“Ngân Nhi có biết, tam hồn thất phách của con người là bao gồm ba hồn và bảy phách nào không?” Không đợi Hoa Nguyệt Ngân trả lời, Hoa Ngạo Kiết tiếp tục nói: “Hồn có ba hồn, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Phách có bảy phách, phách thứ nhất thiên trùng (trùng: hướng), phách thứ hai linh tuệ (sự nhanh nhạy), phách thứ ba khí (không khí), phách thứ tư lực (sức lực), phách thứ năm trung xu (trung tâm), phách thứ sáu tinh (tinh thần, tinh lực), phách thứ bảy anh (tài hoa). Trong ba hồn, hai hồn thiên địa thường ở bên ngoài, chỉ có mệnh hồn là trong thân. Thiên địa mệnh ba hồn cũng không thường gặp nhau. Trong bảy phách thì hai thiên phách hai địa phách cùng ba nhân phách, âm dương tương ứng, cũng không tách ra. Cũng thường bám theo cơ thể con người. Kỳ thật bảy phách của nhân loại, thực tế chính là ẩn ý nói bảy mạch vòng của trung mạch từ đỉnh đầu đến âm huyệt trên cơ thể con người, bảy trường năng lượng. Trong đó thiên trùng hướng ở vòng đỉnh, linh tuệ phách ở vòng mi tâm, khí phách ở hầu luân (vòng ở cổ họng), lực phách ở tâm luân (vòng ở tim), còn thời cùng tâm của hai chân và hai tay tương liên. Trung xu phách ở vòng rốn, tinh phách ở vòng sinh thực, anh phách ở vòng đáy. Bảy phách của thân thể được bàn tay mệnh hồn nắm giữ. Mệnh hồn lại xưng là nhân hồn, hoặc là sắc hồn. Sinh mệnh nhân loại chính là từ mệnh hồn trụ thai mà sinh ra. Sau khi mệnh hồn trụ thai, đem năng lượng phân bố bảy mạch vòng trên thân thể. Mà hình thành bảy phách của con người. Phách chỉ tồn tại trong cơ thể con người, người sau khi chết, bảy phách cũng tiêu tán theo, mà mệnh hồn cũng tự dời đi, sinh mệnh lúc ấy đã chấm dứt.”
“Tuy rằng thu hoạch được không tưởng, nhưng cái trả phải trả cũng rất đắt, có thể nói là nửa lợi nửa hại.”
“Phụ hoàng—“ Hoa Nguyệt Ngân nắm chặt tay Hoa Ngạo Kiết, thân mình nhỏ nhỏ mềm mại càng dán chặt vào ngực hắn, muốn thế này cho hắn một tia ấm áp, giảm bớt đau đớn khi hắn đang nhớ lại.
“Ngân Nhi không cần lo lắng, phụ hoàng không có việc gì.” Hoa Ngạo Kiết dường như an ủi vỗ nhẹ lưng y, tiếp tục nói: “Chờ ta từ hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, thương trên người cũng không làm gì mà biến mất, nghĩ chắc là do năng lực của long quả.”
“Vui sướng sau khi sống lại, làm cho ta xem nhẹ một chuyện rất trọng yếu. Chậm rãi tỉnh táo lại, cảm giác không khỏe khác thường càng ngày càng mãnh liệt, ta nhanh chóng nhảy xuống long trảo hòe trường thọ, đi đến cạnh ao, trong ao hiện ra rõ ràng là hình ảnh của mười năm về sau, nguyên bản thân thể đơn bạc gầy yếu biến thành thân thể tinh tráng trẻ tuổi, cảm giác không khỏe chính là do y phục “quái dị” trên người ta.”
(Ân hừ! Phía dưới giới thiệu rõ đây, ta sẽ không khó xử để phụ thân tự nói, vẫn là để Phạm Phạm ta vào đại lao đi^^
Quái dị, đúng vậy, mọi người đoán cũng đúng, đó là phụ thân vì giữ lại hình tượng cao lớn trong cảm nhận của Tiểu Ngân Nhi mới cố ý biến đổi sự thật, kỳ thật nên dùng từ đẹp mắt để hình dung mới đúng. Thỉnh xem bên dưới—-
Y phục vốn là nhiễm bẩn đầy máu, biến thành từng mảnh vải vắt trên người, dưới mở vải rách có thể cơ ngực trắng như tuyết tinh tráng, bụng có cơ rõ ràng, hai chân thon dài lộ ra trong không khí, tinh tráng hữu lực, phi thường chuẩn cho tỉ thức vàng, nhìn không có một vết sẹo, đây là dáng người hoàn mỹ cỡ nào a! Chúng ta cũng chỉ có thể cảm thán tạo hóa đối với phụ thân quá thiên vị! Giới thiệu xong, phía dưới để phụ thân nói tiếp, lượn…)
“Mê mang, nghi hoặc, không dám tin. Sau một lát chấn động, ta đều chấp nhận hết thảy.”
“Phụ hoàng?”
Hoa Ngạo Kiết cúi đầu, ôn nhu nhìn cái đầu nhỏ nâng lên, Hoa Nguyệt Ngân vẻ mặt khó hiểu, nói: “Ngân Nhi muốn hỏi vì cái gì?”
“Ân.”
“Ông trời sẽ không vô cớ mà rơi bánh đậu, huống hồ lại là long quả vạn năm mới thấy, ta cư nhiên chưa tự hỏi đã ăn rồi, cũng đã chuẩn bị tốt đón hậu quả.”
“Không phải không lo lắng nguyên nhân vì sao thân thể đột nhiên lớn phổng, nhưng trừ bỏ nghĩ đến thân thể thiếu niên vốn có không thể thừa nhận sức mạnh cường đại của Long thần ra, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác. Từ đó về sau, dung mạo của ta cũng không phát sinh thay đổi nào khác.”
Khó trách cứ cảm thấy bộ dáng phụ hoàng không có biến hóa, so với lúc mới gặp cũng như nhau.
“Ngân Nhi không phải kỳ quái trong thân thể phụ hoàng vì sao có hai loại sức mạnh linh lực và ma lực sao?”
“Ân.”
“Trong cơ thể vốn chỉ có một loại linh lực, chính là sức mạnh của Long thần. Thu hồi ngôi vị Hoàng đế xong, hoàng thúc không chịu được tra tấn của ta, biết rõ dương thọ của hắn đã tẫn, ta còn tính nghịch thiên, giữ mạng của hắn lại. Ta nói rồi, chỉ cần ta có thể sống, ta sẽ chịu hết thảy, nhất định phải nhân mười nhân một trăm đòi lại trên người hắn, cho nên trước khi ta hết giận, sao có thể để hắn cứ như thế chết đi?”
“Ta biết Ma giới có một loại đan dược gọi là Trú hồn đan, có công dụng để hồn không dời thể, cơ hồ không lo lắng gì ta một mình đi Ma giới. Ai ngờ Ma vương Tu Tạp thề thốt phủ nhận có Trú hồn đan, không muốn đưa thuốc. Cùng hắn đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn bại trận, nhưng vẫn không muốn giao ra Trú hồn đan, ta giận dữ, hấp hết tu vi cả đời của hắn, ma lực trong cơ thể ta là đến từ Ma vương Tu Tạp. Nhưng linh lực cùng ma lực trời sinh tương khắc, không thể dung hợp, trước khi ta thiếu chút nữa bị hai sức mạnh tranh đấu mà nổ banh xác, đệ đệ của Ma vương là Tu Lạp đã cứu ta.”
“Hóa ra Ma vương của Ma giới vốn là Tu Lạp, Tu Tạp ỷ vào ma lực của mình ở Ma giới là không người địch nổi, đoạt vương vị của y. Tu Tạp sớm đối với đệ đệ có *** niệm, hắn dùng ái nhân của Tu Lạp là Lam Kỳ làm sức ép, cường ngạnh giữ lấy Tu Lạp. Lam Kỳ vì không muốn ái nhân vì mình mà chịu nhục, tự hủy ma hồn, Tu Lạp vì bảo toàn tánh mạng của y, đem Trú hồn đan đưa vào cơ thể y, vẫn là chậm, Lam Kỳ mặc dù đúng lúc được cứu trở về, lại vĩnh viễn biến thành kẻ si ngốc.”
“Trú hồn đan trước giờ chỉ có Ma vương chính thống mới biết, nên đại ca y quả thật không biết Trú hồn đan. Sau này ta mới biết, nên cảm tạ long quả, ta có được sức mạnh của Long thần, cũng kế thừa trí nhớ của Long thần. Trí hồn đan là một phần trong trí nhớ của ngài.”
“Tu Lạp hận đại ca y nhưng lại bất lực, vì chăm sóc ái nhân, y vẫn chịu nhục, cho đến khi ta xuất hiện, mới làm cho y lại có hy vọng. Vì cảm kích ta, y đem phương pháp để linh lực và ma lực cùng tồn tại trong thân thể nói cho ta. Nhưng Trú hồn đan ở trong cơ thể Lam Kỳ, tuy rằng Tu Lạp lợi dụng ta giết đại ca y, nhưng y cũng không giấu chân tướng, còn giúp ta, có thể thấy bản tính y thiện lương chính trực, ta tất nhiên không thể vì tra tấn hoàng thúc mà cố ý hại chết ái nhân của y.”
“Hoàng thúc đã chết, ta cũng không vì vậy mà được giải thoát, mỗi năm vào ngày đó, ta đều cáu kỉnh muốn giết người, chỉ có thể dùng rượu chuốc say chính mình.” (Ân hừ, Phạm Phạm nói ra suy nghĩ của mình. Mọi người hiện tại hẳn là biết vì sao phụ thân vào chương 13 Huyết Anh (thượng), vào đêm đó, vì sao phải triệt hạ hết tất cả người hầu cùng ẩn vệ, một mình uống rượu giải sầu mà ghé vào đình nghỉ mát ở Ngự hoa viên. Mẫu thân của Huyết Anh khi đó xâm nhập, may mắn được sủng hạnh một lần, lại bất hạnh hoài thai Huyết Anh.)
“Phụ hoàng—“
“Nhưng mà hiện tại ta đã có Ngân Nhi, nên không cần dùng rượu chuốc say chính mình để tránh cáu kỉnh đến nỗi muốn giết người rồi.”
“Phụ hoàng, Ngân Nhi vĩnh viễn đều ở cạnh người.”
“Hảo.” Hoa Ngạo Kiết ôm Hoa Nguyệt Ngân trong lòng càng chặt hơn.
Chỗ dựa, hạnh phúc, cảm giác ngọt ngào, không biết hình dung thế nào, cũng có lẽ căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Chỉ biết là, điều đó rất đẹp. Hình ảnh ôm nhau, bầu không khí ấm áp, hết thảy đều có vẻ hết sức vừa vặn.