A Kết thở phào nhẹ nhỏm.
Tưởng mama cười giúp nàng gở xuống mũ phượng đang đè nặng cổ nàng, "Nãi nãi(mợ chủ) tắm một chút đi, xóa hết trang điểm, đổi bộ áo quần khác cho thoải mái."
A Kết gật đầu một cái, nhìn sang Lục Vân đang bưng khay đồ, còn Thúy Ngọc đang bưng chậu nước đặt lên khay cũng đang mỉm cười nhìn nàng.
Đến bây giờ A Kết vẫn có cảm giác mình đang mơ, thế mà nàng lại giống như dì, có người hầu hạ.
Trang sức trên đầu quá nhiều, lúc Tưởng mama giúp nàng lấy xuống, A Kết liền yên lặng quan sát gian phòng này.
Tân phòng thật ra cũng chính là gian phòng của Triệu Trầm, là nơi hắn bắt đầu cuộc sống thường ngày. Phía nam là chiếc giường rộng rãi, lúc này cửa sổ đang mở ra, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng sáng trưng giúp cho những trống trải có chút trang nghiêm trở nên ấm áp hơn. Trên giường trải mấy lớp chăn cưới mà nàng mang tới, chăn đỏ thẫm thêu long phượng trình tường (Long Phượng Trình Tường: Là một trong những hoa văn cát tường truyền thống của Trung Quốc. Trên bức tranh, long và phượng, mỗi con chiếm một nửa. Long là long đang bay lên trời, há miệng quay đầu về phía phượng, Phượng là phượng đang bay lượn, giương cánh xòe rộng, đưa mắt nhìn long, mang ý nghĩa cát tường, hòa hợp), A Kết không dám nhìn lâu, ánh mắt dời về nơi khác.
Trên tường treo tranh chữ về hoa lan, trên bàn trà tròn cũng bày chậu Kiến Lan, ngay cả trên bình phong (màn che) cũng thêu hoa văn hoa lan.
Tưởng mama vẫn chú ý nàng, thấy A Kết nhìn về phía những thứ có bóng dáng của hoa lan kia mà thẫn thờ, cười nói: "Tân phòng đều do thiếu gia tự mình bố trí, biết nãi nãi thích hoa lan đây mà, thật là lừa đảo mà."
A Kết cúi đầu không nói, thu thập xong mới xuất hiện đứng dậy đi rửa mặt thay một bộ đồ đơn giản, lần này do Lục Vân giúp đỡ.
" Lục Vân khéo tay, sau này liền để cho nàng chải đầu cho nãi nãi có được không?" Tưởng mama đứng một bên giải thích. Hai nha hoàn này đều do nàng dạy dỗ, Lục Vân tính tình trầm ổn, chững chạc, thích hợp ở trong phòng phục vụ chủ tử, Thúy Ngọc trời sinh là khuôn mặt tươi cười, người cũng cơ trí linh hoạt, sau này nàng sẽ có nhiệm vụ ra ngoài hỏi thăm tin tức.
A Kết đối với 2 nha hoàn cũng chưa quen lắm nhưng nàng tin tưởng Tưởng mama, liền cười với Lục Vân.
Nàng dung mạo dịu dàng khiến sự thấp thỏm của Lục Vân khi đối mặt với chủ tử mới cũng vơi bớt, vừa chải đầu cho nàng vừa hỏi : "Nãi nãi muốn làm kiểu gì?" Cũng giới thiệu một số kiểu túc của phụ nhân để A Kết chọn, tránh trường hợp khiến A Kết lúng túng vì không biết.
A Kết có thể cảm nhận được sự tinh tế của nàng, suy nghĩ một chút, "Làm kiểu đơn giản chút đi, cài cây trâm là được, không cần quá."
Mấy đêm nay A Kết đã suy nghĩ, gả đến Triệu gia phú quý thế này, việc mặc quần áo nhất định là có nhất định là có quy củ tương ứng, nhất định khi ra cửa gặp khách nàng phải ăn mặc phù hợp với thân phận Thiếu nãi nãi Triệu gia, nhưng bình thường khi ở trong phòng thì đơn giản một chút, nhiều lắm là cài trâm cài tóc có chất lượng cao hơn thôi. Nàng ngoài hai năm học sách thì so với các nữ nhi nhà nông khác cũng không có sự khác biệt quá lớn, cho dù nàng có cố gắng giả vờ đi nữa thì cũng không thể giả vờ khí chất trời sinh của các tiểu thư danh gia vọng tộc được. A Kết cũng không muốn phải sống mệt mỏi như vậy, nàng chính là người như vậy, vốn dĩ Triệu Trầm không nên cưới, nên nếu cuối cùng hắn bỏ nàng vì nàng không không phóng khoáng thì nàng cũng không có biện pháp, tóm lại nàng không thể nào vì hắn mà biến thành một người khác một người khác.
Lục Vân cười, khen: "Nãi nãi ngày thường cũng đã rất xinh đẹp, trang điểm thế nào cũng dễ nhìn cả." Hai tay linh hoạt, rất nhanh đã giúp A Kết vấn một búi tóc nghiêng, dùng trâm bạch ngọc để cố định lại.
A Kết rất thích, định đứng lên thì Tưởng mama cài thêm lên tóc nàng một bông lan màu hồng, "Cô nương xinh đẹp cũng phải ăn mặc tỉ mỉ, một là dệt hoa trên gấm, thứ hai nữ tử làm đẹp để người ta ngắm, lát nữa thiếu gia khi vào cửa liền nhìn thấy tâm tư của nãi nãi thì cái gì cũng không cần phải nói, trong lòng đều nghe theo, nãi nãi nói có đúng hay không?" Tiểu Liễu thị từng nhắc nhở nàng, đại cô nương đối với Triệu Trầm có chút mâu thuẫn, nhưng đã thành thân nên cùng nhau sống tốt. Triệu gia như vậy, hai năm đầu thiếu gia có thể vì mới mẻ nhất thời mà tìm mọi cách nghe theo đại cô nương, nhưng thời gian dài thì sẽ nhìn chán, nếu đại cô nương không thay đổi thì chẳng phải đã tự tay người đẩy ra bên ngoài sao?
A Kết nhìn trong gương, định lấy hoa lan xuống, nàng đối với Triệu Trầm không hề có ý muốn lấy lòng, trước đây từng cự tuyệt hắn nhiều lần, hôm nay mới vừa gả tới đây liền cố ý ăn mặc trang điểm lộng lẫy, thì những cự tuyệt trước đó không phải sẽ trở thành khẩu thị tâm phi muốn nghênh còn cự sao? Ngày đó, ở thư phòng, hắn đã từng nói vậy với nàng.
Chẳng qua là tay nàng vừa đưa lên một nửa liền bị Tưởng mama kéo lại, bà dùng ánh mắt từ ái nàng: "Đại cô nương nghe mama đi, mama cũng là vì tốt cho người."
Nàng dùng xưng hô cũ khiến lòng A Kết mềm nhũn, cuối cùng nhắm mắt đồng ý.
Tưởng mama nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cười, đưa nàng ra ngồi ngoài sạp ở phòng ngoài, nói với Thúy Ngọc: "Đi gọi Cẩm Thư, Cẩm Mặc đến đây chào Thiếu nãi nãi."
A Kết lộ ra vẻ khó hiểu, nụ cười của Tưởng mama vẫn không thay đổi: "Cẩm Thư và Cẩm Mặc là hai nha hoàn hầu hạ thiếu gia hằng ngày, năm thiếu gia mười bốn tuổi thì vào phủ, cũng được xem như lão nhân trong phủ, một lát nữa nãi nãi nhớ cho các nàng phần thưởng." Các nàng tới đây trước, đã tìm hiểu rõ ràng chuyện trong viện thiếu gia, ngoại trừ một số tiểu nha hoàn thô sử (nha hoàn làm việc nặng) thì có thể ở bên cạnh Hậu thiếu gia chỉ có Cẩm Thư và Cẩm Mặc. Cẩm Thu nhìn thành thật, an phận, còn Cẩm Mặc cũng bị thiếu gia phạt không cho vào nội thất, nhất định là đã từng phạm lỗi gì đó nhưng chưa đến nỗi bị đuổi khỏi phủ. Hai người rốt cuộc như thế nào, nàng vẫn đang quan sát, vài ngày sau nếu ai muốn làm gì không đúng đắn, thì không cần đến đại cô nương ra tay.
Nha hoàn thiếp thân?
Tâm trạng khẩn trương của A Kết vì những lời mà nam nhân bỏ lại trước khi đi liền bình tĩnh lại.
Dù cho hắn thường ngày tuấn dật làm cho người ta rung động thì sao? Cũng vẫn chỉ là thiếu gia, từ nhỏ đã được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Vì sao A Kết không muốn gả cho công tử nhà giàu, là bởi vì nàng không muốn để cho nữ nhân khác phục vụ trượng phu của mình. Nếu như nàng thích một người thì sao có thể để hắn có thêm người nào bên cạnh? Tất nhiên, người ta là thiếu gia, thiếu gia sai bảo nha hoàn là thiên kinh địa nghĩa(chuyện đương nhiên), cho nên đến bây giờ A Kết vẫn muốn gã cho một nam nhân nhà nông, không không có tiền nuôi nha hoàn.
Đáng tiếc, nàng lại gả cho thiếu gia.
Chịu đựng thôi, dù gì thì hắn cũng không có nha hoàn thông phòng, so với những công tử bình thường khác cũng tốt hơn nhiều rồi.
Màn cửa bị đẩy ra, A Kết nhìn sang đó.
Vì là ngày vui nên bốn đại nha hoàn đều mặc cùng một màu, tất cả đều là áo hồng đào phối với váy xanh biếc, chỉ có điều phía trên có thêu những hoa văn khác nhau để phân biệt. Cẩm Thư từ lúc vào phòng chưa từng nhìn lên, trực tiếp đến trước mặt A Kết quỳ xuống dập đâì, Cẩm Mặc thì liếc nhanh A Kết rồi sau khi thoáng giật mình thì cũng theo quy củ mà quỳ xuống, nói họ tên.
A Kết có chút không quen.
Lục Vân và Thúy Ngọc là dì đưa đến cho nàng, lúc đó chưa từng gặp qua nhưng nàng không hề cảm thấy quá xa lạ, còn hai người này cũng là lần đầu gặp đã quỳ xuống trước mặt nàng. Nàng nhìn Tưởng mama, Tưởng mama nhìn nàng với ánh mắt khích lệ, A Kết không thể làm gì hơn, đành đè xuống cảm giác không tự nhiên khi lần đầu làm chủ mẫu, cười khen các nàng vài câu rồi gọi Lục Vân phát cho mỗi người một bao lì xì: "Các ngươi là người phục vụ bên cạnh thiếu gia, sau này cứ tiếp tục phục vụ Hậu thiếu gia đi." Nha hoàn của hắn, nàng không quản gì nhiều.
Khóe miệng Cẩm Mặc hơi vểnh lên, còn Cẩm Thư thì nhẹ nhàng nói cám ơn: "Toàn bộ đều nghe nãi nãi quyết định."
A Kết nhìn Cẩm Mặc nhiều hơn một chút rồi cho các nàng rời đi gian sau, Thúy Ngọc cười hì hì đi theo, ở gian ngoài chỉ còn lại Lục Vân chờ đợi, A Kết cùng Tưởng mama cũng đi vào nội thất.
Vì đói bụng mà bước đi lung lay, A Kết cảm thấy có chút không thoải mái, lúc trước bởi vì khẩn trương nên không cảm thấy mệt mỏi nhiều, giờ đây không còn không khẩn trương nên liền cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm một lát, dù sao thì Triệu Trầm chắc cũng đến tối mới về.
Tưởng mama lại hiểu lầm, sau khi A Kết nằm lên giường thì nàng lại ngồi ở mép giường thấp giọng khuyên nhủ: "Đại cô nương đừng lo lắng, thiếu gia nhà giàu đều như vậy, thiếu gia của chúng ta chỉ cho hai người họ hầu hạ mặc quần áo, khi tắm rửa thì không dùng các nàng phục vụ, việc như thế đúng đúng là khó có được, hơn nữa diện mạo của Cẩm Thư và Cẩm Mặc, bình thường thiếu gia cũng chẳng để ý..." Ai, đây là cái khổ của việc không cùng xuất thân mà, nếu là tiểu thư nhà nào gả đến đây chắc chắn sẽ vì thấy tướng công mình chỉ có hai nha hoàn tầm thường mà cảm thấy vui mừng.
Bên cạnh có trưởng bối quen thuộc quan tâm chỉ điểm, trong lòng A Kết cảm thấy ấm áp, cười nói: "Mama đừng lo lắng, thật sự ta chỉ mệt mỏi muốn ngủ chút thôi, không phải vì các nàng." Triệu Trầm có nha hoàn là việc nàng đã biết từ trước nhưng lúc nãy lại quên mất nên khi có người nhắc nhở mới hơi thất lễ.
Tưởng mama vén lọn tóc bên quai hàm ra sau tai cho nàng, dịu dàng nói: “Vậy thì tốt, mau ngủ đi, chờ trời tối muốn ngủ cũng không yên ổn đâu."
Lời này còn chứa thâm ý khác, khiến mặt A Kết nóng lên, nhanh chóng quay đi.
Tưởng mama cười, đi ra ngoài, dặn dò đám người Thúy Ngọc không nên làm phiền Thiếu nãi nãi đang ngủ.
A Kết lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bốn phía dần dần yên tĩnh, mí mắt nàng nặng dần rồi khép lại.
~
Khi bị Tưởng mama đánh thức thì trời cũng đã tối, đã là mùa đông nên trời tối sớm.
A Kết ngủ rất ngon nên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hồng, ánh mắt ngái ngủ long lanh mê hoặc lòng người, Tưởng mama nhìn một lát mới đưa khăn đã nhúng nước ấm tới, vừa bẩm báo: "Nãi nãi lau mặt đi rồi xuống dùng cơm, náo nhiệt bên thiếu gia cũng xong rồi. Đúng rồi, sau khi nãi nãi ngủ không lâu thiếu gia có trở về một lát, thấy nãi nãi đang ngủ thì không nói gì liền đi lại."
A Kết chẳng nghe ra câu sau, toàn bộ tâm tư đều là chuyện Triệu Trầm sắp trở về, tất cả sự buồn ngủ đều biến mất. Triệu Trầm trở lại thì dù cho đang buồn ngủ mà nhớ lại những gì hôm qua dì đã nói, A Kết vội vàng nhận lấy khăn lau mặt, che giấu sự khẩn trương của bản thân. Tưởng mama nhìn nàng cười, nói với Thúy Ngọc xuống phòng bếp đưa cơm tối của nãi nãi đến đây.
Một chén trứng gà mỳ thịt băm nóng hổi, còn thêm bốn món ăn: hai món mặn hai món chay.
A Kết thật sự đói bụng, ăn sạch một chén cơm, cũng uống không ít nước mì nhưng lại không hề đụng vào món ăn nào mà để cho đám người Tưởng mama ăn.
Sau khi rửa mặt A Kết không ngủ lại được, việc hy vọng Triệu Trầm không đến là không có khả năng nên chỉ mong hắn say rượu, vừa về liền ngủ say luôn là tốt.
Đang tĩnh lặng thì từ cửa viện vang lên tiếng ồn ào lớn, Tưởng mama vui mừng nháy mắt với A Kết có ý bảo nàng ra đón.
A Kết bất an nắm lấy ống tay áo, cuối cùng vẫn rút cây trâm mà Tưởng mama vừa cắm thêm vào tóc cho nàng xuống, giống như sợ bị Tưởng mama giữ lại, nhanh chóng ra khỏi nhà. Tưởng mama bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, đại cô nương còn nhỏ, mấy tháng nữa sẽ hiểu chuyện thôi.
Ở bên ngoài, Trần Bình đưa Triệu Trầm đến cửa viện liền đi, đã có Cẩm Thư và Cẩm Mặc nhấc đèn lồng soi đường cho hắn rồi.
Đến cửa nhà chính thì đã có hai đèn lồng lớn màu đỏ, Triệu Trầm không cần các nàng soi đèn nữa: "Đi xuống đi." Trong không gian mờ tối không nhìn rõ sắc mặt nhưng giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng không khác bình thường.
Hai nha hoàn liền không theo sau nữa.
Lục Vân và Thúy Ngọc đứng ở cửa nghênh đón, Triệu Trầm vừa nhìn lướt qua liền biết là nha hoàn của nàng, nói: "Các ngươi một người ở lại gác đêm, một người cứ lui xuống đi." Vừa nói vừa nhấc chân đi vào.
A Kết và Tưởng mama cũng đúng lúc ấy đi ra, liền gặp hắn, bước chân Triệu Trầm ngừng lại, ánh mắt sau khi đến trên mặt A Kết thì không dời đi.
Dưới ánh đèn, sắc mặt nam nhân ửng đỏ, con ngươi trong trẻo, nhìn thế nào cũng không giống nguwoif say, A Kết lập tức cúi đầu, tay chân luống cuống tay chân luống cuống.
Tưởng mama không cần Triệu Trầm nói gì, liền nói mấy câu chúc mừng rồi lui ra ngoài, đi về phòng cho người làm với Thúy Ngọc, để lại Lục Vân gác đêm.
" Đi vào nhà đi." Triệu Trầm tiến lên từng bước, nắm lấy tay A Kết, ra lệnh cho Lục Vân đi bưng nước nóng rồi dắt A Kết vào trong phòng.
Buổi tối tháng 10 đã rất lạnh nhưng tay hắn lại nóng hổi, so với tay nàng còn ấm hơn. Tròng mắt A Kết rơi xuống bàn tay đang nắm nhau của hai người, nàng là thê tử của hắn, dù hắn làm gì mình thì đó cũng là quyền lợi của trượng phu, nàng không còn có cớ để cự tuyệt nữa.