũng sẽ phải lấy nam nhân xa lạ nào đó thôi, nghĩ vậy sự đau buồn cũng vơi đi.
"Tay dì thật khéo." Nàng đứng dậy nói lời cảm tạ Tiểu Liễu thị, nhẹ nhàng cười. Mẫu thân và dì đều lo nàng cảm thấy không thoải mái, nàng phải khiến mọi người an tâm.
Nụ cười này của nàng thật giống như hoa sen hé nở.
Tiểu Liễu thị nhìn nàng đến xuất thần, cháu gái mình xinh đẹp như thế, mạnh trọng cảnh thật sự là mắt bị mù, Triệu công tử...thật có mắt nhìn nha.
Lâm Trùng Cửu đang ngồi ở trên giường thấy vậy liền chạy tới, ngửa đầu, khoa trương nói: " Tỷ hôm nay thật là đẹp!". Những người hắn đã gặp qua, chưa ai đẹp bằng trưởng tỷ, phải có dung mạo tốt như Triệu đại ca mới xứng với nàng. Trước kia trưởng tỷ không thích Triệu đại ca, Lâm Trùng Cửu còn có chút thất vọng, hiện tại tốt lắm, hai người đã đính hôn, Triệu đại ca thích trưởng tỷ như vậy, chắc hẳn sẽ đối xử tốt với nàng.
A Kết sờ đầu đệ đệ, "Tiểu Cửu ra ngoài chơi đi, hôm nay không cần đọc sách ."
Lâm Trùng Cửu vui vẻ chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Lâm Trúc, Lâm Trúc liền tức giận dạy dỗ một chút, Tiểu Liễu thị liền đem người kéo vào trong phòng, "Hôm nay là ngày lành, hai tỷ đệ các ngươi không được cãi nhau, nhanh vào phòng nhìn đại tỷ con đi!"
Lâm trúc hừ một tiếng, xoay người quay đầu, nhìn thấy trưởng tỷ trang điểm mang trang phục đẹp thì chỉ thấy trước mắt sáng ngời, chạy tới ôm lấy cánh tay trưởng tỷ làm nũng: "Đại tỷ, nương thật bất công, sinh ra tỷ đẹp như thế mà ta chỉ là dưa méo táo hư!"
A Kết nâng nàng dậy, nghiêm túc quan sát muội muội: "Cho ta nhìn một cái, là cái mũi nghiêng vẹo hay ánh mắt sai lệch?"
Lâm Trúc cười đến nghiêng ngả, trong mắt như chứa hơi nước, ôm lấy trưởng tỷ, thấp giọng nói: ""Đại tỷ, vừa nghĩ tới việc tỷ sắp lập gia đình, ta liền luyến tiếc, nhưng tỷ có thể gả cho Triệu đại ca, ta thật sự cao hứng. Ta không hiểu được việc thích mà tỷ nói nhưng ta vẫn nhớ đến việc tỷ rất tốt, không giống chúng ta được nương chăm sóc tốt, chuyện gì đều phải tự mình làm."
A Kết cũng luyến tiếc muội muội, cưng chiều ôm vai nàng: "Ta biết, nhưng Lâm Trúc à, ta muốn muội phải thay đổi đi, sau này, khi ta đã gả đi ta muốn muội giúp đỡ nương nhiều hơn, trông coi Tiểu Cửu đừng để cho hắn bướng bỉnh, mà chính muội cũng cần luyện nữ hồng. . . . . ."
Ánh nắng sớm len vào khe cửa, hai tỷ muội vô cùng thân thiết dựa vào nhau nhẹ nhàng nói chuyện.
Ngày dần sáng, nữ quyến mấy nhà đã mời cũng đã tới, sau khi vào gặp A Kết đều cùng khen ngợi nàng xinh đẹp như đóa hoa.
Lúc này đoàn người của Triệu Trầm cũng đã đến đầu thôn.
Thông thường thì hôm nay là chỉ là buổi lễ nhỏ, Triệu gia không cần mang tới nhiều lễ, nhưng Triệu Trầm cưỡi ngựa đi trước thì đằng sau lại có thêm mười sáu gã sai vặt, hai người một tổ, mang theo tam sinh(ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn), quả mừng(theo tục lệ cũ khi đính hôn hoặc cưới đem biếu tặng bạn bè người thân), trà, bánh, tơ lụa, trang sức, ... chậm rãi đi vào. Sính lễ của người trong thôn không như thế, nên khiến cho vài người chạy đến bên đường xem náo nhiệt.
Thường ngày Triệu Trầm sẽ nhìn mấy người này đầy khinh thường, nhưng hôm nay hắn rất vui nên mỉm cười, mắt phượng nhìn về phía người hai bên đường khiêm tốn và lễ phép. Khi ánh mắt của hắn đảo qua, nam nhân thì không sao nhưng các tiểu tức phụ (thiếp thất) hay các đại cô nương lại đỏ mặt, cảm thấy ánh mắt đối phương còn có thâm ý khác, ngượng ngùng cúi đầu, lát sau ngẩng lên muốn thử xác nhận xem thì người ta đã cưỡi ngựa đi xa...
Vừa có tiền lại có mạo, không thể nghi ngờ việc Triệu Trầm trở thành con rể xuất sắc nhất trong mấy năm nay của thôn, người trong thông nói chuyện say sưa. Trong tiếng ồn ào thì chợt có thanh âm truyền tới: "Trọng Đạt, đại ca ngươi đâu? Hắn vẫn cảm thấy có lỗi Lâm gia phải không? Mau gọi hắn lại đây nhìn xem con rể mới của Lâm gia, xem xong thì hắn cũng không cần áy náy, con rể lần này của người ta đúng là trăm dặm khó tìm!"
Nghe qua thì tưởng ý tốt nhưng ai cũng đều nghe rõ ý tứ châm chọc bên trong.
Mạnh Trọng Đạt hung hăng trừng người nọ một cái, xoay người đi nhanh trở về nhà. Đại ca nhà mình hồi hôn, Mạnh Trọng Đạt muôn phần không muốn, hắn còn định vài năm nữa xin cưới Lâm Trúc, nhưng bây giờ, hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt làm cho hắn và Lâm Trúc là việc không có khả năng.
Hắn bình tĩnh vào sân, bên trong, Mạnh Trọng Cảnh đang đốn củi, ống tay áo xắn lên, cơ bắp chắc nịt.
Mạnh Trọng Đạt nhìn sắc mặt hắn, không nhịn được, nói: "Đại ca, Triệu công tử và A Kết hôm nay dạm ngõ, huynh có biết không?"
Mạnh Trọng Cảnh gật đầu, dùng sức nện búa trong tay xuống, chẻ đôi thanh gỗ, xong thanh này lại đến thanh khác.
Hắn biết, hắn đã sớm biết, A Kết nhất định sẽ gả cho người kia, hắn chỉ là không rõ, nếu như nàng đã tặng cho người nọ hà bao hoa lan thì tại sao lại gầy đi như vậy, lần trước dì nàng dì đưa nàng về nhà, hắn vừa vặn trên đường trở về, thấy nàng xuống xe. dfienddn lieqiudoon. Nàng trực tiếp vào cửa, không nhìn thấy hắn, hắn lại thấy rất rõ ràng, nàng gầy, gầy đến mức làm hắn đau lòng.
Trong lòng nàng nhất định vẫn là có hắn, nếu hắn khi hối hôn liền cưới người khác, nàng có đau lòng không?
Trước mắt như hiện lên khuôn mặt gầy nghiêng của A Kết, dáng vẻ nàng khóc, trong ngực hắn lại cảm thấy đau nhói.
"Nhị đệ đã trở về rồi sao, đúng lúc ta vừa mới may xong bộ đồ thu cho hai anh em, lát nữa ta sẽ đưa cho đại ca đệ đưa sang cho đệ thử xem, nếu không vừa chỗ nào thì nói với ta, ta sẽ sửa lại." Khi hai huynh đệ đang im lặng thì Như nương cười khanh khách đi ra.
Sắc mặt Mạnh Trọng Đạt thay đổi, mở miệng cám ơn: "Làm phiền đại tẩu ." Tẩu tử (chị dâu) này lúc đầu hắn cũng chẳng vui vẻ gì với nàng, nhưng từ khi nàng gả về đây thì liền làm rất nhiều chuyện, giặt quần áo nấu cơm, còn dùng tiền của mình để mua thêm đồ dùng trong nhà, Mạnh Trọng Đạt không thể tìm ra điểm gì sai cả nên cũng không thể dùng khuôn mặt lạnh lùng để đối xử với nàng, nên sau khi nói lời cám ơn hắn liền bước vào trong phòng.
Trên đường ồn ào náo nhiệt, Như nương đứng ở cửa nghe ngóng, rồi chậm rãi đi đến bên người Mạnh Trọng Cảnh. Mồ hôi vương đầy trên trán hắn, Như nương liền lấy khăn nhỏ ra lau cho hắn, ánh mắt dịu dàng như nước. Mạnh Trọng Cảnh kinh ngạc nhìn người trước mặt, nghĩ đến việc nàng toàn tâm toàn ý đối với mình, lại thấy nàng không có không cam lòng, nhưng nghi vấn trong lòng cũng vơi dần đi.
Cứ để như vậy đí, hắn có người vợ dịu dàng chăm sóc, nàng có người nam nhân xứng đôi, đều tự trải qua cuộc sống của riêng mình.
Mạnh Trọng Cảnh nhìn thê tử, cười, thả búa, cùng nàng vào phòng thử xiêm y.
Ở Lâm gia, lần đầu tiên con rể chính thức vào cửa nên đương nhiên phải chịu một phen bình phẩm từ đầu đến chân. Vợ chồng Lâm Hiền dẫn Triệu Trầm đi giới thiệu với mọi người, người này là Nhị thúc, người kia là Tam thẩm, gặp ai Triệu Trầm cũng tươi cười chào hỏi khiến người ta như đang chìm trong gió xuân.
Bữa cơm trưa, tỷ muội Liễu thị đãi nữ quyến tại lầu Tây còn Lâm Hiền cùng nhóm khách nam đến uống rượu ở lầu Đông.
Triệu Trầm cùng Lâm Hiền ngồi cạnh nhau tại lầu Đông, mỗi khi ở lầu Tây có người đi ra hay đi vào, rèm cửa được kéo lên thì hắn đều vờ như lơ đãng liếc nhìn về phía đó, đáng tiếc là nhóm nữ quyền ngồi trên giường ăn uống, nàng chắc là ngồi phía trong, nên hắn không nhìn thấy.
Dù đã biết nàng sẽ không cho hắn cơ hội nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hy vọng.
Lại thêm một lần nữa thất vọng, lại có người đến mời rượu, Triệu Trầm mỉm cười nâng chén, ngửa đầu uống hết.
Hắn thật sự rất tham lam, sau khi ở trong núi ôm nàng ngủ một đêm đã cảm thấy rất thỏa mãn, nên khi tách ra, hắn lại hy vọng sau này mỗi đêm đều có thể ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ, hy vọng mỗi ngày đều được nhìn thấy nàng, thế nên hôn nhân chưa được xác định, hắn lại muốn nhanh chóng xác định, sau khi đã xác định thì hắn lại muốn đem nàng về nhà ngay lập tức. Tiếc là phụ thân còn chưa đưa ra một ngày chính xác nên hắn chỉ có thể hoàn thành các lễ tiết.
Sau bữa tiệc, khách nhân lần lượt ra về, Triệu Trầm vẫn giả bộ say được Lâm Hiền đưa đến giường đặt gần lò sửa ở nhà tây ngủ lại.
Lần này khác lần trước, lần này Triệu Trầm ngủ rất say, khi tỉnh lại còn có chút mơ màng.
Hắn đưa tay day trán, theo thói quen gọi người: "Thủy."
"Triệu đại ca, huynh tỉnh rồi." Lâm Trùng Cửu ngồi một bên tháo cửu liên hoàn (chắc mấy nàng nghe cái này nhiều rồi ha, một loại đồ chơi của Trung Quốc, rất thú vị) mà hắn đưa thì nghe được tiếng động, lập tức đến rót nước cho hắn.
Lúc này Triệu Trầm hoàn toàn tỉnh táo.
Triệu Trầm ngồi dậy, nhận lấy trà từ Lâm Trùng Cửu, uống xong đặt xuống, tâm tình Triệu Trầm không tệ, gọi Lâm Trùng Cửu đến bên giường. Hắn ngồi dựa vào tường, Lâm Trùng Cửu cũng bắt chước thế ngồi của hắn, ánh mắt Lâm Trùng Cửu đánh giá chân của hai người rồi hâm mộ nói:" Triệu đại ca, chân huynh thật dài."
"Khi Tiểu Cửu trưởng thành thì chân cũng sẽ dài như vậy." Tiểu tử hồn nhiên ngây thơ, Triệu Trầm sờ đầu hắn, thấp giọng hỏi:"Mấy ngày nay đại tỉ của đệ có vui vẻ không?"
Lâm Trùng Cửu nghiêm túc suy nghĩ, ăn ngay nói thật: "Không có mất hứng cũng không có cao hứng, so với trước kia không khác gì lắm, nhưng hôm nay đại tỷ rất đẹp, nàng mặc váy hồng, trên đầu đeo trâm Hồ Điệp, trông giống như tiên nữ vậy."
Triệu Trầm vẫn chưa được nhìn thấy nàng mặc váy hồng, vừa định hỏi nàng đẹp như thế nào thì rèm cửa bị đẩy ra, Lâm Hiền đi đến. Xoay người, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi với nhau thì có chút giật mình, sau đó thân thiết hỏi:"Thừa Viễn tỉnh rồi sao? Đầu còn khó chịu không?"
"Làm phiền bá phụ quan tâm, con tốt hơn nhiều rồi, rửa mặt cái là ổn." Triệu Trầm lập tức xuống giường đeo giày.
Lâm Trùng Cửu đi nhà bếp lấy nước, bố vợ với con rể ngồi xuống nói chuyện phiếm, Triệu Trầm hỏi:" Bá phụ, mấy ngày nay có phải đến mùa thu hoạch lạc rồi phải không?"
Lâm Hiền cười nói: "Còn phải đợi thêm vài bữa nữa, chắc là cuối tháng. Đúng rồi, Thừa Viễn a, trên trang nhà con có trồng hoa sinh (cây lạc) không, nếu không thì mang chút về mà ăn thử, nhà ta có rất nhiều, ăn cũng không hết."
Triệu Trầm liên tục nói cám ơn cũng nói:" Tiểu Cửu còn nhỏ, không giúp được bao nhiêu việc, vừa vặn cuối tháng con cũng rãnh, con đến giúp người thu hoạch."
Lâm Hiền liền từ chối:"Không cần đâu, việc này thì cần gì con phải động tay, ta nhờ ai đó sang giúp đỡ là được, cũng chẳng tốn kém mấy đâu.”
"Hay bá phụ sợ con tay chân lóng ngóng không giúp được gì?" Triệu Trầm cười, đùa, "Bá phụ cứ để con giúp đi, mọi người đều nói con rể cũng gần bằng con trai trong nhà, trước khi Tiểu Cửu có thể giúp người thì hãy để con giúp."
Nhìn thái độ thành khẩn của hắn, Lâm Hiền đành phải đồng ý, nụ cười trên mặt cứ duy trì mãi. Con rể đã có tâm thì so với bao nhiêu lễ vật cũng không bằng.
Bố vợ với con rể chọn một ngày cụ thể, rồi Triệu Trầm đi rửa mặt xong thì tạm biệt rồi đi.
Nhìn hắn đi xa, hai vợ chồng vào nhà, Liễu thị đóng cửa lớn lại, đến phòng Tây gọi trưởng nữ: "A kết, đi, cùng nương cùng đi nhìn xem lễ mà Triệu gia đưa tới."
A kết không muốn đi, chỉ là mẫu thân hào hứng nên nàng đồng ý giúp mẫu thân nàng được vui vẻ. Lâm Trúc cũng muốn đi theo góp vui, ba mẹ con cùng nhau đi vào phòng chính, Lâm Hiền đã chờ sẵn trong phòng, Lâm Trùng Cửu cười toét miệng tháo đi nơ kết trên nắp rương. Tiểu hài tử không quan tâm bên trong có vật gì, chỉ vui vẻ vì được tháo nơ kết.
Ngoại trừ trà bánh quả mừng thì còn có một hộp trang sức, hai rương tơ lụa, hai rương da thú.
Lâm Hiền chỉ nhìn qua rồi cùng Lâm Trùng Cửu đi ra ngoài để ba mẹ con ở lại đánh giá, dù sao cũng toàn là đồ nữ nhân thích.
Liễu thị cầm trong tay danh sách lễ vật, đọc chi hai nữ nhi nghe, cuối cùng cẩn thận cầm lên một thanh vải đỏ, cân nhắc nói với trưởng nữ : "A Kết, đây là gấm Tứ Xuyên, bà mối nói Triệu phu nhân cố ý chọn hai thanh vải, một để lại cho Thừa Viễn làm áo hỉ, một đưa con làm gả y. Dù chúng ta đã có gả y rồi, nhưng con có muốn làm lại bộ khác không?"
Ngày thành thân, tân lang tân nương (cô dâu chú rể á, ta thích để thế) đứng cạnh nhau bái đường, nếu trang phục trên người chênh lệch nhau nhiều thì sẽ làm người ta cười chê.dfienddn lieqiudoon. Lúc trước con cùng Mạnh Trọng Cảnh đính hôn, vì nhà họ Mạnh không dư dả lắm nên gả y chỉ làm bằng vải mịn. Nếu gả cho người khác thì còn có thể dùng, nhưng gả cho Triệu gia thì e là không dùng được.
A Kết sững sờ.
Nàng không có nghĩ nhiều như vậy.
Gả y. . . . . .
Nàng đưa tay vuốt phẳng gấm Tứ Xuyên trước mặt, mát lạnh như nước, đỏ thẫm như lửa. Khi nhìn nó, trong đầu lại hiện lên bộ gả y khác, bộ mà nàng ngồi trước cửa sổ tự may, một một đường kim đều là sự vui mừng.
"A kết. . . . . ." Thấy nàng xuất thần, Liễu thị có chút bất an, gọi.
A kết hoàn hồn, thu lại ánh mắt, cười nói: "Vâng, làm theo lời nương đi, ta sẽ làm một bộ khác. Nương, người cùng A Trúc xem tiếp đi, ta mang vải về đo đạc. Vải này rất quý, phải cẩn thận làm, vì nếu hỏng sẽ không có cái thay." Nói xong, nàng ôm thanh vải về.
Đi ra khỏi phòng chính, ánh mặt trời chiếu lên thanh gấm, lấp lánh sắc màu làm chói mắt nàng.
Đêm dài yên tĩnh, A Kết thiêu đi bộ gả y cũ. đốt cháy hết nhưng gì còn lại. Ngày hôm sau, nàng lại xe chỉ luồn kim lần nữa, may lại bộ gả y thứ hai nhưng chỉ cảm thấy như đang may một bộ áo quần bình thường. Nàng thêu thùa rất tốt, dù gả y có rườm rà cũng chỉ cần năm, sáu ngày là xong, dù không cẩn thận như lúc trước nhưng vẫn cân nhắc lúc may, sợ may sai đường...
Đến ngày Trung thu, ngoại trừ quà cho Lâm gia, Triệu Trầm còn tặng riêng A Kết bức tranh chữ của danh tác tiền triều cho nàng, trong đó có kèm tờ giấy.
Một ngày không gặp, như cách tam thu.
Trước mặt như hiện lên khuôn mặt của nam nhân đang mỉm cười dịu dàng, nhưng chốc lát lại lạnh lùng, đôi mắt như sói, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Buổi trưa khi giúp mẫu thân nhóm lửa thì A Kết ném tờ giấy vào trong lửa, về phần bức tranh chữ về lan kia, A Kết không nỡ để bức tranh đẹp bị hủy trong tay mình, nên cất vào rương, để mắt không thấy tâm không phiền(ý là mắt không thấy thì sẽ không suy nghĩ).
Chớp mắt đã đến cuối tháng.
Lạc cũng đến lúc thu hoạch.
~
Biết Triệu Trầm sắp đến, A Kết liền tính ăn xong điểm tâm thì về phòng. Triệu Trầm chắc hẳn phải ăn xong mới đến, cũng mất một khoảng thời gian, đợi hắn đến, nàng không ra khỏi phòng thì sẽ không phải gặp hắn.
Nhưng A Kết vẫn đánh giá quá thấp Triệu Trầm.
Sáng sớm, khi Liễu thị ở phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, A Kết quét tước sân nhà, vừa quét được một lát, Lâm Trùng Cửu đã đứng trước cửa la lớn: "Ta đã trở về!"
Đệ đệ đi đến bìa rừng cắt cỏ, trước kia đều là lúc điểm tâm làm xong mới trở về, sao hôm nay lại về sớm như vậy?
A kết nghi ngờ, xoay người, vẫn chưa mở miệng thì thấy Lâm Trùng Cửu đã đi vào cửa, bên cạnh còn có một người. Người nọ dáng người cao to, mặc một bộ đồ bằng vải thô màu xấm, trên đầu buộc khăn, nhìn nàng không chớp mắt, một đôi mắt phượng ẩn chứa niềm vui sướng.
Trong lúc A Kết đang sững sờ nhìn Triệu Trầm thì Liễu thị từ phòng bếp nhìn ra, chỉ định nhìn xem vì sao nhi tử lại về sớm thì phát hiện Triệu Trầm, nàng kinh ngạc đến mức cà lăm,"Thừa Viễn, con, con sao lại mặc áo quần thế này? Sao lại đến sớm vậy?"
Triệu Trầm liền cười, nói: "Hôm nay làm việc trên đồng, mặc như thế này mới thích hợp. Bá mẫu, con sợ tới muộn, điểm tâm cũng chưa ăn, bá mẫu nếu còn chưa làm xong, thì làm phiền người làm thêm cho con một phần được không?"
Nếu như là người khác mới sáng sớm đã xin cơm thì sẽ bị nghi ngờ, nhưng đây lại là con rể nha, đây là sự thân thiết mà người nhà nên có, Liễu thị liền vui vẻ: "Đứa nhỏ này, thật là, ta cũng đâu nói không, nhanh đi vào trong phòng ngồi, một lát chúng ta ăn cùng nhau." Nói xong tiếp tục vào bếp.
Khi hai người nói chuyện thì A Kết cầm chổi cất vào bên tường, chuẩn bị vào nhà, sau đó nói muội muội mang điểm tâm đến phòng cùng ăn.
"A kết." Triệu Trầm mở miệng gọi nàng.
A Kết làm như không nghe thấy, không phải hắn luôn giả vờ là quân tử sao, sao lại còn dám kêu nàng? Nhưng thấy hắn lên giọng gọi tiếp lần nữa, không muốn buông tha cho nàng, A Kết không thể không dừng bước, nghiêng người hỏi hắn:"Ngươi gọi ta làm gì?"
Triệu Trầm sống ở nông thôn nhiều năm như vậy, biết quy củ ở nông thôn không nhiều, nếu hai người không đính hôn, hắn đương nhiên không thể kêu nàng, nhưng giờ hai người đã xác định thì hắn nói với nàng vài câu cũng không sao, vợ chồng Lâm Hiền sẽ không nói gì. Cho nên hắn đi đến gần nàng, dùng âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy hỏi:"Gả y đã may xong chưa?" Gấm Tứ Xuyên là hắn cố ý đưa đến, hắn muốn nàng mặc gả y vì hắn mà may lấy chứ không phải bộ cũ, bộ chuẩn bị vì Mạnh Trọng Cảnh.
"Tốt lắm." A kết thản nhiên đáp, xoay người đi.
" A Kết, nàng còn giận ta sao?" Triệu Trầm sải bước chắn đường nàng, nhìn người mình vẫn ngày nhớ đêm mong, nhẹ nhàng nói:"Ta sẽ giải thích chuyện trên núi, ta thừa nhận vì muốn cưới nàng mà không từ thủ đoạn nhưng nàng hãy yên tâm, chúng ta đã đính hôn, từ nay về sau ta sẽ đối xử tốt với nàng, không bao giờ ức hiếp nàng nữa." Hắn muốn cùng nàng chung sống, sớm có được lòng nàng.
A Kết nghe xong thầm cười lạnh, vừa đánh vừa xoa, lời hay ai mà chẳng nói được? Hắn nếu muốn đối xử tốt với nàng sẽ không ép nàng phải gả.
Triệu Trầm cũng không nghĩ chỉ nói một hay câu thì có thể làm nàng hết giận, hắn đành nói sang chuyện khác, chỉ vào áo quần mình đang mặc, nói:"Nàng chê ta xuất thân giàu sang không thích hợp với nàng, hiện giờ ta ăn mặc thế này có thấy chúng ta xứng đôi không?"
Càng nghe càng thấy hắn không đứng đắn, A Kết trừng hắn liếc mắt một cái, vòng qua hắn bước lên bậc thang, vội vàng vào nhà.
Triệu Trầm cười cười, không tiếp tục nán lại, cùng Lâm Trùng Cửu đến tìm Lâm Hiền.
Nói chuyện xong thì điểm tâm cũng đã được chuẩn bị, tỷ muội A Kết không đến mà ăn tại phòng Tây.
Triệu Trầm cũng đã đoán trước, dù cho quy củ trong thôn không nhiều, nhưng vẫn có, nên hắn chỉ có thể đợi sau khi thành thân mới có thể cùng nàng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lâm Hiền liền dẫn con rể cùng nhi tử đi thu hoạch lạc.
Trên đường đi, người trong thôn nhìn thấy Triệu Trầm đều cảm thấy kinh ngạc, Lâm Hiền cười hớ hớ giải thích con rể cố ý lại đây hỗ trợ, đắc ý đến mức nói không nên lời.
Nếu Triệu Trầm chỉ là con nông dân bình thường mà hắn đến giúp thì không là gì, nhưng Triệu Trầm lại là thiếu gia nhà giàu quen sống sung sướng mà lại đồng ý làm việc nặng thì có thể biết hắn để ý con mình biết bao nhiêu. Cái này khiến Lâm Hiền hoàn toàn yên tâm, hắn chỉ sự Triệu Trầm vì đã cõng nữ nhi mới yêu cầu kết hôn, nếu vậy gả nữ nhi đi cũng chưa chắc nàng được đối xử tốt, chuyện vợ chồng phải có tình cảm mới có thể hạnh phúc được.
Người trong thôn cũng nghĩ thế, nên không chút keo kiệt khen Lâm Hiền tìm được rể tốt, Triệu Trầm chỉ đứng một bên nghe, cười yếu ớt.
Đến nơi, Lâm Hiền giao cho Lâm Trùng Cửu dắt lừa, còn mình nắm cày, dạy con rể cách thu hoạch lạc. Việc này cũng rất dễ làm, Triệu Trầm cũng không phải người chưa từng chịu khổ huống chi hôm nay hắn còn vì lấy lòng nhạc phụ mà đến nên dùng hết sức làm việc còn mang theo vẻ mặt thích thú.
Lâm Hiền cũng không nói gì thêm, nhưng nhìn hắn ngồi xổm để làm việc rồi lại thuần thục đứng lên, tốc độ so với chính mình là nông dân chỉ nhanh hơn chứ không chậm hơn nên càng nhìn càng thích.
Đến trưa, Lâm Trúc đến gọi họ về ăn cơm, nàng và Lâm Trùng Cửu đi phía trước, Triệu Trầm và Lâm Hiền đi sau, vừa đi vừa tán gẫu.
Nhìn bóng lưng của hai tỷ đệ phía trước, Triệu Trầm cảm thấy như đang mơ. Ba tháng trước hắn cưỡi ngựa đi trên con đường này thì gặp A Kết nắm tay đệ đệ đi về nhà, phía sau còn có vị hôn phu, giờ đây mọi việc thay đổi, vị hôn phu của nàng lại là hắn.
Cuộc đời khó đoán, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ đến, lúc ấy chỉ kinh ngạc với nhan sắc của nàng thế nhưng càng ngày lại càng muốn nhiều hơn, không thể từ bỏ được.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ.
Tiếc rằng buổi trưa nay vị hôn thê xinh đẹp của hắn lại trốn đi không để hắn nhìn thấy, sau khi ăn trưa vẫn ở trong phòng Tây không hề xuất hiện.
Dù có chút thất vọng nhưng Triệu Trầm lại cảm thấy buồn cười nhiều hơn. Trong mắt A Kết, hắn như một con soi còn ở trong mắt hắn thì nàng lại như một chú nai con, dù né tránh hắn nhưng vẫn thấy đáng yêu, sau đó lại muốn giữ nàng bên mình xem thử nàng sẽ có phản ứng gì.
Sau đó, Triệu Trầm trở về thôn trang của mình.
Ninh thị đã chờ hắn ở trong phòng đưa thư trong tay cho hắn:"Phụ thân con tối mười bảy tháng mười sẽ tới đây, ngay sau ngày cưới thì phải rời đi."
Tháng 10?
Triệu Trầm nhận thư, đọc nhanh.
Có chút trễ nhưng hắn vẫn chờ được.
Chỉ qua nữa tháng nữa thôi thì nàng sẽ thành thê tử của hắn.