Nói xong bí mật bản thân che dấu nhiều năm, tất nhiên liền đến phiên bé nói, thế nhưng hắn nằm mơ cũng không ngời, bé lại mang theo trí nhớ kiếp trước chuyển thế đầu thai, mà tình nhân kiếp trước của y còn giống mình như đúc, khó trách khi mới gặp, ánh mắt bé nhìn mình tràn ngập cừu hận.
Có thể không hận sao, nhầm lẫn tin chắc ta là phụ tâm tình nhân kiếp trước của y? Nhầm lẫn? Là nhầm lẫn sao? Giống nhau như đúc, kiếp trước tiểu tử kia đụng phải là thiên hồn hay địa hồn của ta?
Hắn nhìn y, trong ánh mắt hiện lên vô cùng đau lòng cùng thương tiếc, giờ phút này, hắn âm thầm hứa hẹn: “Quá khứ ta không thể thay đổi, bởi vì nó đã qua đi. Nhưng ta biết ngươi chính là nơi hạnh phúc của ta, mặc kệ bây giờ hay là tương lai, để cho ta bảo hộ ngươi, vĩnh viễn. . . . . .”
Hai người không còn bí mật gì giấu nhau, cứ như vậy gắt gao ôm , giống như mọi người, mọi sự, mọi vật trong thiên hạ đều không liên quan đến bọn họ. Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu trên người bọn họ, giờ khắc này, trừ bỏ bọn họ có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của nhau, dường như cả thế giới đều yên lặng.
Không biết qua bao lâu, thanh âm Hoa Ngạo Kiết như mưa xuân rả rích dừng bên tai Hoa Nguyệt Ngân, “Ngân Nhi, tin tưởng phụ hoàng, ta sẽ không để ngươi bị thương tổn cùng ủy khuất gì hết.”
“Ân, Ngân Nhi tin tưởng phụ hoàng.” Bỗng nhiên, Hoa Nguyệt Ngân giống như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Phụ hoàng biết chuyện nữ tử áo trắng trong mộng, cũng biết trong cung có Huyết Anh tồn tại?”
“Biết.” Hoa Ngạo Kiết thành thật gật gật đầu, tiếp tục nói: “Bởi vì cảm thấy tiểu biễu diễn rất thú vị, cho nên mới cố ý mặc kệ. Nó đột nhiên mạnh lên, lại đột nhiên biến mất, vốn còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại nghĩ đến đều là kiệt tác của Ngân Nhi. Chỉ hận lúc ấy phụ hoàng cảm thấy Huyết Anh không phải người trọng yếu gì, không cho điều tra, nếu không sớm đã biết mọi chuyện của Ngân Nhi, cũng không để Ngân Nhi chịu nhiều khổ như vậy.” Hoa Ngạo Kiết đau lòng nhìn y, lộ ra một bộ dạng ảo não. Lại không biết người nào đó còn chưa nghe hết hắn kể lể áy náy, mặt ngoài mặc dù bình tĩnh như nước, nhưng đã sớm cảm thấy sóng to gió lớn.
Thú vị? Phụ hoàng cũng biết y cố ý theo đuổi, không tính đã chết ít nhiều gì mấy người, đó cũng là mạng người a! Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, mặt cũng càng ngày càng đen.
“Vậy phụ hoàng có biết sinh thế của Huyết Anh?” Hoa Nguyệt Ngân bực bội tránh Hoa Ngạo Kiết ôm ấp, trong lòng bị đè nén không nên lời, có vẻ không vui hỏi.
“Không rõ lắm, bất quá tám chín phần là cung nữ nào đó yêu đương vụng trộm mà mang họa.” Nhìn thấy sắc mặt bé khó coi chỉ có thể dùng nổi giận đùng đùng để hình dung, Hoa Ngạo Kiết giật mình không hiểu, nhưng vẫn không quên đưa tay lôi kéo, lại cố định bé vào trong ngực, cuối cùng còn cực kỳ ôn nhu nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Ngân Nhi, làm sao vậy? Có phải phụ hoàng nói sai gì đó không, làm Ngân Nhi mất hứng ?”
Hoa Nguyệt Ngân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lớn tiếng quát: “Đúng vậy, nó là hài tử cung nữ trộm sinh ra, mà lại là hài tử của phụ hoàng.”
“Cái. . . . . . gì?”
Trong phòng một mảnh lặng im.
Thật lâu sau, ánh mắt Hoa Ngạo Kiết từ lúc ban đầu khiếp sợ, ngạc nhiên đến bây giờ là bình tĩnh. Hắn hơi hơi khép lại hai mắt, tựa hồ muốn cố gắng nhớ lại hoặc suy tư chút gì đó.
“Phụ hoàng?” Đối mặt Hoa Ngạo Kiết trầm mặc, Hoa Nguyệt Ngân có chút không xác định, nhẹ gọi một tiếng. Y hối hận , có lẽ y căn bản không nên đem sinh thế của Huyết Anh nói cho phụ hoàng, biết thì sao chứ, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi! Trước kia phụ hoàng đã trải qua sinh sinh tử tử cùng tàn nhẫn giết chóc nhiều lắm, mặc kệ hắn trước kia đã làm gì, đều đã qua đi, mình hiện tại không nên đối với quá khứ của hắn mà canh cánh trong lòng, không nên đối với quá khứ của hắn mà dao động tình tự, lại càng không nên đối với quá khứ của hắn nén giận miệt mài theo đuổi. Nghĩ vậy, Hoa Nguyệt Ngân liền lòng tràn đầy áy náy cùng tự trách.
“Phụ hoàng, thực xin lỗi.”
Nghe được thanh âm bé hơi nghẹn ngào, Hoa Ngạo Kiết chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mắt hắn chính là khuôn mặt bé áy náy rưng rưng.
“Đừng khóc.” Hoa Ngạo Kiết nhìn y, trên môi hiện lên một nụ cười ôn nhu.
Hoa Nguyệt Ngân gật gật đầu, há miệng thở dốc còn chưa kịp nói gì, đã bị Hoa Ngạo Kiết giành trước: “Ngân Nhi, tuy rằng phụ hoàng cực lực hồi tưởng, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi mẫu thân của Huyết Anh? Ta tự nhận không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng cũng không phải loại nam nhân kém cỏi làm mà không dám nhận. Chuyện Huyết Anh, ta sẽ tra rõ ràng, Ngân Nhi không cần vì chút việc này mà tức giận với phụ hoàng được không?”
Hoa Nguyệt Ngân ngạnh nuốt yết hầu, nhỏ giọng đáp: “Ân. Phụ hoàng, thực xin lỗi.” Đưa tay ôm lấy thắt lưng Hoa Ngạo Kiết, dúi đầu vào trong ngực hắn.
“Không trách Ngân Nhi, đều là lỗi phụ hoàng.”
“Phụ hoàng, ta muốn hồi cung.”
“Hảo.” Hoa Ngạo Kiết sủng nịch nhìn tiểu tử trong lòng, yêu thương hôn lên đỉnh tóc của y, “Chúng ta lập tức hồi cung.” Cũng là thời điểm hồi cung , vô số chuyện ngoài dự kiến, không thể chỉ bằng hai chữ “thú vị” mà tả được, nếu như vậy, cũng không thể lại mặc kệ. Huống hồ hắn cũng đã biết nguyện vọng nữ tử xuất hiện trong mộng của tiểu tử kia, nếu chỉ là đơn thuần cầu cứu thì không sao, chỉ sợ nguy hiểm đến an toàn của tiểu tử kia, hắn phải mau chóng bắt tay điều tra việc này.
Một khi quyết định, Hoa Ngạo Kiết liền xuất ra hiệu suất làm việc kinh người, truyền thức ăn đến, lại sai người truyền lời cho hai người đợi trong thư phòng, dọn dẹp một chút, lập tức xuất phát.
Không cần tới một lát, người liên quan đã chờ cả ở cửa phòng. . . . . .